Chương 35: Diễn tinh

Tô Nhĩ từ lâu đã mơ hồ có dự cảm, lý giải của mình về trò chơi không giống với những người khác, lúc nói chuyện với Vệ Tuấn lần nữa trong ngôi miếu đổ nát đã chứng minh điều này.

Rốt cuộc thì có muốn đi con đường tối tăm* hay không, đã từng là vấn đề làm cho mọi người bối rối.

*一条路走到黑 một con đường đi đến màu đen, ý nói kiên quyết đi tới cùng, bất chấp hậu quả để đạt được một mục tiêu nào đó, mang cả nghĩa tích cực và tiêu cực (theo Baidu)

Hiện giờ ——

Tô Nhĩ hơi nghiêng mặt, nhìn qua đồng đội nói: "Thực tế là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, nhưng chân lý lại nắm giữ ở trong tay rất ít người. Mà kết quả thực tế của tôi đều tốt, tôi đại biểu số ít, cho nên tôi chính là chân lý."

"..."

Vệ Tuấn cổ họng khẽ động, liếc mắt nhìn Kỷ Hành: "Không đi khuyên nhủ hả?"

"Khuyên thế nào đây?" Kỷ Hành tỉnh táo nói: "Lại tìm cho cậu ấy người xem bói à?"

Chủ đề thảo luận cứ thế mà kết thúc.

Chuyện nào ra chuyện đó, Tô Nhĩ tư thế ngồi đoan chính, nhìn qua ông lão chậm rãi nói: "Lời này không quá rõ ràng rồi, vơ đại một người trên đường cũng có thể nói."

Sắc mặt ông lão bất thiện, nhưng lại không cách nào phản bác, dù sao vẫn là hắn xem bói không đến.

Cố nén xúc động nói từ 'cút', đem oán khí giận chó đánh mèo đến chỗ khác. Nương theo một tiếng 'Đùng', cái chén trên tay nặng nề đặt xuống bàn đá, phía dưới đáy thậm chí bởi vậy mà có vết nứt.

"Kế tiếp." Vẻ mặt ông lão không tốt nói.

Muốn hỏi thêm nữa, chỉ là quan sát vẻ mặt đối phương, trong mắt thật sự mang vài phần sát ý, Tô Nhĩ thức thời đi ra.

Vệ Tuấn có chút hối hận vừa mới nãy không ngăn cản Tô Nhĩ, từng bước đi lên, lúc này hắn ngồi đối diện ông lão, đối mặt chính là một khuôn mặt tràn ngập phẫn uất.

"Còn một ngày nữa sẽ bị chết đuối." Ông lão lãnh đạm nói: "Nếu muốn còn sống, sẽ phải lừa gạt ông trời."

Vệ Tuấn phối hợp hỏi câu lừa gạt bằng cách nào.

Biểu cảm ông lão lúc này mới trở nên sung sướиɠ một chút: "Rất đơn giản..."

Tay áo hất lên, chén trên bàn rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy đồng thời tràn ra chất lỏng còn sót lại bên trong. Theo bản năng Vệ Tuấn lấy ra một lá bùa đặt trong tay, mắt thấy ông lão không có ý định sẽ ra tay, bảo trì cảnh giác cao độ, nhưng cũng không có ra tay.

Rất nhanh đã chứng minh phán đoán của hắn là chính xác, ông lão vẫn ngồi bất động như thế, dịch thi thể ngấm vào đất đưa tới vài con rắn hoa.

Trước đấy không nhìn kỹ, chỉ muốn thoát khỏi quỷ đánh tường, hiện giờ đã có cơ hội quan sát ở khoảng cách gần, mới phát hiện con rắn này khác với loài rắn bình thường, cái mặt đó... Lại có vài phần giống người không thể giải thích được. Đầu rắn so với rắn thường lớn hơn nhiều, mắt cũng không giống với rắn thường mà vừa tròn vừa dữ tợn, trong mắt của nó dường như mang vài phần trí khôn.

Ông lão đến gần sờ lên con rắn, cười nhạt nói: "Trong sách ghi chép qua, rất nhiều vị thần lợi hại đều là mặt người thân rắn."

Điều này Vệ Tuấn cũng không xa lạ gì, trong đó được nhiều người biết đến nhất lầ Nữ Oa Chúc Cửu Âm.

Ông lão lại nói: "Mệnh số thiên định, khó có phương pháp trốn thoát." Nói xong nhìn qua con rắn ánh mắt càng thêm ôn nhu: "Đây chính là thành quả ta nghiên cứu ra."

Con rắn hoa thè lưỡi ra liếʍ xong dịch thi thể trên mặt đất, co rúc ở một bên, kêu vài tiếng xì xì...ì...iiii, ông lão đặt một quyển sách trước mặt nó, con rắn hoa dùng lưỡi rắn lật giấy, xem đến say sưa.

