Chương 45: Thẳng thắn

Thất bại ở chỗ quản lý ký túc xá, Tô Nhĩ không thể không tìm cách khác.

Mới vừa lên đến tầng hai, mọi người tụ lại ở đầu cầu thang, thì ra là nhân viên vệ sinh đang lau nhà, bên cạnh không ít người vây quanh xum xoe, có cả người chơi, cả học sinh.

Thấy không chen vào được, Tô Nhĩ thở dài, quyết định từ bỏ đi ra ngoài.

"Này, vị bạn học kia đừng vội đi..." Tiếng nhân viên vệ sinh từ phía sau truyền đến.

Tô Nhĩ dừng bước quay người, cảm nhận được cái nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng, xác định câu vừa nãy là nói với mình.

"Lát nữa có thời gian không?" Nhân viên vệ sinh hỏi.

Chủ động đưa tới cửa thường hay là cạm bẫy.

Tô Nhĩ do dự một chút, mặt không đổi sắc nói dối: "Em phải ôn bài."

Nhân viên vệ sinh đeo khẩu trang, từ cơ mặt nâng lên có thể thấy được cô ta đang cười: "Tôi muốn mời cậu đồng học này giúp một việc."

Tên học sinh bên cạnh vội vàng nói: "Em giúp ngài cho, em có thời gian."

Nhân viên vệ sinh dường như chỉ nhận Tô Nhĩ, căn bản không để ý tên học sinh này: "Việc học làm trọng, cậu về ôn tập trước đi, mười giờ tối tới tìm tôi."

Lời cuối cùng nói ra, những ánh mắt cực kỳ hâm mộ kia trong khoảnh khắc biến thành nghĩ mà sợ, học sinh vừa mới mở miệng lúc nãy cũng lùi lại.

Mười giờ là thời gian tắt đèn phòng ngủ trường học quy định, Tô Nhĩ từ biểu cảm của những người kia cũng có thể biết rằng ban đêm nhất định sẽ không xảy ra chuyện tốt gì.

"Em..." Đang muốn mở miệng từ chối, nhân viên vệ sinh cười tủm tỉm cắt ngang: "Tất cả nhân viên vệ sinh đều yêu thích những đứa trẻ cần cù, dù sao bản thân lao động đã là một hình thức giáo dục cải tạo."

Lời này còn kém không nói rõ ra, nếu như Tô Nhĩ không đến, cậu đừng mơ tưởng cầm được đánh giá hạng A từ bất kì một nhân viên vệ sinh nào.

Tô Nhĩ trầm mặc một lát, không có lựa chọn nào khác, gật gật đầu nói được.

Tuy rằng không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng mà kinh nghiệm bên trong phó bản nói cho cậu biết tối nay đừng hòng ngủ. Tô Nhĩ quay về ký túc xá thay quần áo sạch sẽ, nắm chặt thời gian rửa mặt.

Nước mát mẻ làm cho thần trí thanh tỉnh rất nhiều, trong nháy mắt lúc ngẩng đầu, nước từ cằm chảy xuống, rất nhanh đã thấm ướt một mảng nhỏ áo trước ngực, bên cạnh có người đưa khăn lông tới.

"Cảm ơn." Tô Nhĩ nhận lấy lau mặt, mơ hồ không rõ nói: "Không biết nhân viên vệ sinh vì sao lại chỉ đích danh bảo tôi đi."

Kỷ Hành khoanh tay dựa vào cạnh cửa: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Tô Nhĩ nhìn vào gương sửa sang lại tóc tai, bị nhan sắc của mình hấp dẫn: "Sợ là muốn quy tắc ngầm tôi."

Kỷ Hành lắc đầu: "Từ góc độ thực tế mà nói, nhân viên vệ sinh với quản lý ký túc xá quan hệ không tệ, các cô ấy càng yêu thích người chủ trì hơn, tự nhiên sẽ chán ghét cậu."

