Chương 17: Tụ họp

Sau khi đã có quyết định lần thứ nhất lại không lập tức thực hiện. Lúc Tô Nhĩ ở cửa ra vào hơi chần chừ, hoa quỷ cốt có thể che đậy cảm giác của quỷ, nhưng lại không nhất định có thể giấu được người chủ trì.

Theo như lời nói trong sách tuyên truyền, người chủ trì có năng lực giám sát, có nghĩa là một chút thủ đoạn của người chơi không thể gạt được bọn hắn.

"Không đúng..." Tô Nhĩ thì thào lắc đầu: "Đây là lời lẽ sai trái."

Súng phóng điện xem như là đạo cụ, nó đối với người chủ trì có thể sinh ra tác dụng, chỉ có điều hiệu quả và ứng dụng ở trên người quỷ hoàn toàn ngược lại.

Nghĩ tới đây Tô Nhĩ nheo mắt, chỉ sợ cả Kỷ Hành cũng không biết thứ này đối với người chủ trì có hữu dụng hay không, dù sao người chơi đối mặt với kẻ địch là quỷ, người chủ trì chỉ cần cẩn thận đề phòng.

"Thử xem đã."

Trước mắt cũng không có nơi tốt hơn đi, mình cũng không thể đến Từ Đường, bức ép Ôn Bất Ngữ và Kỷ Hành rời đi, cậu không có cái ý nghĩ kia cũng không có bản lĩnh này.

Tô Nhĩ động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà trèo tường tiến vào sân nhỏ, đầu lâu sau lưng như hình với bóng.

Thư Hải tiên sinh đang dựa vào đầu giường, lật xem quyển sách cầm trong tay. Nghe được động tĩnh trong sân, nhíu nhíu mày.

Tô Nhĩ cố ý làm ra chút ít âm thanh, dụ đối phương đi ra xem xét, nhưng không có hiệu quả. Nghĩ lại, ngày đầu tiên lúc Qua Húc Nham bị gϊếŧ, người chủ trì khẳng định cũng đã nghe được động tĩnh, lại lựa chọn bỏ qua.

Quyết định chắc chắn, dứt khoát trực tiếp đẩy cửa vào.

Chuyện làm xong, trong nháy mắt đi vào cũng khó tránh khỏi có chút kinh sợ, tay chốc lát không rời súng phóng điện, dường như đang tìm một loại tâm lý an ủi.

Thư Hải tiên sinh giương mắt, ánh mắt lướt qua Tô Nhĩ nhìn về đầu lâu phía sau cậu.

Tô Nhĩ không khỏi mừng thầm, có tác dụng!

Phần vui sướиɠ này không thể duy trì bao lâu, liền phát hiện đóa hoa quỷ cốt trong túi áo tốc độ nở rộ so với trước còn nhanh hơn. Thừa dịp lực chú ý của Thư Hải tiên sinh bị đầu lâu ngoài cửa hấp dẫn, cậu vội vàng quẹo vào cuối giường động tác rón rén chậm bò lên.

Thư Hải tiên sinh dường như cảm giác được cái gì, có dấu hiệu quay người, Tô Nhĩ lập tức cứng ngắc. Cậu không một chút phân tâm, cũng không tránh được bởi vì sức nặng trên giường lưu lại từng điểm lõm. Cũng may chỗ ở Dục đường cung cấp hoàn cảnh không tốt, chỉ có một tầng đệm giường hơi mỏng, không tính quá rõ ràng.

Tô Nhĩ hít sâu một hơi, tiếp tục đi tới một chút.

Thư Hải tiên sinh còn chưa kịp nghiên cứu kỹ, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến. Giòi bọ dày đặc lúc nhúc đang hướng phía trước giường bò tới, thậm chí còn có xu hướng muốn chui vào trong giày của hắn.

"Đồ vật khốn nạn!"

