Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bảy Năm

Chương 8: Một lần nữa bắt đầu (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáu rưỡi sáng, Lâm Tử Mạch tự nhiên tỉnh lại. Hơi mơ hồ đi vào phòng tắm rửa mặt, máy móc ngồi trước gương của bàn trang điểm, mặc quần áo, sau đó cho đến khi cô ra khỏi phòng chuẩn bị làm bữa sáng, mới nhớ tới mình đang ở nơi nào. Đang đi về phía cửa phòng lại quay người lại, cô nhẹ nhàng đến bên giường, ngồi ở mép giường nhìn người đàn ông đang nằm trên sô pha đối diện mình.

Khuôn mặt Âu Dương Thành lúc im lặng ngủ luôn mang theo một tia u buồn, cô thường thường sẽ nhìn kỹ anh lúc anh đang ngủ. Lông mày hơi nhíu lại, sống mũi cao thẳng, môi khẽ nhếch lên, bộ dáng anh ngủ vừa khiến cô động tâm lại vừa làm cô đau lòng. Cô muốn vuốt lên hàng lông mày đang nhíu lại kia, muốn anh chỉ có hạnh phúc, nhưng cô chưa thể làm được. Nếu chuyện gì cô cũng không thể làm được, vậy tại sao lại làm cho cô trở về năm 2000 này; nếu cô đến năm 2000, sẽ có năng lực làm cái gì đây, chẳng lẽ cứ duy trì tất cả mọi chuyện như nguyên trạng sao? Có lẽ… Lâm Tử Mạch hầu như không dám nghĩ như vậy. Có lẽ trở về nơi đây, là vì làm cho cô có thể thay đổi tất cả? Cô chỉ chậm một bước so với Trình Tử thôi, nếu cô gặp được Âu Dương sớm hơn Trình Tử, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không giống như vậy.

(Tiểu Dương: Lâm Tử Mạch hay gọi Âu Dương Thành là Âu Dương.)

Huống hồ, ngày 4 tháng 7 năm 2000 còn chưa tới, chỉ cần ngày nào đó, Âu Dương và cô còn ở bên nhau, không cùng Trình Tử xảy ra chuyện gì, như vậy, có lẽ cô sẽ không nhớ kỹ Âu Dương suốt bảy năm, còn muốn chờ anh trở lại như thế. Có lẽ làm cho cô trở về vì muốn cô cố gắng, cố gắng xoay chuyển kết cục, cố gắng làm cho Âu Dương yêu thương chính mình ư?

Những tia nắng mặt trời đột nhiên xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt Âu Dương Thành, khiến bóng của hàng lông mi dày rậm của anh kéo dài ra, hơi hơi rung động. Lâm Tử Mạch cứ lẳng lặng nhìn anh như vậy, gần như quên mất thời gian. Ngay tại giờ phút này cô đã hạ quyết tâm. Hai tay giao nắm, cô nhắm mắt chân thành nói lên tâm nguyện của mình trước ánh mặt trời kia, tâm nguyện của cô là làm cho tất cả có thể một lần nữa bắt đầu.

“Đứng lên! Những người không muốn làm nô ɭệ, Với máu thịt chúng ta, hãy cùng nhau xây dựng Trường Thành mới…” Bài quốc ca làm tiếng chuông báo thức trong di động đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí sáng sớm yên tĩnh. Lâm Tử Mạch hoảng sợ lập tức thò tay tìm kiếm trong túi xách của mình! Tuy rằng tối hôm qua đã tắt điện thoại di động, nhưng lại quên hủy bỏ đồng hồ báo thức, sao cô lại luôn không cẩn thận như vậy nhỉ. Cũng đã muộn mất rồi, Âu Dương Thành đã mở mắt.”Cô còn mang theo bên người đồng hồ báo thức à?” Âu Dương Thành cũng không thấy quá kỳ quái, có lẽ anh nghĩ âm thanh đó phát ra từ đồng hồ điện tử, khàn khàn cổ họng hỏi.

“Vâng, vâng, đúng vậy. Đã đánh thức anh rồi, thật sự xin lỗi anh.” Lâm Tử Mạch nhanh chóng lấy di động trong túi ra, tắt đồng hồ báo thức đi rồi nói.