Đứa trẻ được đưa vào trại cải tạo thường bị coi là phế vật, ngay cả khả năng thu về giá trị lợi dụng cũng không có, mà cô bé kia nổi tiếng là thần đồng, cùng cô có quan hệ tốt chung quy cũng không sai.

Nghe vậy Tô Nhĩ đè vài cọng tóc vểnh lên xuống, nói câu có mắt không tròng.

Cơm tối chỉ ăn đơn giản một chút, lúc sắp đến mười giờ, Kỷ Hành nói anh đi cùng với cậu, bị Tô Nhĩ từ chối, ngay cả đạo cụ cũng không muốn.

"Sợi dây chuyền lấy được từ chỗ Chu mẫu vẫn còn, tôi cũng còn có hai đạo cụ nữa."

Kỷ Hành: "Thật sao?"

Tô Nhĩ vừa ra đến trước cửa nhíu mày: "Nhà triết học nổi tiếng Nietzsche đã từng nói... Những gì không gϊếŧ được ta sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn."

Tiếng đóng cửa rất dứt khoát, dường như để lộ ra một chút kiêu ngạo.

Kỷ Hành đứng tại chỗ một lát, bất đắc dĩ nhướng mày.

Trong hành lang yên tĩnh, còn có năm phút nữa sẽ phải tắt đèn, lúc mấu chốt này sẽ không có ai ra khỏi phòng ngủ.

Nhân viên vệ sinh ở tầng trên cùng, chỗ đó không gian lớn, rất dễ để chất đống tạp vật. Chỉ có điều Tô Nhĩ mới lên đến tầng năm, đã trông thấy một bóng người ngay tại đầu cầu thang.

Thời tiết bây giờ oi bức, nhân viên vệ sinh lại mặc rất nhiều áo, ngoại trừ nửa khuôn mặt và tay, hầu như không có chỗ da nào để lộ ra ngoài. Người sau đang kéo một cái túi bóng màu đen rất lớn, vẫy vẫy tay về phía cậu.

Chờ Tô Nhĩ đến gần, nhân viên vệ sinh bảo cậu xách đầu kia của túi để chia sẻ trọng lượng.

Rất nặng.

Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Nhĩ.

Cậu không đi hỏi xem bên trong đựng cái gì, lẳng lặng đi lên với nhân viên vệ sinh.

Tiếng bước chân nặng nề liên tục kéo dài đến tầng cao nhất, bước qua bậc cầu thang cuối cùng, nhân viên vệ sinh không có chút báo hiệu nào thả tay ra, cái túi 'loạt xoạt' một tiếng nghiêng về bên Tô Nhĩ, đồ vật bên trong rơi ra ngoài.

Dựa theo suy đoán lúc trước của Tô Nhĩ, hơn phân nửa là tứ chi bị tách rời, trong phó bản khủng bố, loại thi thể này rất thường thấy.

Nhưng mà theo thanh âm ùng ục, chuyển động trên mặt đất chính là năm người đầu. Tóc bởi vì máu đen dính dấp mà rối vào nhau, che gần hết nửa bên mặt, nhưng vẫn như cũ có thể cảm giác được, những người này khi còn sống đều rất trẻ.

Có một cái trực tiếp lăn đến dưới chân Tô Nhĩ, đồng tử đã giãn ra từ lâu, hai mắt vẫn còn mở, giác mạc vẩn đυ.c lại đang chảy máu.

Dưới ánh trăng, người sống và ánh mắt của người chết, thình lình chạm nhau.

Tô Nhĩ hơi cong ngón tay, dời ánh mắt nhìn về phía nhân viên vệ sinh: "Cô gϊếŧ ạ?"

"Không phải gϊếŧ, là tiêu hủy." Nhân viên vệ sinh bảo cậu nhặt đầu người lên mang vào phòng, mình thì đi vào trước lấy ra một đôi găng tay đeo lên: "Bao năm qua lúc nào cũng có người muốn chạy ra khỏi trại cải tạo, đều không ngoại lệ bị đem đi tiêu hủy."

