Chương 31: Ngủ cùng với tôi
Tử Khê bị dọa, Lâu Tử Hoán là có tiếng cuồng yêu em gái, coi em gái bảo bối của hắn là tất cả. Ngẫm lại bố trí trong phòng này, chợt bừng tỉnh. Nhưng là cô bị Lâu Tử Hoán túm sinh đau, cũng biết mình thực sự đã làm hắn tức giận, vì thế buông giọng nói mềm mại: “Tôi làm sao mà biết được đây là phòng em gái anh!”
Lâu Tử Hoán căn bản không tiếp nhận sự chịu thua của cô, trực tiếp lôi cô ra khỏi căn phòng, đưa cô trở về phòng hắn, vứt lên giường: “Tôi cảnh cáo cô, tôi cho cô ở trong nhà này, không có nghĩa là cô có thể làm xằng làm bậy. Thư phòng và phòng em gái tôi, cô tốt nhất là một bước cũng không được bước vào, nếu không, tôi cho cô biết tay.”
Trong căn nhà này của hắn, có cả phòng chuẩn bị cho em gái hắn, có phải đại biểu căn nhà này hắn sẽ thường ở, rất riêng tư. Hắn cư nhiên lại sắp xếp cô ở trong nhà riêng của hắn, trái tim không hiểu hoảng sợ. Cô lắp bắp nói: “Tôi, căn nhà này tổng cộng chỉ có ba phòng ở, anh không cho tôi ngủ ở thư phòng cùng với phòng em gái anh, chẳng lẽ muốn tôi ngủ ở phòng khách?” Tuy rằng sô pha ở phòng khách thực thoải mái, nhưng cô vẫn là muốn ngủ ở trên giường rộng rãi ấm áp. Lâu Tử Hoán cư nhiên lại ác liệt như vậy, ngay cả giường cũng không cho cô ngủ.
Lâu Tử Hoán cười lạnh: “An Tử Khê, cô là ngu ngốc thật sự hay là giả bộ. Cô bây giờ làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, người đàn bà của tôi, cô đương nhiên là phải ngủ cùng tôi.”
Hắn nói cái gì, Tử Khê không thể tin vào những gì mình nghe được. Hắn là cùng cô chung giường chung gối, cô nghe được sợ hết hồn. Rốt cuộc ý thực được, ba tháng này là ba tháng gian nan cỡ nào. “Lâu, Lâu Tử Hoán, tôi nghĩ tôi ngủ ở sô pha là được rồi! Dáng ngủ của tôi không tốt, còn có thể ngáy to, tôi ngủ với anh sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của anh.”
Lâu Tử Hoán nhưng không hề tức giận, có lẽ là nhìn thấy sắc mặt vừa trắng vừa xanh của An Tử Khê, nháy mắt cơn tức của hắn cũng tiêu. “An Tử Khê, cô cứ việc ngủ ở phòng khác, nhưng mà tôi cam đoan, ngày mai cô cùng Trần Hựu An cũng sẽ không dễ chịu đâu.”
Tên đàn ông hèn hạ! Tử Khê ở trong lòng mắng hắn.
“Lại đây, cởϊ qυầи áo cho tôi!” Trên người Lâu Tử Hoán còn mặc Âu phục, duỗi thẳng người, này ra một bộ dáng của đại lão gia, đang đợi hầu gái của hắn đến hầu hạ.
Cái gì! Thần kinh của cô đều căng thẳng, hắn sẽ không phải là bây giờ đã muốn đi! Tuy rằng, cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng là thật sự gặp phải giờ khắc này, cô lại mất đi dũng khí.
Thấy cô còn sợ hãi rụt rè ngồi ở trên giường vẫn không nhúc nhích, Lâu Tử Hoán lửa giận đột nhiên nổi lên: “Có nghe hay không, lại đây, cởϊ qυầи áo cho tôi!”
Dù không tình nguyện, Tử Khê vẫn là đi qua. Cô cố gắng giữ một khoảng cách với hắn, lúng túng cởϊ áσ cho hắn.
Lâu Tử Hoán không kiên nhẫn: “Chết tiệt, cô đứng lại gần đây cởi, tôi cũng sẽ không ăn cô!”
Hắn xác thực sẽ ăn cô! Tử Khê ở trong lòng thầm oán. Cố di chuyển bước chân, một luồng hơi thở nam tính phả thẳng vào mặt cô, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cô thay hắn cởϊ áσ khoác, treo lên. Lại cố gắng cởi bỏ hàng cúc trên áo sơ mi của hắn, những cúc áo kia giống như muốn đối đầu với cô, đầu cô đầy mồ hôi, mà cởi không đến hai cái.
“Đủ rồi!” Hắn chịu đựng đủ vẻ giả bộ của cô, cứ tiếp tục như vậy, hắn hôm nay ngay cả ngủ cũng không cần suy nghĩ. Hắn hai ba động tác liền cởϊ áσ sơ mi, cởϊ qυầи, thô lỗ ném vào người cô. Người đã muốn đi vào phòng tắm, lập tức nghe đến tiếng nước chảy.
Tử Khê lúc này mới tỉnh táo lại, hắn là muốn đi tắm. Cô vừa rồi nhìn thấy gì, một người đàn ông khỏa thân, cơ thể thon dài, cơ bắp rắn chắc.Namsinh trong trí nhớ biến mất, thay vào đó là một người đàn ông thành thục. Cô cơ hồ muốn kêu lên, vừa rồi cô xem hắn cởi bỏ từng thức một, cư nhiên ánh mắt đều không có chớp xuống. Nên nhìn, không nên nhìn, tất cả đều thấy rồi, qυầи ɭóŧ của hắn cũng ở trên tay cô. Cô rêи ɾỉ một tiếng, đem quần áo của hắn vứt vào rổ đựng quần áo trong phòng giặt.
Trở lại phòng, Lâu Tử Hoán đã tắm xong, bên hông hắn chỉ quấn một cái khăn tắm. L*иg ngực rắn chắc nghênh ngang trước mặt cô, cô ăn phải mấy miếng kem lạnh (*ý nói sững sờ ngây người như tượng), chỉ thiếu điều không có thét chói tai.
Lâu Tử Hoán khóe miệng nở nụ cười, vươn tay ra với cô: “Lại đây!”