Chương 34: Tôi là tình nhân của anh cô
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Lâu Tử Hoán, Tử Khê đã đa nghi chuẩn bị, một ngày nào đó hẳn là có thể nhìn thấy Lâu Nhược Hi. Chính là, cô không nghĩ tới sẽ chạm mặt với Lâu Nhược Hi ở đây. Nhược Hi cơ hồ không thay đổi, bộ dáng gầy tong teo, sắc mặt vĩnh viễn tái nhợt, ánh mắt lộ ra nhút nhát cùng thẹn thùng. Tóc cô ta rất dài mỏng, thẳng tắp rủ xuống đầu vai. Cô cảm giác như thời gian xuyên qua, Lâu Nhược Hi trước mắt vẫn là Lâu Nhược Hi trong trí nhớ vẫn tránh ở phía sau Lâu Tử Hoán kia.
Lâu Nhược Hi cũng không có nghĩ đến sẽ gặp được An Tử Khê trong nhà của anh trai, cô ta tính tình nhát gan lập tức trở nên hoảng sợ căng thẳng, Tử Khê trở nên rất được, rất có sức quyến rũ, không giống như mình vẫn là cô gái mãi không lớn kia. Cô ta nặn ra nụ cười cứng ngắc: “Tử, Tử Khê, đã lâu không gặp!”
Nếu không phải trước kia ăn qua không ít mệt mỏi, nhìn thấy gương mặt như vậy, cô đều có xúc động tiến lên trấn an cô ta, bảo vệ cô ta. Chớ trách sao Lâu Tử Hoán sẽ đem Lâu Nhược Hi nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay, Lâu Nhược Hi trời sinh có thể làm người khác muốn bảo vệ. Nhưng mà, đằng sau vẻ mặt như tiểu bạch thỏ vô hại này của cô ta, tồn tại bao nhiêu tâm tư, chỉ có mình cô biết. Thôi, đều đã qua, chỉ cần về sau mọi người nước giếng không phạm nước sông, cũng đều bình an vô sự.
Cô cũng cười chào hỏi: “Nhược Hi, đã lâu không gặp, cô đẹp lên đấy!”
“Cô đẹp lên mới đúng!” Được người khác khen ngợi, cô ta đỏ mặt, “Cô làm sao có thể ở trong này? Cô, cô đã gặp anh trai?”
Quả nhiên, Lâu Nhược Hi vẫn là Lâu Nhược Hi lúc trước. Không chỉ có Lâu Tử Hoán yêu em gái, Lâu Nhược Hi cũng có bệnh yêu anh trai. “Ừ, đúng vậy! Tôi bây giờ là tình nhân của anh trai cô, tôi ở cùng với anh cô!” Ác ma che dấu trong lòng đột nhiên thoát ra, đã từng, cô ta làm hại cô thảm bại như vậy. Chớ trách cô lòng dạ hẹp hòi, cô muốn trả thù nho nhỏ một chút.
Sắc mặt Lâu Nhược Hi lập tức trở nên trắng bệch, môi còn hơi hơi run, thân thể lung lay sắp đổ dường như lập tức sẽ ngã xuống. “Hả, phải không?”
Thấy cô ta như vậy, Tử Khê cũng không nhẫn tâm: “Cô trước tiên muốn ngồi xuống hay không, tôi pha trà hoa hồng, cô muốn uống một chút không?”
Lâu Nhược Hi thấy cô tự nhiên ở phòng khách và phòng bếp xuyên qua, giống như là chủ nhân của căn nhà. Ánh mắt cô ta một trận đau đớn, khoát tay: “Không, không cần!”
Tử Khê vẫn là rót cho cô ta một tách trà, sắc mặt của cô ta xác thực cần một tách trà để làm cho cô ta bình tĩnh lại.
Lâu Nhược Hi bình tĩnh nhìn Tử Khê, Tử Khê bây giờ, đã lột bỏ bộ áo thiếu nữ bên ngoài, lộ ra là người phụ nữ xinh đẹp thật sự. “Tử Khê, mấy năm nay, cô sống có tốt không? Cô vì sao không trở về nhà đây?”
Cô ta cư nhiên hỏi cô vì sao không trở về nhà? Tử Khê cảm thấy buồn cười, nhưng là bộ dạng vô tội kia của cô ta, cũng khó làm cho người ta có gì hoài nghi. “Tôi sống rất tốt, sống một mình, không phải nói có bao nhiêu tự do đi?”
Ánh mắt Lâu Nhược Hi lập tức trở nên ảm đạm, trong giây lát cô ta lại ngẩng đầu lên: “Tử Khê, cô có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”
Tử Khê hớp một ngụm trà hoa, các cô vừa mới gặp lại, cô có làm cho Lâu Nhược Hi cái gì? Tiểu công chúa không hổ là tiểu công chúa, trong cảm nhận của cô ta, tất cả mọi người đều giống như anh trai cô ta, vì cô ta hái sao trên trời đều có thể đi! “Chuyện gì?” Cô vẫn là hỏi.
“Cô có thể rời khỏi anh trai tôi sao? Không cần ở chung một chỗ với anh, anh tôi cũng không thích cô, cô đã quên chuyện năm đó sao?” Lâu Nhược Hi khi nói đến đoạn này, vô cùng ăn khớp, trên mặt còn nổi lên từng trận ửng đỏ.
“Năm đó, là cô đưa bác Lâu đến phòng anh cô đi! Bọn họ sẽ bắt được gian tình ngay tại trận, là vì cô đi?” Lâu Tử Khê không trả lời hỏi lại, vẫn là một mực thoải mái.
Mặt Lâu Nhược Hi từ hồng chuyển sang trắng, miệng thì thào hỏi: “Tử Khê, cô nói cái gì? Làm sao có thể là tôi, tôi, làm sao có thể làm việc này?” Thấy sắc mặt của cô ta, Tử Khê chỉ biết mình nói đúng rồi. Ngày đó, Lâu Ngọc Đường dẫn mẹ cô cùng Lâu Nhược Hi xông vào phòng Lâu Tử Hoán, giống như trước đó đã dự đoán trong phòng có gian tình. Lâu Tử Hoán nói qua, phòng hắn không ai dám xông vào, mà ba hắn, bình thường tuyệt không rảo bước đi vào phòng hắn. Chỉ có Lâu Nhược Hi, cô ta có chìa khóa phòng anh trai, cô ta thấy được bọn họ thân mật, vì không có khả năng ngăn cản bọn họ, cô ta đưa ba tới, trình diễn một màn bắt kẻ thông da^ʍ. Cô đột nhiên cảm thấy thực không có ý tứ, đối với cô gái trước mắt cũng cảm thấy đáng thương, không thú vị.
“Nhược Hi, cô nói xin tôi không cần ở chung một chỗ với anh trai cô, thật sự là buồn cười!” Cô còn cười ha ha: “Tôi còn muốn cầu xin cô, cầu anh trai cô buông tha cho tôi, tin tưởng tôi, căn nhà này, nán lại hơn một giây đối với tôi mà nói đều là dày vò!