Rồi ngồi xổm xuống từ trong hộc tủ lấy ra rất nhiều thứ, lụa trắng, cái kéo... khay.

"Những thứ này phải được làm thành tiêu bản, cảnh cáo những đứa trẻ khác." Khẩu trang che đậy kín mít biểu cảm của nhân viên vệ sinh, cô ta trước dùng cái nhíp gắp ra mấy cây lông mi trong mắt, vừa làm vừa nói: "Không cần chế tác quá tinh xảo, thường thì cách một đoạn thời gian sẽ có học sinh chạy trốn, tiêu bản bây giờ sẽ bị loại bỏ."

Dường như khó chịu đã lâu không quá thoải mái, vừa dứt lời nhân viên vệ sinh cởi khẩu trang ra một chút, Tô Nhĩ rõ ràng trông thấy có một mảng lớn màu đỏ tím lốm đốm quanh miệng cô.

Thi ban.

Hai chữ ngay lập tức xuất hiện trong đầu.

Tô Nhĩ suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định mở con mắt kia trong cơ thể ra để nhìn kỹ. Chỉ trong giây lát, hình ảnh phản chiếu trong con mắt đó, là một cỗ thân thể cực kỳ hư thối, rất giống với tang thi đã gặp phải ở phó bản trước.

"Mau tới đây hỗ trợ." Phát hiện sắc mặt cậu trắng bệch đi mấy phần, nhân viên vệ sinh tưởng rằng bị tiêu bản dọa, lộ ra nụ cười hài lòng.

Tô Nhĩ nhận lấy cái kéo từ trên tay cô, hỏi: "Trước kia có học sinh đến giúp đỡ không ạ?"

Nhân viên vệ sinh: "Rất nhiều."

Tô Nhĩ: "Không có nảy sinh thắc mắc đối với những chuyện này sao?"

Động tác trên tay nhân viên vệ sinh ngừng lại, nghiêng mặt qua u ám nói: "Cậu chỉ chuyện gì?"

Tô Nhĩ nhìn cô ta, không nói lời nào.

Nhân viên vệ sinh bỏ cái nhíp xuống, mỉm cười nói: "Kỳ thật có không ít học sinh chủ động hỗ trợ tiêu hủy kẻ chạy trốn, xem như khen thưởng và công nhận, tôi sẽ cho bọn họ một đánh giá hạng A."

Nghe ngữ khí đắc ý của cô ta, Tô Nhĩ chợt nhớ tới tin tức xem được nhiều năm về trước, bọn buôn người cổ vũ bọn trẻ báo cáo lẫn nhau, sau đó trước mặt những người khác lại khen thưởng đứa bé báo cáo kia, lâu dần, ai cũng noi theo, không còn xảy ra chuyện chạy trốn nữa.

"Phần còn lại cậu tới làm đi." Nhân viên vệ sinh không cho cậu cơ hội ngẩn người, bắt đầu thúc giục.

Năm cái đầu người chết thảm, là người bình thường đều không thể biến bọn họ thành tiêu bản mà không có chút gánh nặng gì.

"Như thế nào, không nguyện ý sao?"

Tô Nhĩ bình tĩnh đứng tại chỗ một lát, há hốc mồm: "Nguyện..." Nói được một nửa đột nhiên nhìn về phía sau cô, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"

Nhân viên vệ sinh vô thức quay đầu lại, bỗng nhiên ý thức được nơi này là tầng cao nhất, người sau lưng từ chỗ nào tới cơ chứ?

...

Nửa đêm yên tĩnh, trong hành lang vang lên tiếng chạy trốn điên cuồng.

Dũng sĩ thật sự sẽ không quay đầu lại, nhưng mà có thể hô cứu mạng.

Tô Nhĩ muốn mặt mũi, nội dung hô lên phải hàm súc một ít: "Ai có thể mở cửa nào?"