Sau lưng Tô Nhĩ lộ ra biểu cảm mỉm cười thản nhiên, theo như ăn mặc cử chỉ thường ngày có thể nhìn ra, Thư Hải tiên sinh yêu sạch sẽ thích đọc sách, liền quần áo trang phục đều có rất ít nếp nhăn, hôm nay chợt nhìn đến những thứ giòi bọ này, sao có thể bình tĩnh nổi.

Tiếng xì xì truyền đến, thân thể giòi bọ như là đốt lửa, đùng đùng nổ tung toàn bộ.

"Đem người giao ra đây." Hoàn toàn không thèm để ý giòi bọ chết đi, đầu lâu giật giật, đúng là đang phát ra thanh âm. Giọng nói của nó hoàn toàn mất tiếng, giống như là pha tạp cái gì đó.

Tô Nhĩ nhíu mày, thanh âm này giống như đã từng nghe qua, giống với lúc nghe được ở ngôi mộ vào sáng hôm nay.

Chu Lâm Quân.

Cậu còn nhớ rõ tên trên bia mộ, nghĩ đến lời nói lưu lại cuối cùng, ai có thể giữ được giấy đỏ người đó sẽ là vệ trưởng, có thể thấy được nhiều ngôi mộ như vậy, đầu quỷ này chiếm địa vị cao nhất.

"Quỷ Vương, tôi và ông nước giếng không phạm nước sông..."

"Đem người giao ra đây." Đầu lâu lại lặp lại một lần.

Giữa lúc đối mặt với nhau không ai chịu nhường một bước. Đoán trước đầu lâu sẽ không vô duyên vô cớ xông tới, Thư Hải tiên sinh nhíu nhíu mày, mở miệng trước nói: "Ông lùi ra ngoài ba mét đi."

Chờ đầu lâu ra chỗ thềm cửa, Thư Hải tiên sinh cầm lấy sách nhẹ nhàng quét qua, gia cụ trong phòng trong nháy mắt hóa thành bột phấn rơi lả tả trên mặt đất, thậm chí ngay cả quá trình chia năm xẻ bảy cũng không có. Tô Nhĩ thấy được vô cùng kinh ngạc, sức mạnh người chủ trì vượt quá tưởng tượng của cậu, hơn nữa phần lực đạo khống chế này là bậc nào tinh chuẩn, vách tường và góc nhà dưới nền đất vẫn còn chui ra mấy đóa hoa nhỏ.

"Nếu như có vật sống, dù là che giấu thân hình, cũng không chống đỡ nổi đi." Thư Hải tiên sinh ánh mắt như đao, ngữ khí bình thường nhưng lại mang theo ý tứ hơi bất thiện: "Quỷ Vương, ông là cố ý tìm đến gây sự?"

Tô Nhĩ không phải người hay tự kỷ tự yêu chính mình, lúc này cũng không khỏi cảm thán bản thân anh minh thần võ... Quả nhiên, trên giường mới là an toàn nhất.

Nếu không hiện tại chỉ sợ liền không thể toàn thây.

Đầu lâu dường như cũng thật bất ngờ với kết quả này.

Thư Hải tiên sinh âm thanh lạnh lùng nói: "Đừng để người khác lừa mà còn ngu xuẩn không tự biết."

Khoảng cách gần như vậy, từng lời nói của Thư Hải tiên sinh truyền tới rõ ràng trong tai Tô Nhĩ. May mắn sống sót sau tai nạn nhanh chóng qua đi, Tô Nhĩ lần đầu nhận thức được, thân phận người chủ trì cũng không phải là chúa tể mọi thứ như trong tưởng tượng. Bọn hắn chẳng những bị quy tắc quản chế, còn phải giao tiếp với một ít quỷ quái cao cấp.

Cậu không khỏi thầm hận kinh nghiệm bản thân quá nhỏ bé, tối nay nếu là Kỷ Hành ở chỗ này, chắc chắn có biện pháp thăm dò thêm tin tức hữu dụng nữa.