Âu Dương Thành dần tỉnh táo, xốc chăn lên đứng dậy đi vào nhà tắm. Lâm Tử Mạch nhân lúc này, kiểm tra tất cả mọi thứ có tiềm năng nguy hiểm, bao gồm đồng hồ báo thức, chuông nhắc nhở những gì hay quên, toàn bộ rõ ràng, sau đó đặt ra mật mã khởi động, tắt máy. Gấp lại cái chăm buổi tối Âu Dương Thành đắp, lại đi đến tủ quần áo chọn lấy một bộ cho anh, đặt Ỡtrên giường, đúng lúc đó anh cũng chậm rãi đi ra từ phòng tắm. Vài sợi tóc của anh vẫn còn ướt, nhưng nhìn qua lại thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái.

“Bữa sáng anh thích ăn gì, bác gái thích ăn gì ạ?” Tâm tình Lâm Tử Mạch sung sướиɠ hỏi, có mục tiêu và hy vọng, cả người cô cũng có sức sống hơn.

Có vẻ như Âu Dương Thành cũng không để ý nhiều đến cảm xúc đang tăng vọt của cô, có chút buồn bực, nhưng cũng không hỏi, chỉ nói: “Tôi và mẹ đều thích ăn cơm kiểu Trung Quốc.”

Lâm Tử Mạch gật gật đầu, nói: “Em biết rồi, em đi chuẩn bị bữa sáng đây, quần áo anh cần mặc em đã đặt trên giường rồi đó, có chuyện gì anh cứ bảo em nhé.”

Âu Dương Thành gật đầu nói: “Ừ.”

Sáng sớm rời giường liền nhìn thấy Lâm Tử Mạch đang chuẩn bị bữa sáng, hơn nữa đều là những thứ Âu Dương Thành thích ăn, mẹ Âu Dương thực vừa lòng. Bà nhìn ra được, cô gái có thể chăm sóc tốt cho con trai bà, chính là người con dâu tốt nhất bà muốn chọn. Sau bữa sáng, ba người dựa theo kế hoạch đi đến bệnh viện Cổ Lâu. Lái xe là một anh chàng trẻ tuổi, bộ dạng trắng nõn thanh tú, có vẻ thông minh nhanh nhẹn, là nhân viên ở công ty của bố Âu Dương Thành. Trước đây Lâm Tử Mạch chưa nhìn thấy người này, Âu Dương Thành đều tự mình lái xe, thỉnh thoảng có người lái xe từ công ty đến, nhưng đó là một người cao gầy, hơi đen và rất cẩn thận, cũng ít nói. Đến bệnh viện, anh lái xe đi làm thủ tục đăng ký, còn ba người họ liền đến phòng mạch của bác sĩ trước đây đã khám cho Âu Dương Thành.

Thang máy rất nhanh đã tới rồi, không có nhiều người chờ thang máy, khoa mắt ở tầng năm, Lâm Tử Mạch tiến lên ấn phím lên tầng năm.

Tầng năm của bệnh viện năm 2007 so với năm 2000, vẫn có rất nhiều thay đổi, tuy rằng không nói ra được cụ thể nó không giống ở đâu, nhưng chính là có một ít cảm giác không giống như vậy. Bệnh viện lúc này, có vẻ giống lần đầu tiên cô đến đây vào năm 2003. Lần thứ hai nhìn thấy Âu Dương Thành ở Nam Kinh, chân cô bị thương bởi móng vuốt sắc nhọn của Tiểu Cáp, Âu Dương Thành cảm thấy rất khó hiểu trước biểu hiện quá nhiệt tình của Tiểu Cáp, cũng thấy rất áy náy, tuy rằng chỉ là không may, xước chút da, nhưng anh vẫn quyết định đưa cô đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại. Đem Tiểu Cáp về nhà khóa cửa lại, anh lái xe đưa cô đến bệnh viện Cổ Lâu. Vào đại sảnh, Âu Dương Thành để Lâm Tử Mạch ngồi chờ, còn anh thì đi giúp cô xếp hàng đăng ký, giúp cô mua thuốc, sau đó dẫn cô vào phòng tiêm, anh vẫn luôn ở cạnh cô. Thân thể của Lâm Tử Mạch vốn rất khỏe, nếu là đau đầu nhức óc bình thường, thì không uống thuốc cũng được, cho nên ngay cả phòng khám nhỏ cô cũng chưa đến bao giờ. Thế mà bây giờ lại vào một bệnh viện lớn như vậy, cô khó tránh khỏi có chút khϊếp đảm, nhưng nhìn thấy Âu Dương Thành thực nhiệt tình vì cô mà chạy đi chạy lại, trong lòng cô lại trở nên ấm áp. Lần này nhìn thấy cuộc sống bình thường của Âu Dương Thành, không giống với khuôn mẫu khi đang làm việc, thật ra anh rất hiền hòa, tuy rằng không thích cười nhiều, luôn thản nhiên, nhưng người ta vẫn cảm giác được ý tốt của anh. Phòng tiêm ở ngay tầng một, người tiêm cho Lâm Tử Mạch là một nữ y tá vừa tham gia thực tập, tuổi cũng chỉ lớn hơn cô một chút, ánh mắt thật to, vụt sáng vụt sáng nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thành, Âu Dương Thành cũng không thích cô ấy nhiệt tình như vậy, liếc mắt một cái rồi cũng chẳng buồn nhìn lại cô ấy nữa, Lâm Tử Mạch không khỏi cười thầm trong lòng.