Vô luận là người chơi hay là học sinh, cũng biết có người ở trong hành lang bị đuổi gϊếŧ, nhưng bọn họ chỉ ngừng thở, nằm sấp trên cửa lắng nghe động tĩnh ——

Mơ hồ nghe thấy có tiếng mở cửa.

"Chặn cửa lại!" Đi kèm với câu ra lệnh, còn có tiếng gầm nhẹ của Tô Nhĩ.

Các loại thanh âm loảng xoảng hoàn toàn phá vỡ sự tĩnh mịch của bóng tối, lúc trời hửng sáng, không ít người mở hé cửa ra một chút, yên tâm thăm dò tình huống bên ngoài.

Cửa phòng ngủ của Tô Nhĩ có vài vết tích lõm xuống, cậu lúc này vừa vặn từ trong phòng ngủ đi ra, sắc mặt không được tốt lắm, dường như bị thương không nhẹ.

"Không sao chứ?" Một gã người chơi tên Trương Ngật do dự một chút, hỏi cậu.

Tô Nhĩ gật đầu: "Cũng may là bạn cùng phòng kịp thời mở cửa cho tôi."

Trương Ngật khẩn trương hỏi: "Nhân viên vệ sinh tại sao phải đuổi gϊếŧ cậu vậy?"

Tô Nhĩ: "Quỷ gϊếŧ người, cần có lý do sao?"

Quỷ?

Đang muốn truy vấn, Tô Nhĩ đã cùng Kỷ Hành xuống tầng.

Sau lưng đi tới đồng bạn hướng Trương Ngật lắc đầu: "Có thể nói với cậu những thứ này đã là không tệ rồi."

Dù sao bọn họ tối hôm qua đều không hành động gì cả.

Thời tiết âm u, Tô Nhĩ và Kỷ Hành đang trên đường đi đến nhà dạy học. Trong lúc đó, Tô Nhĩ gặm chiếc bánh có hơi khô, khó khăn nuốt xuống sau đó nói: "Nhân viên vệ sinh là quỷ, trại cải tạo không có khả năng không ai phát hiện."

Kỷ Hành: "Thu thập nhiều manh mối một chút, có một số việc sẽ thuận theo mà trồi lên mặt nước."

Bọn họ mới đến ngày đầu tiên, không có khả năng hoàn toàn biết rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì.

Trời mới tờ mờ sáng, trong phòng học không có học sinh đến, ngược lại là cô bé trông thấy Tô Nhĩ lộ ra răng khểnh, cười đến cực kỳ hả hê: "Nghe nói có người tối hôm qua chạy trốn khá chật vật?"

Tô Nhĩ tìm được chỗ ngồi xuống: "Đại nạn không chết tất có hậu phúc."

Cô bé nhìn cậu đi đường loạng choạng, che miệng cười một mình.

Tiết học hôm này có cả đề kiểm tra trắc nghiệm.

Tô Nhĩ là người đầu tiên làm xong, lúc đứng dậy nộp bài thi sắc mặt trắng bệch, Kỷ Hành đỡ cậu một cái, lại phát hiện bị đút tờ giấy nhỏ vào tay, không cần nghĩ cũng biết là đáp án.

Tô Nhĩ chậm rãi đi lên hướng bục giảng, suy yếu cười cười: "Thân thể em không khỏe lắm, có thể đi về nghỉ trước không ạ?"

Giáo viên quét mắt nhìn bài thi đã làm xong, nhìn sơ qua, tất cả các câu đều chọn đúng, rất hài lòng.

"Về đi."

"Cảm ơn lão sư." Tô Nhĩ sắp đến cửa, bỗng nhiên lại quay trở lại, cầm theo sách giáo khoa.

Hành động vô tình làm cho giáo viên càng thêm vừa ý.

