Chương 32: Thực hiện nghĩa vụ của tình nhân
Giờ khắc này cuối cùng cũng phải đến, không sao đâu Tử Khê, chỉ cần khép mắt lại liền trôi qua thôi. Tuy rằng an ủi bản thân như thế, cô vẫn là không nhấc được bước chân. Cô đứng cách hắn có vài bước, đều có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của hắn. Loại hơi thở này rất nguy hiểm, cô theo bản năng muốn thoát đi.
Lâu Tử Hoán đã không còn kiên nhẫn, hắn chịu đủ dáng vẻ cô giả vờ. Hắn như gió xoáy xông lên, một phen bắt được cô vứt lên trên giường, gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ. Hắn cắn răng nói: “An Tử Khê, giao dịch như vậy cô hẳn là rất quen thuộc mới phải. Đừng có ở trước mặt tôi bày ra vẻ ngây thơ, bộ dáng thèm muốn còn cự tuyệt kia.”
Hơi thở nam tính mãnh liệt phả vào cô, giờ khắc này cô thật sự cảm nhận hắn, Lâu Tử Hoán trước mắt đã không phải nam sinh mới hai mươi tuổi lúc trước. Cơ bắp hắn rắn chắc mạnh mẽ, tạo cảm giác vô cùng áp bách cho người khác. Lời nói của hắn vĩnh viễn đều mang theo dao găm, dường như không đâm cô tới mức máu chảy đầm đìa không bỏ qua. Cô cười cười nói: “Tôi tưởng đàn ông đều thích bộ dạng này, thì ra Lâu tổng không thích a! Tôi đã biết, về sau sẽ chú ý!”
Rõ ràng đã hiểu rõ cô là loại người gì, nhưng là vừa nghe đến câu trả lời vừa rồi của cô, Lâu Tử Hoán vẫn là giận dữ. Hắn gầm nhẹ một tiếng, cúi đầu hôn lên cô, mười phần cuồng liệt thôi bạo, dường như muốn đem cô nuốt vào.
Cô không cảm nhận được cái gì ôn nhu, chỉ cảm thấy cánh môi đau đau. Cô dùng sức đẩy hắn ra, ra sức giãy dụa, thầm nghĩ thoát khỏi nụ hôn cắn nuốt người của hắn.
Du͙© vọиɠ của Lâu Tử Hoán tăng vọt, cơ bắp rắn chắc, vừa đυ.ng vào cánh môi mềm mại của cô, cơ thể thật giống như gặp ma, căn bản không cách nào dừng lại. Hắn giữ lấy tay cô đặt trên đỉnh đầu, nâng cằm cô lên, lại hôn xuống thật mạnh. Trí nhớ bị niêm phong như giải phóng mạnh mẽ ùa về, hắn nhớ rõ cánh môi cô trắng mịn, hắn nhớ rõ hương thơm tự nhiên trên người cô, càng nhớ rõ cảm giác giữ lấy cô là tốt đẹp như thế.
Giờ khắc này, giống như quay trở lại buổi tối tám năm trước kia. Đêm đó cũng là như vậy, hắn đặt cô ở dưới thân, không để ý cô còn ngây ngô non nớt, lần lượt bắt buộc giữ lấy. Cô cảm thấy tủi nhục, sự tủi nhục trước nay chưa từng có, cô làm sai cái gì, mà phải chịu hắn lần lượt đối đãi như vậy.
Hắn chạm phải nước mắt của cô, thân thể cứng đờ, trên mặt cũng không bình tĩnh lại lộ ra nguy hiểm: “Cô khóc cái gì? Đừng quên, đây là chính cô lựa chọn.”
Cô hận bản thân yếu đuối, hơn nữa, cô không muốn yếu thế trước mặt hắn. “Lâu tổng không vui sao? Đàn ông trên giường không phải đều thích sử dụng bạo lực với đàn bà sao, tôi chỉ là muốn phối hợp với Lâu tổng, rơi vài giọt nước mắt phù hợp với hoàn cảnh. Các ông chủ trước kia, mỗi lần tôi vừa rơi lệ, đều càng hưng phấn thôi?”
“Cô đáng chết!” Hắn thô bạo xé ra áo ngủ của cô, da thịt trắng nõn trơn bóng lập tức bại lộ trong không khí. Hắn như con báo đen khát máu đem cô khảm sâu vào người, cơ thể hai người gắn bó chặt chẽ, ngay cả một tia không khí cũng không lọt vào được. “An Tử Khê, tôi cảnh cáo cô. Ba tháng này, cô tốt nhất an phận cho tôi một chút, nếu bị tôi phát hiện cô cùng với thằng đàn ông nào xằng bậy, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cô.”
Cô bị hắn làm cho rất đau, vẫn cười trả lời: “Lâu tổng yên tâm, tôi còn là tình nhân có phẩm hạnh đạo dức, nếu đã làʍ t̠ìиɦ nhân của Lâu tổng, đương nhiên sẽ làm tròn bổn phận.”
Lâu Tử Hoán bị cô chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi, tất cả lửa giận đều biến thành dục hỏa, hắn xé rách toàn bộ quần áo trên người cô, môi như mưa rền gió dữ hôn lên mỗi chỗ trên người cô, lưu lại dấu vết nóng bỏng xanh xanh tím tím. An Tử Khê bây giờ, đã hoàn toàn là một người đàn bà. Hơi thở đàn bà mềm mại của cô, tóc đen như tơ, da thịt nhẵn nhụi mềm mại, không cái gì là không mê hoặc hắn. Cô đã không phải là cô gái ngây thơ non nớt lúc trước, mà là một người đàn bà tuyệt sắc có thể làm điên đảo chúng sinh. Linh hồn như tan chảy liều chết quấn quanh, hắn sa vào, hắn khó kìm lòng nổi, như si như cuồng, không khỏi kéo dài nhịp điệu, muốn từ từ nhấm nháp.
Cô bị hắn đột nhiên nhu tình triền miên mê hoặc, du͙© vọиɠ xa lạ trong cơ thể bị kích động đi ra, tay ban đầu muốn chống đẩy có chút mềm oặt vô lực. Thân thể mẫn cảm bởi vì hắn âu yếm mà run rẩy, cả người cô bắt đầu nóng lên, biến thành một sắc hồng mê người. Cô cắn môi dưới, sợ mình sẽ kêu lên, như vậy cảm thấy thẹn, như vậy bất lực.
Lâu Tử Hoán lại hôn lên môi cô: “Nói, cô là người đàn bà của Lâu Tử Hoán, nói mau!”
Cô hỗn loạn, nếm phải hương vị mồ hôi của hắn, trong nhất thời cô giống như đứa trẻ say rượu, không có chút năng lực chống cự. “Đúng, tôi là người đàn bà của Lâu Tử Hoán!”
Lâu Tử Hoán rốt cuộc vừa lòng, trêu chọc nơi mềm mại yếu ớt nhất của cô, thẳng đến khi nơi đó nổi lên tình triều lạc thú, ấn người xuống đoạt lấy cô.