Tuy rằng cô ý tá bị anh chàng đẹp trai kia lạnh lùng, không thèm để ý tới, nhưng đạo đức nghề nghiệp vẫn còn tốt, dùng giọng điệu hiền lành nói với Lâm Tử Mạch: “Mời đến giường bên này.”

Tiêm vắc-xin phòng bệnh dại là tiêm ở mông, Lâm Tử Mạch xấu hổ nhìn nhìn Âu Dương Thành, Âu Dương Thành chủ động đi ra bên ngoài chờ cô.

Đáng tiếc cô ý tá kia cũng vừa mới thực tập, tài nghệ thật sự còn chưa cao, chỉ biết nói chuyện phân tán sự chú ý của Lâm Tử Mạch, nhưng mũi tiêm này vẫn rất đau. Cô thật sự không nhịn được kêu lên một tiếng, cô y tá xinh đẹp mở to đôi mắt thật có lỗi: “Tôi xin lỗi.”

Lâm Tử Mạch vội nói “Không sao, không sao, không đau”, cô không đành lòng đả kích công tác tích cực của cô y tá kia.

Sau khi Lâm Tử Mạch ra khỏi phòng tiêm, Âu Dương Thành đang ngồi trên ghế chờ xem báo. Cảm giác được có người đi ra, anh liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy đúng là Lâm Tử Mạch, anh khẽ cười cười, nhẹ nhàng nói: “Đã xong rồi à?” Lâm Tử Mạch gật gật đầu, anh cất tờ báo đi, để trong chiếc cặp bên cạnh, sau đó đứng dậy nhìn giờ và nói: “Cũng muộn rồi, buổi tối nếu em không phải đi học, trước hết hãy ăn cơm chiều đã, rồi anh sẽ đưa em về trường học, xem như là bồi tội Tiểu Cáp làm em bị thương.”

Lâm Tử Mạch không từ chối. Hai người đi về hướng đại sảnh, nhìn ra tư thế của cô có chút kỳ quái, Âu Dương Thành thực quan tâm cúi đầu nhẹ nhàng hỏi cô: “Làm sao vậy, rất đau à?”

Lâm Tử Mạch lắc đầu, cười cười với Âu Dương Thành: “Cũng không đau nhiều, bắt đầu vốn không đau, nhưng một lúc sau lại có vẻ đau. Có điều bây giờ ngẫm lại, có lẽ càng ngày càng đau.”

Âu Dương Thành có chút bối rối trước câu trả lời có chút kỳ quái của cô, không thể không hỏi: “Đây là đạo lý gì vậy?”

Lâm Tử Mạch sâu xa nhìn thoáng qua Âu Dương Thành, có vẻ thực tiếc hận nói: “Bắt đầu nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, đương nhiên sẽ không đau, đáng tiếc ‘ muội muội ’ xinh gái biết được anh chàng đẹp trai đã có bạn gái, cho nên bắt đầu đau. Sau đó anh chàng đẹp trai đi rồi, mới nghĩ đến chỉ cần anh chàng đẹp trai còn chưa kết hôn, thì vẫn còn cơ hội, thực đáng tiếc là lại không thể bắt lấy cơ hội, vì thế càng ngày càng đau.” Nghiêm trang nói xong, cô nhìn biểu tình ngạc nhiên của Âu Dương Thành, rốt cục không nhịn được cười rộ lên, vừa cười vừa nói: “Anh không cẩn thận làm cho cô y tá tuổi trẻ xinh đẹp kia đau lòng rồi đó nhé!”