Một màn này làm cho da đầu mọi người tê dại, Vệ Tuấn nhíu mày: "Những thứ này... Đến tột cùng là người hay rắn?"

"Sẽ trở thành người thoát khỏi kiếp luân hồi," ông lão thản nhiên nói: "Bọn hắn sẽ lớn lên từng chút một, cuối cùng tiến hóa theo hướng mặt người thân rắn."

Giữa các người chơi đặc biệt là nữ giới, đều có chút xúc động muốn nôn, sống trong phó bản lâu rồi, thấy quá nhiều hình ảnh máu thịt lẫn lộn miễn cưỡng có thể khắc chế, sợ nhất chính là gặp phải một số sinh vật sống không cách nào giám định.

Ông lão hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình có gì không đúng, vẻ mặt khoe khoang hỏi: "Các ngươi thấy sao?"

"Ông nói rất đúng." Tô Nhĩ chém đinh chặt sắt nói.

Ông lão nhìn qua.

Tô Nhĩ: "Tuổi thọ của con người tuyệt đối không chỉ là trăm năm, ở phương diện này tôi cũng có nghiên cứu qua, am hiểu luyện đan chi thuật, có thể miễn phí đưa ông mấy viên."

Thầm nghĩ đến lúc đó cho lưu huỳnh thủy ngân với vài nguyên tố nữa trộn lẫn vào trong đó, độc thành bất tử luôn.

Theo lý thì lời cậu nói phải đúng ý nhất ông nhất, nhưng ông lão vẫn cảm thấy người này không đáng tin cho lắm, thậm chí còn muốn gϊếŧ chết đối phương.

Vệ Tuấn mở miệng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: "Vì vậy tôi muốn sống sót thì phải biến thành quái vật nửa người nửa quỷ?"

Ông lão có chút không hài lòng đối với cách nói 'quái vật', mím môi khô khốc: "Cũng không cần phải vậy, ngươi chỉ cần chọn một con rắn mang theo bên người, mỗi ngày cho ăn chút máu thịt của bản thân là được."

Hắn cũng không ý giấu giếm, nói thẳng ra tình hình thực tế: "Nhưng những đứa trẻ này có khẩu vị lớn, có khẩu vị nhỏ, có thể chọn trúng người nào còn phải xem vận may của ngươi nữa." Dừng một chút cười híp mắt nhìn qua người chơi khác: "Các ngươi cũng giống thế, trong nhà còn có rất nhiều, chọn một con đi."

Một đề mất mạng, khác nhau ở chỗ tiễn đưa mấy cái mệnh.

Vệ Tuấn nheo mắt: "Phải chọn ngay bây giờ sao?"

"Đều là người có duyên," ông lão khoát tay: "Các vị trước tiên có thể ở lại đây một ngày, tiếp xúc với chúng nó một chút."

Nói xong, mang theo một con rắn hoa dài nhất rời đi.

Bầu không khí không vì ông ta rời khỏi mà dịu đi, thậm chí càng thêm trầm trọng.

Lý Ly uyển chuyển ám chỉ: "Tìm chỗ yên lặng một chút rồi nói chuyện."

Ai biết được những con rắn này có thể nghe hiểu tiếng người hay không, lại đi mách lẻo với ông lão.

Mọi người dời bước đến một chỗ trống trải.

Tô Mị lúc này thành thành thật thật nằm im, không dám làm gì, cô ta đối với con rắn có loại cảm giác sợ hãi từ trong xương cốt.

Vì để nói chuyện càng thêm thuận tiện, Tống Giai Nguyệt đánh hồ ly bất tỉnh, mới mở miệng: "Quy tắc gϊếŧ người đã xuất hiện."

Quỷ quái trong phó bản cũng không thể tùy ý gϊếŧ chết người chơi, chung quy phải nghĩ biện pháp tạo ra một điều kiện, trong những điều kiện này cất giấu đường sống cũng có thể biến thành tử cục, bức ép bọn họ bước vào.

Lý Ly giống Tô Mị, trời sinh sợ hãi sinh vật nhơ nhớp, nhút nhát nói: "Chọn sai thì làm sao bây giờ?"

Vệ Tuấn đột nhiên nhìn về phía Tô Nhĩ với Kỷ Hành vẫn luôn không nói gì, bật cười: "Nghĩ gì mà mất hồn như thế?"

Tô Nhĩ: "Nghĩ về người chủ trì."

Thần Toán Tử là người chủ trì xuất quỷ nhập thần nhất mà cậu gặp phải.