Cậu không có trực tiếp quay về ký túc xá, ngược lại đi dạo quanh đấy. Học sinh đều đang đi học, trên đường có rất ít người, Tô Nhĩ nhìn quanh trái phải, cuối cùng đi vào nhà tổng hợp. Mỗi một tầng đều phải quan sát đến cuối hành lang. Cuối cùng cũng thấy ba chữ 'Phòng hồ sơ', Tô Nhĩ lộ vẻ mặt vui mừng, bước nhanh đi tới.

"Cạy khóa chính là vô đạo đức đấy."

Thanh âm trong trẻo vang lên.

Tô Nhĩ quay đầu lại, đã thấy cô bé lắc đầu với hắn: "Tôi biết ngay anh rời đi là có nguyên nhân khác mà."

Tô Nhĩ cau mày tiến gần tới chỗ cô một bước, cô bé trực tiếp lùi về sau vài bước, một bộ tuyệt đối không bao giờ tiếp xúc gần gũi với Tô Nhĩ.

"Từ giờ trở đi, tôi sẽ đặc biệt trông chừng anh." Cô bé hất cằm lên: "Đừng nghĩ có thể đi vào phòng hồ sơ."

Cô nói như vậy, ngược lại chứng thực bên trong có cái gì đó.

Tô Nhĩ mặt không đổi sắc nói dối: "Chỉ là lạc đường thôi."

Nói xong xuống tầng.

Cô bé không xa không gần đi theo, Tô Nhĩ không thể nhịn được nữa, quay đầu lại: "Tôi nói em..."

Bịch!

Tiếng động lớn phát ra từ đằng sau lưng.

Tô Nhĩ giật mình trong chốc lát, quay người lại, là một cỗ thi thể bị rơi đến chia năm xẻ bảy.

Mùi hôi thối đậm đặc tỏa ra trong không khí, kỳ thật cái này cũng không tính là thi thể, càng giống như thịt băm nấu nát.

Động tĩnh lớn như vậy, rất nhanh đã đưa tới quản lý ký túc xá.

Tô Nhĩ ngẩng đầu nhìn tầng cao nhất, mơ hồ có thể thấy một cái bóng đen, trực tiếp chạy lên.

Tốn công leo lên đến sân thượng, ngoại trừ tiếng gió gào thét, cái gì cũng không có.

Khoảng mười phút sau, hai gã bảo vệ với một vị nữ sĩ khuôn mặt nghiêm túc đến. Tô Nhĩ nghe thấy quản lý ký túc xá hô lên 'hiệu trưởng Phùng' người sau thái độ rất lãnh đạm, cũng không có đáp lại gì, liền trực tiếp hỏi: "Xảy ra chuyện gì đây?"

Tô Nhĩ: "Em nhìn thấy có người đẩy..."

"Nói hươu nói vượn!"

Hiệu trưởng Phùng quát lớn một tiếng.

Tô Nhĩ còn muốn nói tiếp gì đó, hiệu trưởng Phùng cường thế nói: "Nói thêm câu nữa, cậu sẽ bị giam lại."

"Có lẽ là áp lực công việc lớn, mới nghĩ quẩn." Hiệu trưởng Phùng một câu xác định vấn đề, nhìn về phía bảo vệ: "Trước khi học sinh tan học, thu thập xong thi thể đi."

Nói rõ xong trực tiếp rời đi.

Những người khác lục tục đi xuống, Tô Nhĩ đứng một mình trên sân thượng một lát, đột nhiên bước nhanh đuổi theo quản lý ký túc xá: "Hiệu trưởng Phùng dường như còn nghiêm túc hơn hiệu trưởng Trần."

Quản lý ký túc xá lúc này đây lại đáp lời, hừ lạnh một tiếng: "Ả kia bình thường đều thích vô cớ kiếm chuyện."

