Chương 34

Năm ấy khi rời đi Nhϊếp Anh còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi tuổi, y nhớ lúc đó một thời gian ngắn nữa thôi là đến kỳ thi ba năm một lần, y còn nghĩ đợi sau khi thoát khỏi học cung rồi có thể đi đâu đó thật xa, không ngờ y đi xa thật, đi liền một lúc liền tám năm, đến khi trở lại nơi này đã khác xưa rất nhiều, cũng là Thanh Châu nhưng không phải là Thanh Châu trong trí nhớ nữa.

Nhϊếp Anh nói với Thiệu Hằng: “Lát nữa ngươi gặp người nhà của ta, họ có làm gì thì cũng đừng để ý.”

Thiệu Hằng không hiểu ý của Nhϊếp Anh lắm, trong lòng ngổn ngang đầy suy nghĩ, chẳng lẽ công tử vì hoàng thượng đã cắt đứt quan hệ với người nhà, hoặc là người nhà của công tử rất ghê gớm sẽ đánh mắng rồi đuổi công tử?

Nếu đã như vậy, tại sao công tử sống chết cũng muốn quay về?

“Không đúng, hình như công tử là bị ép gả đi mà.” Thiệu Hằng còn đang ngơ người viễn tưởng đến khung cảnh đáng sợ nào đó thì Nhϊếp Anh đã đi mất từ lúc nào, đi được một đoạn không thấy người đâu Nhϊếp Anh mới quay người lại gọi:

“Ngươi đứng đó lẩm bẩm cái gì vậy, còn không mau đi.”

“Dạ!” Thiệu Hằng nhanh chân chạy theo, kệ đi, dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng phải bảo vệ công tử!

Cảnh vật xung quanh thay đổi nhưng đường xá không khác là bao, Nhϊếp Anh dựa theo trí nhớ khi xưa trở về Từ Minh vương phủ, đứng trước cổng lớn, y không lập tức tiến vào mà đứng đó thẫn thờ nhìn một hồi lâu, Thiệu Hằng hỏi: “Công tử, đây là nhà của người sao?”

“Ừ.” Nhϊếp Anh khẽ gật đầu, lâu như vậy rồi không trở về trong lòng dâng lên ngổn ngang cảm xúc, đây là nơi cho dù là trong mơ y cũng muốn trở về, khi đến rồi lại chần chừ không dám đối diện. Nhϊếp Anh thở dài nói: “Đi thôi.”

Đứng trước cửa vương phủ là một thị vệ nhìn khá là trẻ tuổi, vừa nhìn thấy Nhϊếp Anh gã đã đưa kiếm ra ngăn lại: “Ngươi là kẻ nào, đây, đây là vương phủ, nếu không có chuyện không được đến gần!”

Thiệu Hằng cảm thấy đau lòng thay, quả nhiên là công tử nhớ nhà nhưng nhà trước kia đâu còn nữa, ngay cả cổng chính bước vào cũng khó.

Trong lúc Thiệu Hằng đang rơm rớm nước mắt thì Nhϊếp Anh khẽ cười, y nhìn thị vệ trẻ tuổi nói lắp ba lắp bắp có thể là mới làm việc không lâu, nói: “Ta có chuyện mà.”

Thị vệ thấy Nhϊếp Anh lạ mặt cũng không biết từ đâu tới kiên quyết nói: “Ngươi có chuyện gì? Muốn vào vương phủ thế có thϊếp bái không? Có lệnh bài không?”

“…Không có.”

“Vậy thì ngươi không thể vào!”

Nhϊếp Anh cũng không hề tức giận mà hỏi lại: “Ngươi thấy ai về nhà mà cần thϊếp bái, cần lệnh bài không?”

“Hình như là không?”

“Vậy thì đúng rồi.” Nhϊếp Anh đi lướt qua người thị vệ, “Ta về nhà của ta lại còn phải cần những thứ đó sao?”

Thị vệ cảm thấy cũng có lý gãi đầu một lúc rồi mới đột ngột quát lên: “Khoan đã, nhưng ngươi đâu phải người của vương phủ, đứng lại cho ta!” Thiệu Hằng nhanh tay cản thị vệ lại, bỗng chốc những người xung quanh cũng rút kiếm ra. Thị vệ tức giận quát lên: “Dám xông vào vương phủ có biết đây là tội gì không?”

“Ai vậy, có chuyện gì mà ồn ào vậy?” Bỗng có một giọng nói già nua cất lên, thị vệ nhìn thấy liền nhanh nhảu chạy lại kể tội.