Bởi vì chỉ có một nửa thân thể, trong nháy mắt đầu lâu quay người động tác không quá trôi chảy, thanh âm càng thêm khàn khàn: "Mạng của hắn, của ta."

Âm thanh keng keng trong sân tản đi một chút lại theo gió nhẹ nhàng trôi qua, đầu lâu đã sớm không thấy bóng dáng.

Tô Nhĩ ngưng mắt nhìn bóng lưng của nó nhíu mày, Chúc Vân trước khi mất tích có ước mơ học y, nếu như về sau có cơ hội, cậu sẽ bắt đầu lâu đi đưa cho Chúc Vân nghiên cứu, ngay cả dây thanh đều không có, làm cách nào có thể nói chuyện?

Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Tô Nhĩ chậm rãi rũ mắt xuống... Vừa nãy đầu lâu nói, mình chỉ có thể bị hắn gϊếŧ thôi.

Như này có tính là nơi tình yêu bắt đầu không nhỉ?

Nhịn không được liếc mắt về phía Thư Hải tiên sinh, không bằng đem bên này đạp đi đổi lại dụ dỗ bên kia? Có thể bị người chủ trì gọi một tiếng Quỷ Vương, bản lĩnh chắc có lẽ không quá kém.

Đang lúc cậu mua vui trong đau khổ, Thư Hải tiên sinh đã một lần nữa nằm dài lên giường. Tô Nhĩ ngừng thở, da dính sát lấy bức tường. Hoa quỷ cốt đã nở rộ hơn phân nửa, đừng nói là chịu đựng đến hừng đông, kiên trì hai tiếng nữa cũng khó khăn.

Tô Nhĩ thử nhúc nhích di chuyển, thiếu đi đầu lâu quấy nhiễu, cơ hồ là cùng một lúc, Thư Hải tiên sinh hơi hơi cau mày, cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mười phút sau, Tô Nhĩ gần như thoái hóa thành con ốc sên, ngay cả nghiêng đầu cũng đều cẩn thận từng li từng tí. Thật vất vả xuống được giường, đang muốn rời khỏi, dư quang ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy thi thể giòi bọ bên cạnh giường.

Dựa theo ý nghĩ lúc đầu, đầu lâu là bởi vì giòi bọ mà tìm đến, nhưng những... con trùng này cũng chỉ bò được dưới nền đất, không giống như có chỉ số thông minh, thật sự có thể thần kỳ như vậy sao?

Tô Nhĩ cắn môi ánh mắt lóe lên, sau một lúc lâu lấy từ trong túi ra giấy đỏ lấy được vào sáng này, làm xong ký hiệu chỉ để lại ba tờ trên tay, còn lại toàn bộ lặng lẽ nhét vào khe hở giữa giường.

Thẳng đến lúc rời khỏi sân nhỏ, cậu cũng không dám tùy tiện thu hồi hoa quỷ cốt.

Ngoài sân.

Không có bóng dáng quỷ, nhưng có của đầu lâu.

Ánh trăng kéo dài bóng của bộ xương giập nát, mí mắt Tô Nhĩ hung hăng nhảy dựng, không hổ là Quỷ Vương... Không quên ôm cây đợi thỏ. Đối phương lúc này đang dán sát trên bức tường đối diện với sân nhỏ, hiển nhiên không có tin hoàn toàn lời Thư Hải tiên sinh nói.

Tô Nhĩ xuất hiện trong tích tắc, đầu lâu dường như có cảm giác được, di chuyển về phía trước một ít, nhưng mà không bao lâu lại lùi trở về, cố chấp như trước mà canh giữ ở bên ngoài sân nhỏ.

Từ Đường không có khả năng đi, Tô Nhĩ liên tục cân nhắc, hướng về phía Lý trạch bước nhanh mà đi.

Xác định đi cách xa một quãng đủ dài, Tô Nhĩ vội vàng đem hoa quỷ cốt cất vào hộp, tốc độ hoa nở thoáng chốc chậm lại. Đóng nắp lại, Tô Nhĩ thầm nghĩ cái hộp này hơn phân nửa cũng là bảo bối.