Tô Nhĩ không có hiểu rõ lắm về thế lực tranh đấu của trại cải tạo, ngoại trừ tin tức nghe được, còn có quyển sổ tay nữ sinh hôm qua đưa cho cậu ở nhà ăn, đều nhắc tới một ít chuyện. Trại cải tạo mặc dù có bốn vị hiệu trưởng, nhưng chỉ có một người là chính, những người khác đều là phó, đến giờ chủ sự sắp về hưu, hiệu trưởng Đới lại còn trẻ, theo như sắp xếp bối phận, vị hiệu trưởng chính kế tiếp hơn phân nửa chính là chọn ra từ hiệu trưởng Trần và hiệu trưởng Phùng.

Nhân viên vệ sinh, quản lý ký túc xá, giáo viên đều đại biểu một cỗ thế lực riêng trong trường, nhân viên vệ sinh và quản lý ký túc xá ủng hộ hiệu trưởng Trần, tự nhiên sẽ không yêu thích gì hiệu trưởng Phùng.

Trong mắt Tô Nhĩ, hiển nhiên hiện ra vở kịch cung đấu.

Cậu mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Ngài cho em với bạn của em một đánh giá hạng A, em sẽ nói với ngài một chuyện."

Quản lý ký túc xá trông thấy cậu liền bực dọc, đang chuẩn bị từ chối, chợt nghe Tô Nhĩ nói: "Giả sử tin tức này không có giá trị, nghe xong cũng không mất mát gì."

Nói chắc chắn như thế, giống như thực sự có chuyện gì đó khó lường. Quản lý ký túc xá cau mày, không đáp ứng cũng không từ chối.

Tô Nhĩ không có thừa nước đυ.c thả câu: "Chỗ té lầu, em nhìn thấy một chữ 'Phùng' chưa viết xong."

Quản lý ký túc xá sắc mặt biến đổi: "Cậu biết mình đang nói gì không?"

Tô Nhĩ: "Ngài cùng nhân viên vệ sinh đều ủng hộ hiệu trưởng Trần, hiệu trưởng Phùng liền lộ ra thế yếu, người ta có thể làm bất cứ điều gì vì lợi ích trước mắt. Vừa rồi thái độ của hiệu trưởng Phùng ngài cũng nhìn thấy rồi đó, giấu đầu hở đuôi."

Quản lý ký túc xá nhìn cậu một cái.

"Hơn nữa sau khi gặp chuyện không may hiệu trưởng Phùng có thể tới nhanh như vậy, không phải rất kỳ lạ sao?" Tô Nhĩ nói xong cười mỉa nói: "Cái đánh giá hạng A này..."

Cô bé đột nhiên ló đầu ra: "Là thật hay giả vẫn chưa thể phán đoán, dựa vào cái gì mà cho chứ?"

Tô Nhĩ thong dong nói: "Với tư cách là nhân chứng hiện trường, học sinh tốt trong mắt giáo viên, tôi có thể 'lơ đãng' đem chuyện này nói ra ngoài," dừng một chút liếc mắt nhìn cô bé: "Cái này không giống với một số người chỉ biết mách lẻo."

"Anh!"

Không để ý tới giao phong giữa bọn họ, quản lý ký túc xá nhìn về phía Tô Nhĩ: "Cậu thực sự có thể làm được?"

Người là ai gϊếŧ cô ta không quan tâm, nhưng chuyện bất lợi với hiệu trưởng Phùng cô ta nhất định sẽ làm, nếu không đối phương một khi thượng vị, chuyện đầu tiên chỉ sợ sẽ đá mình ra khỏi trại cải tạo.

Tô Nhĩ: "Đương nhiên. Sau khi xong chuyện em sẽ đi tìm hiệu trưởng Trần, nói không chừng ngài ấy cũng có thể cho một chữ A."

Chỉ cần thành tích khá hơn chút, từ chỗ giáo viên lấy thêm một cái, cậu liền tập hợp đủ rồi.

Nghĩ tới đây, Tô Nhĩ cong khóe miệng: "Nếu như em rời khỏi trại cải tạo, uống nước sẽ không bao giờ quên người đào giếng."