“Gia gia, kẻ này này, kẻ này đột nhập vào vương phủ á!”

“Kẻ nào mà to gan…” Quản gia tuổi đã cao, nhìn thấy Nhϊếp Anh mắt hơi nheo lại, sửng sốt chỉ tay vào hai người đang đứng đó rồi quay qua thị vệ hỏi: “Con có nhìn thấy người đang đứng ở kia không?”

Nhϊếp Anh: “…”

“Có, họ chính là kẻ tự ý xông vào đó!” Thị vệ thành thật đáp.

Nhϊếp Anh lắc đầu, y tiến lên vài bước đứng trước mặt quản gia mỉm cười hỏi: “Cao bá bá, mới chỉ có tám năm bá đã quên ta rồi?”

“Là tam thiếu gia?” Cao quản gia giờ mới lấy lại bình tĩnh, tay run run chạm vào người Nhϊếp Anh, “Không phải lão già này đang mơ đấy chứ, ta còn tưởng ta nhìn nhầm, thực sự là tam thiếu gia sao?”

“Là ta.” Nhϊếp Anh mỉm cười gật nhẹ đầu, lại quay qua nhìn thị vệ trẻ tuổi đã sợ đến mức co rúm đứng một bên nói: “Bá để người ngốc thế này canh cửa, vương phủ sớm muộn gì cũng bị người ta lừa hết.”

“Tên tiểu tử này là ngày đầu tiên đi làm thiếu gia đừng để ý, nào, thiếu gia mau mau vào nhà đi.” Cao quản gia vẫn còn nghẹn ngào kéo Nhϊếp Anh vào trong, “Cũng may hôm nay vương gia, vương phi và thế tử đều ở nhà, chủ tử nhắc đến thiếu gia suốt, biết người về chắc sẽ vui lắm!”

Cao quản gia nói được vài câu lại không kìm được mà thúc giục nha hoàn bên cạnh. “Mau, mau đi báo cho vương gia và vương phi, tam thiếu gia của chúng ta về rồi, đi nhanh lên!”

Nhϊếp Anh gả đến Tây Thành rồi cũng không còn là quận vương của vương phủ nữa, Cao quản gia bèn gọi y là thiếu gia như khi còn nhỏ. Nha hoàn chạy đi báo tin không được bao lâu, Từ Minh vương và Từ Minh vương phi cũng không ngồi yên đợi được đều chạy ra ngoài đón, mặc dù chỉ cách có vài bước chân mà cũng không thể đợi. Từ Minh vương phi vừa nhìn thấy Nhϊếp Anh trên mặt đã đầm đìa nước mắt, bà run run tiến đến ôm lấy Nhϊếp Anh vào lòng.

“Tiểu Anh, là con thật sao? Con của ta về rồi sao?”

“Mẹ…”

Nhϊếp Anh chưa kịp bùi ngùi xúc động đã bị Từ Minh vương phi đánh, bà lớn tiếng mắng trong tiếng khóc. “Con cũng biết đường về nữa à?! Trưởng công chúa đến Ninh Quốc hòa thân còn một năm về hai lần, con thì hay rồi, đi tám năm mới biết đường về, con còn nhớ đường về à?”

“Tây Thành xa hơn Ninh Quốc nhiều mà sao mẹ có thể đem ra so sánh chứ!” Mặc dù Từ Minh vương phi không dùng sức nhưng Nhϊếp Anh cũng tỏ vẻ đau đớn ôm lấy tay chạy ra đằng sau lưng Từ Minh vương trốn, y kéo tay cha kêu lên: “Cha, cha xem mẹ kìa, con vừa về đã đánh con rồi, cha mau nói gì đi!”

Từ Minh vương thở dài giữ nương tử của mình lại khuyên: “Thôi được rồi, con nó mới về đi đường xa còn mệt, để mai đánh cũng không muộn.”

Nhϊếp Anh: “…”

“Thϊếp suốt tám năm liền không thấy mặt con, là tám năm đó! Nó xem nó làm vậy có quá đáng không? Mới bị đánh vài cái mà cũng kêu à?” Từ Minh vương phi vừa nói vừa khóc nấc lên, kéo tay Nhϊếp Anh ra trước mặt, lúc này Nhϊếp Quân thế tử cũng vừa đi đến, Nhϊếp Anh bèn kêu lên cầu cứu: “Đại ca, cứu đệ với, huynh xem cha mẹ muốn đánh chết đệ đệ của huynh luôn rồi này!”

Thế tử quay mặt đi nói với Từ Minh vương phi: “Mẹ có cần dùng roi không, đánh tay tốn sức lắm.”