Chương 23: Ba mày gọi mày về ăn cơm
Tử Khê về nhà, mở cửa ra đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm, cô nhíu mày lại, thì ra cơn ác mộng còn chưa có chấm dứt.
“Đứa con gái chết tiệt kia, mày chơi bời lêu lổng ở chỗ nào, bây giờ mới về?” Giọng nói the thé của An Dạ Vũ ở trong căn phòng trống trải đặc biệt vang dội.
Tử Khê không nhìn đến mẹ kêu gào, trở về phòng lấy quần áo đi tắm còn chuẩn bị đi ngủ . Cô hôm nay quá mệt mỏi rồi, thầm nghĩ ngủ một giấc thật ngon, còn phải nghĩ xem những ngày sau này phải ứng phó với lth như thế nào.
An Dạ Vũ nổi giận, liền tiến lên nắm tóc của cô: “Đứa con gái chết tiệt kia, mày có nghe được tao nói chuyện với mày không? Mày điếc sao?”
“Mày không nên thay ổ khóa, tao khi nào thì cho mày thay đổi ổ khóa chứ?” Đầu cô đau như đòi mạng, vừa đổi khóa cửa, mẹ cô quả nhiên lại có biện pháp đánh một cái chìa khóa mới của phòng cô. Không cho bà ta đi vào phòng một chút, bà liền hô to gọi nhỏ, cô không biết bao nhiêu lần đã bị các hộ gia đình lầu trên lầu dưới trách cứ! Cô cứ đổi ổ khóa mới, An Dạ Vũ chưa đến vài ngày là đã có được chìa khóa phòng mới của cô, cô thật sự khâm phục mẹ cô đúng là không gì không làm được.
“Như thế nào? Tao có chìa khóa thì làm sao? Tao là mẹ của mày, tao sinh mày ra , nuôi dưỡng mày, mày ngay cả cửa phòng cũng không cho tao vào?” An Dạ Vũ tức giận đến đỏ mặt, rồi gắt gao đánh lên cánh tay của Tử Khê để trút giận.
Tử Khê đã có thói quen mỗi lần mẹ của cô đến là lại dùng bạo lực, cô không để ý tới mẹ của mình mà cười lạnh:“Bà tới đây làm gì? Chắc lại cùng bác Lâu cãi nhau, bị ông ta đuổi ra ngoài chứ gì?”
“Mày câm miệng!” An Dạ Vũ trong mắt khó nén khổ sở, vài năm nay, nơi ở của con gái quả thật là nơi để bà ta tránh nạn. Bà ta mỗi đêm thường xuyên không về, có đôi khi đi đến nửa đêm liền không về nhà, trực tiếp đến nhà con gái ở. Lâu Ngọc Đường hơn phân nửa thời gian không để ý tới bà ta, nhưng cũng có đôi khi gặp bà ta nửa đêm trở về nhà, lại quát mắng bà ta, thậm chí đuổi bà ta ra khỏi nhà.“Đứa con gái chết tiệt kia, tao ở nhà bên kia, đã chịu nhiều khổ sở, qua nhà mày mày lại đối xử với tao như vậy. Đây là lòng hiếu thảo của mày hả, mày còn có lương tâm không hả, đứa con gái chết tiệt kia.”
Tử Khê không muốn nói tiếp với bà ta nữa, cũng muốn bà hạ hỏa xuống một chút, nếu không một lát nữa lại có hàng xóm đến than phiền! “Con muốn đi tắm rửa, rồi còn đi ngủ, mẹ cứ tự nhiên đi”.
An Dạ Vũ thấy được mặt con gái đầy mệt mỏi, cũng không có khí lực làm ầm ĩ tiếp. Nhưng bà ta không quên mục đích tới đây lần này, đi theo phía sau nói: “Cuối tuần này, mày trở về nhà cũ một chuyến, ba mày gọi mày trở về ăn cơm!”
Tử Khê dừng lại, cô đã bao nhiêu năm không trở lại Lâu gia. Năm ấy, khi cô mười tám tuổi , cô bị đuổi ra khỏi Lâu gia. Hai năm đầu tiên, lễ mừng năm mới, nghỉ lễ cô cũng trở về , nhưng Lâu gia có ai để ý tới cô. Có một năm, bởi vì anh em Lâu Tử Hoán về nhà, Lâu Ngọc Đường nửa đêm gọi cô dậy, bảo cô rời khỏi Lâu gia. Sau năm đó, cô không hề quay lại Lâu gia. Tốt nghiệp đại học xong, cô kiên quyết đem họ sửa thành họ An, đến tận bây giờ, cô cũng chưa bước vào Lâu gia một bước. Vì vài việc này, An Dạ Vũ hàng năm đều cùng cô cãi cọ, hai năm mới bắt đầu đổi họ thậm chí đem cô đánh đến đầu rơi máu chảy. Cô cắn chặt răng, có ép cô thế nào cũng đều vô dụng mà thôi.
Hai năm trước, Lâu Ngọc Đường đưa cho cô tiền học phí, tiền thuê nhà, phí sinh hoạt, linh tinh tổng cộng hơn hai mươi vạn nhưng cô đem trả lại cho hắn. Cô vẫn còn nhớ như in vẻ mặt khϊếp sợ của Lâu Ngọc Đường, cô nở nụ cười chiến thắng. May là sau khi lên đại học, cô vẫn vừa học vừa làm, năm thứ hai cô chuyển ra khỏi căn phòng mà Lâu Ngọc Đường sắp xếp cho cô, chuyển đến ký túc xá của trường đại học. Mấy năm này, cô ở trong căn phòng dưới tầng hầm, đã phải trải qua ba ngày mới được ăn một gói mì. Có khổ sở khó khăn hơn nữa cô cũng đã từng phải trải qua, điều duy nhất cô luôn kiên trì là quyết không động đến một hào nào của Lâu gia.
“Con sẽ không trở về, bây giờ con cùng Lâu gia một chút quan hệ đều không có!” Nói xong, cô trở về phòng lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.
An Dạ Vũ vừa nghe xong, xông vào, kéo quần áo trong tay cô: “Mày đang nói khùng điên cái gì, thật vất vả ba mày mới mở miệng, gọi mày trở về ăn cơm, mày còn ở đó mà làm cao.”
“Ba của con à?” Tử Khê cười lạnh: “Ba con là ai, mẹ có thể nói cho con biết sao?” Bốn năm trước, khi cô muốn sửa họ , mẹ cô thiếu chút nữa đem cô đánh chết. Nhưng là cho dù mẹ của cô đem cô đánh chết, cô cũng quyết không mang họ Lâu.
Sắc mặt An Dạ Vũ nhất thời trắng bệch, giáng cho cô một cái tát, trong phòng im lặng nhất thời có tiếng vang dội. “Lần này là sinh nhật mừng 60 tuổi của Lâu Ngọc Đường, muốn ở Lâu trạch tổ chức party. Ông ta cố ý nói với tao bắt mày phải trở về. Tao mặc kệ mày có muốn đi hay không, muốn đi thì cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi. Mày dám không đi, tao liền la lớn lên cho mọi người đều biết, người trong thành phố này đều biết, mày là đứa con bất hiếu như thế nào, để xem còn có ai mời mày đi biểu diễn thời trang nữa không?”
Người này chính là mẹ của cô, giống như ma cà rồng bám trên người cô, không hút cạn máu cô chắc chắn sẽ không bỏ qua.