Mặc cậu nói ba hoa chích choè, quản lý ký túc xá cuối cùng cũng chỉ cho một chữ A, ấn dấu vào một bảng biểu: "Đưa tới phòng giáo vụ."

Cô bé giống như có tâm sự, lần này không có ngăn cản, ngược lại là Tô Nhĩ chủ động đi theo cô đến một tòa nhà khác.

"Làm gì vậy?" Cô bé duỗi một tay ra: "Giữ khoảng cách đi."

Tô Nhĩ: "Nhân viên vệ sinh rõ ràng là quỷ, ai có thể gϊếŧ được cô ta?"

Cô bé nóng nảy nói: "Tôi làm sao biết?"

Hiển nhiên cũng đang bực bội chuyện này.

Tô Nhĩ: "Em khẳng định biết chút ít rồi nhỉ?"

Cô bé chợt quay đầu lại: "Lại đi theo tôi, gϊếŧ chết anh!"

Tô Nhĩ đứng tại chỗ nhìn cô biến mất không thấy gì nữa, lắc đầu, quay trở về.

Chuyện nhân viên vệ sinh bị ép xuống, ít nhất rất nhiều học sinh còn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng giữa người chơi sớm đã truyền ra.

Ban đêm lặng yên không một tiếng động.

Tô Nhĩ đi qua kéo rèm cửa sổ, thình lình đối mặt với khuôn mặt âm u ngoài cửa sổ.

Cô bé chẳng biết xuất hiện ở trên ban công lúc nào, cô có vẻ đặc biệt yêu quý cái đèn l*иg, đi đâu cũng cầm theo.

"Là anh làm." Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Nhĩ.

"Hả?" Tô Nhĩ nghe được không hiểu ra sao.

Cô bé: "Tôi đã kiểm tra thi thể, âm khí bên trong đã bị hút sạch toàn bộ."

Bốn mắt giằng co nhìn nhau, trong mắt Tô Nhĩ tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt cậu liền thay đổi, vẻ hoang mang vừa nãy không còn sót lại chút gì. Nhếch miệng, hàm răng đều tăm tắp lộ ra dưới ánh trăng trắng tinh: "Vốn tưởng rằng rơi đến mức chia năm xẻ bảy sẽ che đậy được nguyên nhân cái chết, xem ra là tôi ngây thơ rồi..."

Đôi mắt cá chết dưới gọng kính đen bởi vì câu nói này mà trừng tròn xoe.

"Ánh trăng đêm nay thật là đẹp." Tô Nhĩ đứng ở trên ban công, dang rộng hai tay: "Khiến cho tôi nghĩ tới tối hôm qua, cũng là ánh trăng sáng ngời như thế này. Đáng tiếc khi đó không có lòng dạ nào mà ngắm trăng, bởi vì nhân viên vệ sinh đang ép tôi dùng đầu lâu của học sinh chết thảm làm tiêu bản."

Tô Nhĩ quay đầu lại nhìn về phía cô bé: "Sau khi tôi từ chối còn muốn động thủ gϊếŧ người. Chậc chậc... Tiếc là bị gϊếŧ lại rồi."

Lúc ấy thừa dịp nhân viên vệ sinh xoay người, Tô Nhĩ không chút do dự dùng súng phóng điện chiêu đãi đối phương, đương nhiên không nói gì về điều ấy, chỉ phần sau câu chuyện: "Tôi hố được một lọ máu chó đen trong phó bản phúc lợi, có thể ngăn cản thương tổn do quỷ quái gây ra trong vòng bảy giây, vốn tưởng rằng thứ này chỉ đủ hô câu cứu mạng, chưa từng nghĩ bảy giây, hoàn toàn đủ để tôi hút khô một con quỷ chả lợi hại cho lắm."

Từng người chơi đều cho rằng cậu là vì bị quỷ quái công kích mới trở nên suy yếu, thực tế là do nuốt quá nhiều âm khí.