Không còn đồ vật che giấu, cũng chỉ có thể cẩn thận mà tìm chướng ngại vật che lấp thân hình đi tiếp, tốc độ chậm dần đi rất nhiều.

Trèo tường tiến vào trạch viện Lý gia, quen việc dễ làm* là lúc nào cũng tìm đến đây nhờ giúp đỡ, một câu phàn nàn theo gió bay tới ——

*câu gốc: khinh xa thục lộ (xe nhẹ chạy đường quen), ý nói việc quen thuộc lại dễ làm, trong câu trên mang nghĩa là nhờ giúp lần đầu, lần sau cứ thế nhờ tiếp.

"Hôm nay là vận khí gì đây?" Người nói chuyện năm giác quan vô cùng mạnh mẽ, nghe được động tĩnh bên tường trong nháy mắt quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, Vạn Ức có chút kinh ngạc: "Tô Nhĩ?"

Kinh ngạc hơn so với hắn chính là Ôn Bất Ngữ bên kia: "Sao cậu lại tới nơi này?"

Tô Nhĩ: "Tránh quỷ, tìm giúp đỡ."

"..."

Tô Nhĩ đoán được Ôn Bất Ngữ hơn phân nửa là tới đây tìm kiếm che chở, nhíu mày: "Giấy đỏ của cô đâu?"

Ôn Bất Ngữ có vài phần cảnh giác.

Đây là phản ứng của người bình thường, Tô Nhĩ không có so đo: "Nghĩ cách phân tán bớt đi một ít, thứ này có thể dẫn quỷ tới."

Ôn Bất Ngữ sửng sốt, sau đó sắc mặt trắng bệch, Vạn Ức thì mắng câu 'ĐM'.

Ngày thường nhìn như một người rất lịch sự, lại cũng có lúc không thèm chú ý hình tượng mà chửi thề.

"Khó trách..." Vạn Ức mắt nhìn Ôn Bất Ngữ, từ khi cô ta đến, dù là dùng đạo cụ, vẫn có thể bị quỷ tìm tới cửa.

"Ném đi thì tiếc quá." Trầm Giang Bắc vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: "Mỗi người cầm một ít, sau đó lại tách ra hành động."

Tô Nhĩ cũng cùng ý nghĩ như thế, cho nên mới dùng từ 'phân tán ra', nhưng cậu càng thêm chú ý Ôn Bất Ngữ: "Cô không đến Từ Đường à?"

Không nói tới thì còn tốt, nhắc tới khó tránh khỏi oan ức. Ôn Bất Ngữ: "Bị Kỷ Hành đuổi ra ngoài."

Đương nhiên cô cũng không thể nói gì hơn, dù sao lúc đi đến, Kỷ Hành sớm đã ở chỗ đó.

Tô Nhĩ: "Tôi đi báo cho anh ấy biết chuyện giấy đỏ."

Nghe vậy Vạn Ức thưởng thức mà nhìn qua, tạm không nói cách xử sự của Tô Nhĩ như thế nào, ít nhất thì tính cách là người tốt.

Tô Nhĩ hướng hắn khẽ vuốt cằm, mắt lại nhìn Trầm Giang Bắc, sau đó nói: "Cho nên các người ai nguyện ý cùng đi với tôi?"

"..."

Tô Nhĩ: "Tôi không có một cái giá trị nào đạt tới điểm giới hạn cả, gϊếŧ làm sao hết quỷ."

Vạn Ức là người quan tâm đến lợi ích: "Chúng tôi giúp cậu, có chỗ tốt gì?"

Tô Nhĩ: "Kỷ Hành có nhiều giấy đỏ nhất."

Hôm nay giữ lại được giấy đỏ càng nhiều, đối với bọn họ càng có lợi.

