Chương 5: Cường bạo chưa toại
Cô liều mạng muốn né tránh môi hắn, cô không bao giờ muốn phải chịu bị hắn dụ hoặc nữa, không cần bị nhục nhã nữa. Nhưng là, cô trốn không thoát khỏi hắn, hắn nắm lấy cằm của cô, bắt ép cô hé môi ra. Lưỡi hắn xông vào, ở trong miệng cô đánh thẳng về phía trước. Nước mắt cô không khống chế được cuối cùng cũng rơi xuống, hắn hôn cuồng nhiệt làm cả người cô run run, tay hắn thậm chí kéo áo đồng phục của cô lên, nắm lấy một bên ngực cô.
Cô bình thường cũng nam sinh lui tới thường xuyên, nhưng cùng lắm chỉ là chơi đùa, đùa giỡn. Ngày hôm qua, hắn ở trước mắt mọi người đoạt đi nụ hôn đầu của cô, hung hăng nhục nhã cô. Hôm nay, trong khu rừng này, chẳng lẽ hắn muốn cường bạo cô. Cô kinh sợ liều mạng giãy dụa, lại thế nào cũng không đánh lại sức lực của hắn. Cô biết tình hình đã đến nước này, tuyệt vọng nước mắt càng rơi nhiều.
Lâu Tử Hoán nếm phải nước mắt cô, thoáng khôi phục lý trí, rời đi môi cô, miệng hắn lộ vẻ châm biếm: “Như thế nào, biết sợ! Cô không phải là rất có thể sao? Cô không phải còn muốn kêu ra tiếng với tôi sao?”
Tử Khê giận trừng mắt nhìn hắn, hận không thể kéo xuống bộ mặt này của hắn. Cô quay mặt sang chỗ khác, tư thế của cô bây giờ rất sỉ nhục, tay cô bị giữ chặt trên đỉnh đầu không tránh ra được, áo đồng phục của cô đã bị kéo lên, lộ ra cả áσ ɭóŧ. Chân hắn chen vào giữa hai chân cô, phần thân dưới gắt gao dán vào cô, du͙© vọиɠ nóng cháy của hắn làm cho thân thể của cô chết cứng, cô không còn có dũng khí động đậy một tấc. “Lâu Tử Hoán, anh không thể đối với tôi như vậy. Ở Lâu gia, tôi còn là em gái anh, anh không sợ ba anh đánh gãy chân anh sao?”
Lâu Tử Hoán trào phúng cười với cô, căn bản không thèm để ý đến uy hϊếp của cô: “Cô cảm thấy ba tôi sẽ quan tâm đến sống chết của cô sao? Ngay cả mẹ cô, cũng là mỗi ngày giống như kỹ nữ thông da^ʍ với đàn ông bên ngoài. An Tử Khê, cô thực sự rất đáng thương, cô từ nhỏ chính là đứa con hoang bị người ta ghét bỏ.”
Trong lời nói hắn gằn từng tiếng đâm vào chỗ đau mềm yếu nhất của cô, người con trai này, quá độc ác. Hắn nói đúng, cô từ nhỏ sẽ không có người thương. Mẹ còn bận lo các mối quan hệ của bà ta, chưa bao giờ màng đến sống chết của cô. Sau khi vào Lâu gia, lại càng tệ hại hơn. Mà người nhà Lâu gia đâu? Lâu Ngọc Đường chưa từng nhìn cô nửa con mắt, ngay cả cô gọi hắn là ba hắn cũng không từng trả lời qua. Anh em Lâu Tử Hoán xa lánh cô, ngay cả người hầu trong Lâu gia lại càng không coi cô là tiểu thư. Anh em Lâu gia có thể ngồi xe đặc biệt cao cấp đi học, cô chỉ có thể đi xe bus. Từ nhỏ, cô đã tự nói với chính mình, cô phải cố gắng, phải trở nên thật vĩ đại.
Cho nên, ở trường học, cô mọi thứ đều phải là nhất. Giáo viên yêu quý cô, bạn học thần tượng cô, cô rốt cuộc tìm được một chút giá trị. Nhưng là, chỉ cần là nơi có anh em Lâu gia thường lui tới, sẽ không thể có Lâu Tử Khê cô tồn tại. Cô không phải không biết, tất cả bạn học đều sau lưng bàn tán về cô. Cô nhận được đủ loại ánh mắt, đồng tình, cười nhạo, xem thường, thậm chí còn có khinh bỉ! Trải qua ngày hôm qua, cô không bao giờ còn là sinh viên ưu tú học giỏi nhiều mặt, là hoa hậu giảng đường mọi người ngưỡng mộ kia nữa. Hắn ở trước mặt tất cả bạn học, giẫm nát kiêu ngạo của cô, tự tôn của cô.
“Đúng vậy, tôi chính là đứa con hoang ai gặp cũng chán ghét. Như vậy, tôi cũng không thể khẩn cầu anh nâng bàn tay cao quý của anh lên, tha cho tôi một con đường sống. Tôi không thể trêu vào anh em các người, thật sự không thể trêu vào!” Biểu tình thống khổ quyết liệt của cô làm cho cả người hắn run lên, mục đích của hắn hẳn là đã đạt được, vì sao một chút cảm giác thành công hắn cũng không cảm nhận được đây?
“Anh, anh!” Từ sân bóng không xa truyền đến giọng nói của Lâu Nhược Hi.
Lâu Tử Hoán lấy lại tinh thần, buông cô ra: “Hôm nay tôi bỏ qua cho cô, nhớ kỹ, đừng có khiêu chiến giới hạn của tôi nữa!”
Lâu Tử Khê kéo nhanh vạt áo bị lật lên, nhìn hắn chạy đến chỗ em gái âu yếm của hắn, cô cắn chặt môi, tự nói cho chính mình, đây là một lần cuối cùng cô khóc trước mặt hắn!