Tay cầm đèn l*иg của cô bé khẽ nắm chặt: "Vì vậy những chuyện còn lại đều là anh tự biên tự diễn?"

Tô Nhĩ rất thẳng thắn gật đầu: "Nộp bài thi sớm cố ý dẫn em đang ở quanh đó, lại để cho người khác tìm đúng thời cơ ném nhân viên vệ sinh xuống."

Cô bé chợt mà nhìn về Kỷ Hành phía sau cậu, cũng chính là đồng lõa.

"Đúng rồi, hiệu trưởng Phùng là anh ý gọi tới," Tô Nhĩ chỉ vào Kỷ Hành: "Kỳ thật dù là ai tới, vì bảo vệ hình ảnh của trại cải tạo, đều chọn cảnh thái bình giả tạo."

Ánh mắt cô bé sắc như dao: "Sau đó anh lại châm ngòi ly gián, lừa gạt quản lý ký túc xá lấy đánh giá hạng A?"

Với tư cách là đồng lõa, Kỷ Hành toàn bộ quá trình hoàn toàn phớt lờ cuộc nói chuyện của bọn họ, cầm khăn lau nghiêm túc dọn dẹp máu thịt hư thối trong tủ quần áo, thi thể tối hôm qua được giấu trong này.

Tô Nhĩ một đêm không ngủ, gật đầu thừa nhận bổ sung rồi ngáp một cái: "Trại cải tạo này cũng không có camera giám sát, chẳng phải là khích lệ tội ác sinh sôi sao?"

Nhưng ngẫm lại, học sinh chết ở nơi này nhiều vô số kể, cái đồ chơi kia hoàn toàn là tự chuốc lấy phiền phức.

"Em đi vạch trần tôi đi." Tô Nhĩ nói ra mọi chuyện rồi cười tủm tỉm đề nghị cho cô bé.

Cô bé nhìn bộ dáng kia của cậu, đã biết rõ còn lưu lại hậu thủ, giận giữ nói: "Anh không sợ tôi sẽ gϊếŧ anh sao?"

"Tôi lại không có không tuân thủ quy định, người chủ trì cũng không thể lạm sát người chơi." Tô Nhĩ nhún nhún vai.

Hai bên lâm vào trong yên tĩnh ngắn ngủi, ngay cả tiếng hít thở đều có thể nghe thấy.

"Biết là em cố ý xúi giục nhân viên vệ sinh tới làm phiền tôi," hồi lâu, Tô Nhĩ đột nhiên ngồi xổm người xuống, ánh mắt song song với tầm mắt cô bé, mỉm cười nói: "Trò hay vẫn còn ở phía sau, chờ ca ca mời em xem trò vui miễn phí đi."

Đối mặt ngữ khí ôn nhu đến cực điểm, cô bé tức giận mà lắc lư đèn l*иg: "Anh sao có thể gϊếŧ cô ấy chứ?" Mắng đi mắng lại: "Hai nước giao chiến, đều không chém sứ giả!"

Quỷ không buông tha thì cũng thôi, thậm chí ngay cả toàn thây cũng không lưu lại.

Tô Nhĩ đứng lên, thân thể có chút lắc lư, có thể thấy được âm khí hút được tối hôm qua tạo thành gánh nặng với cậu. Vịn tường ánh mắt hữu ý vô tình mà quét tới phía Kỷ Hành bên kia, người sau vẫn còn đang dọn dẹp vết máu trong tủ.

Cậu hắng giọng, dùng giọng điệu ngâm thơ nói: "Bởi vì tôi muốn dẫn đội trưởng rời khỏi nơi này. Anh ấy đã chiếu cố tôi rất nhiều, tôi không ngại trên lưng mang một thân tội nghiệt, thời khắc nhắc nhở bản thân... phải kiên cường."

"..."

___________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kỷ Hành: Đang bận giúp cậu dọn dẹp hiện trường phạm tội rồi, chớ CUE.