Tay không bắt sói* còn không thể không thừa nhận cậu ta nói có lý, Vạn Ức thở dài, nói với Trầm Giang Bắc: "Tôi cùng đi một chuyến."

*câu gốc: tay không sáo bạch lang (tay không tóm gọn sói trắng), ý nói không tổn thất gì nhiều đã thu được lợi vào tay.

Vừa ra khỏi Lý trạch, khí chất cả người Vạn Ức đột nhiên thay đổi, cảnh giác mà chú ý xung quanh, không dám có chút buông lỏng.

Tô Nhĩ: "Đường vòng đi, lúc trước ngoài cửa ra vào sân nhỏ có phiền phức lớn."

Vạn Ức nhìn cậu một cái thật sâu, lại không hỏi nhiều, cũng may bọn họ vận khí tốt, trên đường lại một con quỷ cũng không gặp phải. Đêm khuyu, bên ngoài Từ Đường có không ít đại thụ che trời, tán cây gần như che khuất cả bầu trời, cũng che khuất đi ánh trăng.

Vạn Ức cẩn thận từng li từng tí bước tới trong bóng đêm, cửa Từ Đường rộng mở, trong nháy mắt đi vào liền cảm giác được sát ý lạnh thấu xương. Cỗ sát ý này khi Kỷ Hành nhìn thấy Tô Nhĩ lại tản đi rất nhiều.

Kỷ Hành tựa ở trên cây cột, nhìn qua: "Lâu như vậy?"

Tô Nhĩ cười khổ: "Bị một bộ xương khô theo dõi, còn là một Quỷ Vương."

"Không có khả năng." Kỷ Hành còn chưa mở miệng, Vạn Ức vô thức nói: "Nếu thực sự đυ.ng phải Quỷ Vương cậu không có khả năng còn sống."

Tô Nhĩ: "Tạm thời đi tìm chỗ tránh nạn."

Dăm ba câu nói xong việc mình đã trải qua, thế nhưng lúc đang nói đến cuộc đối thoại của Thư Hải tiên sinh với đầu lâu, kể lại không sai một chữ: "Các người nói giữa quỷ và người chủ trì, rốt cuộc là quan hệ như thế nào?"

Hỏi xong vài giây đồng hồ, cũng không nghe thấy ai đáp lại.

Tô Nhĩ ngước mắt, phát hiện ánh mắt Vạn Ức nhìn mình trong lúc khϊếp sợ mang theo một lời khó nói hết.

Biểu cảm gì đây?

Tô Nhĩ nhìn về phía Kỷ Hành, thấy anh cũng vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, liền hỏi: "Đến cùng làm sao vậy?"

"Không có gì," sau phút trầm mặc ngắn ngủi, Kỷ Hành khôi phục lại trạng thái thường ngày, thản nhiên nói: "Chỉ là chuyện xưa có chút ly kỳ, nhất thời không biết nên cảm thấy ai mới là người đáng thương."

________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kỷ Hành: Đáng thương bản thân đau khổ đợi gần cả đêm, đáng thương Quỷ Vương vẫn còn canh giữ ở ngoài sân, đáng thương Thư Hải tiên sinh không biết rõ tình hình đã bị bò lên giường, dù sao cũng không thể thương xót Tô Nhĩ.

Tô Nhĩ:...

PS: Thống nhất giải đáp thắc mắc một chút, Tô Nhĩ biết rõ đây là một quyển tiểu thuyết khủng bố, nhưng cậu ta cho rằng bản chất cùng cốt lõi là tiêu chuẩn cao; về vấn đề thời gian chênh lệch sau này mới có thể ghi, nhưng hễ là muốn lợi dụng thời gian chênh lệch làm chuyện lớn cuối cùng đều bị trò chơi đánh chết cũng giống như Tô Nhĩ có một ý nghĩ ăn gian, dẫn tới một loạt hiệu ứng cánh bướm (*thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó), cuối cùng còn không thực hiện được.

TruyenHD