"..." Vệ Tuấn vẻ mặt phức tạp, nhìn qua Kỷ Hành: "Cậu sẽ không phải là cũng nghĩ tới Thần Toán Tử đấy chứ?"

Kỷ Hành lắc đầu, ngược lại trả lời vấn đề của Lý Ly: "Chọn sai, sẽ chọn lại lần nữa."

Lý Ly kinh ngạc: "Nhưng ông lão nói một người chỉ có thể chọn một con."

Kỷ Hành cực kỳ bình tĩnh nói: "Cái cũ không đi thì làm sao có cái mới, hắn nếu như cung cấp rắn, thì nên chịu trách nhiệm bán ra."

Lý Ly làm động tác cắt cổ: "Anh là muốn..."

Kỷ Hành khẽ vuốt cằm: "Bản thân một con rắn so với quỷ quái còn dễ đối phó hơn."

Tô Nhĩ nghe được nhíu mày, Kỷ Hành luôn làm cho người ta có cảm giác điệu thấp chu toàn, anh còn tò mò về việc biệt hiệu 'Quỷ Kiến Sầu' có nguồn gốc như nào.

Hiện giờ xem ra, cái gì cũng phải có nguyên nhân thì mới có kết quả được.

Vệ Tuấn cho rằng có thể thực hiện: "Chỉ sợ sẽ chọc giận ông lão đó."

"Con rắn chết chẳng liên quan gì đến chúng ta."

Khi Vệ Tuấn còn đang nghi vấn, Kỷ Hành nhìn về phía Tô Nhĩ: "Lúc lão gia hỏa đó xem con rắn giống như con người, chúng ta cũng như lão, cảm thấy con rắn này cô đơn lẻ bóng quá, vì vậy quyết tâm tìm bạn tình cho nó."

Tô Nhĩ ngầm hiểu: "Đến lúc đó chỉ có thể trách những này con rắn số mệnh không tốt, bị tôi khắc chết?"

Kỷ Hành gật gật đầu: "Nhớ kỹ bố trí hiện trường một chút, tạo thành hiện tượng tử vong ngoài ý muốn."

Hồ ly chậm rãi tỉnh lại, lực tay của Tống Giai Nguyệt lớn, chỗ cổ bị đánh bây giờ vẫn còn tê dại, lúc tỉnh thì nghe được cuộc nói chuyện điên cuồng này, cảm thấy còn không bằng bất tỉnh thì hơn.

Cô ta vẫn cho rằng bản thân đã đủ thảm, bây giờ đột nhiên có chút đồng tình với đám rắn... Đã được an bài rõ ràng mà vẫn không hay biết gì.

Sau khi phương án được quyết định xong, Kỷ Hành nhìn qua Vệ Tuấn: "Cậu với Tống Giai Nguyệt chọn trước, những người khác sẽ quyết định vào ngày mai."

Vệ Tuấn gật đầu, như vậy sẽ ổn thỏa hơn, thời gian tử vong của bọn họ là sớm nhất, hơn nữa còn chưa biết sức tấn công của con rắn, tốt hơn hết nên tìm một hai con để quan sát trước.

Lần nữa đi vào trong nhà, không giống như lúc trước bị quỷ đánh tường.

Hôm nay trời đầy mây, rắn bò ra ngoài không ít, có con treo ngược trên mái hiên, có con cuộn tròn trên thân cây to khỏe, cũng may rắn hoa không có ý định chủ động tấn công.

Đi hơn phân nửa vòng, Vệ Tuấn tổng kết: "Khác biệt rõ ràng nhất là ở kích thước đầu."

Trong số những con rắn này, có con thậm chí sắp trở thành một khuôn mặt người nguyên vẹn.

Tống Giai Nguyệt và Vệ Tuấn chọn hai con hoàn toàn trái ngược nhau, một con sắp hình thành khuôn mặt người nguyên vẹn, con kia thì trông cực kỳ gầy yếu.

Bọn họ đi tìm ông lão, ông lão nghe hai người đã chọn xong rồi, vẻ mặt tươi cười: "Cho con rắn chọn trúng ăn một chút máu của các ngươi, nó sẽ theo ngươi."

Đêm nay không ai rời khỏi ngôi nhà hoang, Tống Giai Nguyệt lá gan cũng coi như là lớn, nhưng bị một con rắn lúc nào cũng theo đuôi không khỏi cảm thấy không rét mà run.

Tất cả người chơi tập trung trong đại sảnh, ghi chép lại thời gian và số lượng cho ăn máu.

Mỗi lần con rắn hoa đói khát, sẽ phun lưỡi rắn với người trước mặt, làm ra dáng vẻ công kích. Vệ Tuấn lấy mình làm thí nghiệm, để hồ ly dùng móng vuốt cào một chút thịt ở dưới ngón tay, phát hiện một khi bỏ thêm thịt, nhu cầu đối với máu của rắn hoa sẽ ít đi rất nhiều.

Tống Giai Nguyệt ý tưởng đột phá: "Nếu như cho ăn máu của những người khác sẽ như thế nào?"

Hai bên đổi lại cho ăn... Một bên, rắn hoa đột nhiên trở nên táo bạo, đồng tử dựng thẳng lộ rõ vẻ phẫn nộ, hai người thấy thế ngay lập tức dừng loại thử nghiệm nguy hiểm này.

Nửa đêm, đại xà coi như an ổn, tiểu xà bắt đầu không ngừng đòi máu, Vệ Tuấn cho nó ăn... Non nửa bát vẫn chưa đủ.

Kỷ Hành dùng ánh mắt ám chỉ... con rắn này không thể lưu lại. Bên kia nhẹ nhàng vuốt lông hồ ly, Tô Mị lập tức hiểu ra đây là muốn đẩy cô đi ra ngoài quần chiến với con rắn.

"Vệ Tuấn sẽ đi cùng với cô, chúng tôi sống cô mới có thể sống sót."

Giọng nói giống như ma quái vang lên tận sâu trong tai.

Tống Giai Nguyệt thấy bọn họ đã quyết định, mang đại xà đi ra khỏi cửa đi dạo trong sân, Tô Mị thức thời giả vờ dùng móng vuốt cào cho Vệ Tuấn chảy máu, đồng thời rắn hoa kêu xì...iiiiii lên bò quanh mặt đất, dường như đang thúc giục gấp rút.

Vệ Tuấn nhẹ nhàng hít vào một hơi, ánh mắt ngưng lại, động tác dưới tay nhanh đến mức gần như hiện ra tàn ảnh, vững vàng chuẩn xác tàn nhẫn mà bắt lấy chỗ bảy tấc của con rắn, móng vuốt hồ ly cào lên, so với trong tưởng tượng còn muốn thuận lợi hơn kết liễu con rắn hoa mặt người.

Kỷ Hành: "Hút hết máu ra, băng bó kín miệng vết thương."

Vệ Tuấn nghe theo.

Kỷ Hành: "Trong nội viện có một cái giếng, ngâm trong nước toàn là hài cốt, dịch thi thể ông lão uống hơn phân nửa là lấy ra từ trong đó."

"Được rồi!" Vệ Tuấn cười nói: "Địa điểm vứt xác đã tìm xong."

Cảnh tượng trong giếng cực kỳ buồn nôn, không ít xương cốt nổi lềnh bềnh, xác rắn rơi xuống trên một khối hài cốt trong đó, chìm xuống một nửa.

Tội ác đêm tối dần dần tản đi, khi trời tờ mờ sáng, ông lão cầm theo bình trà nhỏ đi ra, chuẩn bị rót dịch thi thể, đột nhiên nghe được một tiếng tru lên. Tưởng rằng có người chết, mừng rỡ đi tới.

Lúc phát hiện nguồn gốc âm thanh gần giếng nước, nụ cười dần dần phai nhạt.

Tô Nhĩ ghé người vào bên cạnh giếng, chảy ra hai giọt nước mắt cá sấu, nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, cực kỳ bi ai nói: "Con rắn, con rắn nó chết chìm rồi!"

"..."

Vệ Tuấn thật sự biểu diễn không ra được hiệu quả như vậy, dứt khoát trầm mặc, giả vờ như đang đắm chìm trong sự thương tâm.

Ông lão rất nhanh đi đến bên cạnh cái giếng, nắp ấm trà bởi vì bước đi nhanh mà phát ra tiếng loảng xoảng.

Nhìn thấy thi thể con rắn bên trong vẻ mặt ông lão cứng đờ, mãnh liệt quay đầu lại: "Xảy ra chuyện gì?"

Giờ phút này ánh mắt của hắn lạnh lẽo tàn khốc giống như con rắn, trong nội tâm người chơi ở đây không khỏi sợ hãi.

Không có người trả lời, mắt thấy ông lão hoàn toàn nổi giận, Kỷ Hành ôm hồ ly nói khẽ: "Vạn vật có linh, bằng hữu của tôi được đoán mệnh là sẽ chết chìm, có lẽ con rắn này vì ân nhỏ máu, chủ động thay hắn ngăn cản tai họa... Ôi, thật sự là cảm thiên động địa!"

_______________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tô Nhĩ: Chữ 'Ôi' này dùng được đấy, mang đầy sắc thái cảm xúc.

Kỷ Hành: Năm đó thi Đại Học môn ngữ văn, tôi đạt điểm tối đa.

Tô Nhĩ:...