Âu Dương Thành dở khóc dở cười, lắc đầu, giơ ngón trỏ lên ấn ấn vào trán Lâm Tử Mạch, bất đắc dĩ nói: “Tiểu nha đầu lém lỉnh!”

“Ai bắt nạt cô y tá tuổi trẻ xinh đẹp của bệnh viện chúng tôi thế hả?” Một giọng nói trêu tức truyền đến, Lâm Tử Mạch xoay người nhìn về phía đó. Trong hành lang dài, bác sĩ, y tá, bệnh nhân, người đến người đi, chỉ có một anh bác sĩ đang đút tay trong túi áo, dáng người cao lớn đang đứng thẳng. Áo trắng dài mặc trên người bác sĩ này có vẻ cực kỳ thanh lịch và nhẹ nhàng, anh lớn hơn Âu Dương Thành một chút, khoảng gần ba mươi tuổi, cho nên có vẻ ổn trọng hơn Âu Dương Thành, anh còn hơn một tia tang thương. Tóm lại, một người như vậy tuyệt không thể dùng giọng điệu trêu tức mà nói chuyện được, huống hồ sắc mặt anh ấy lúc này đang tràn ngập khϊếp sợ, càng làm Lâm Tử Mạch hoài nghi người vừa nói chuyện không phải là anh.

Âu Dương Thành cũng xoay người thấy được người này, nở nụ bước về phía trước, Lâm Tử Mạch cũng đi theo. Bác sĩ kia vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào bọn họ. Âu Dương Thành cũng có chút kỳ quái, hỏi anh: “Anh làm sao vậy, sao lại mang vẻ mặt này thế?” Nghe được tiếng của Âu Dương Thành, bác sĩ đó gần như lập tức tỉnh táo lại, nở một nụ cười tao nhã, không hề nhìn Lâm Tử Mạch, khôi phục giọng điệu trêu tức nói với Âu Dương Thành: “Bên cạnh em cuối cùng cũng có một cô gái sao?” Nụ cười tao nhã, nhưng khóe miệng lại lộ ra một chút lưu manh, anh chàng bác sĩ này nhất định là đã chiếm được trái tim của không ít nữ y tá rồi. Âu Dương Thành tiến lên cho anh ta một đấm, thấp giọng nói: “Nói vớ vẩn gì hả, cô ấy vẫn là một tiểu nha đầu, mới là sinh viên năm thứ nhất thôi.”

Anh bác sĩ kia bị ăn một đấm của Âu Dương Thành, lại trả lại anh một nắm đấm nữa, hai người cùng bật cười. Ôm hai tay trước ngực, anh bác sĩ nhìn về phía Lâm Tử Mạch, hơi suy nghĩ sâu xa gật gật đầu, nói: “Là sinh viên năm thứ nhất hả, trách không được thoạt nhìn thấy nhỏ như vậy.” Thu hồi mỉm cười tao nhã, anh ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lâm Tử Mạch, nói: “Xin chào, anh tên là Hứa Mục, là anh của Âu Dương Thành.” Ánh mắt kia, nét mặt kia, và cả giọng điệu đó nữa, đều giống như đang kiểm tra điều gì đó.

Lâm Tử Mạch thực mờ mịt, không hiểu ý tứ của Hứa Mục, chỉ mỉm cười gật đầu lễ phép nói: “Chào anh ạ, em là Lâm Tử Mạch.”

Hứa Mục nghe được câu trả lời của cô, ánh mắt sáng lên, trên mặt cũng rất nhanh đã hiện lên một tia kinh ngạc. Anh không chút để ý đảo mắt nhìn thoáng qua Âu Dương Thành, thấy Âu Dương Thành vẫn ung dung không thèm để ý đến cái nhìn của anh, lại đưa ánh mắt về, hỏi Lâm Tử Mạch: “Em là sinh viên năm thứ nhất của trường nào?”

Lâm Tử Mạch đáp: “Em học đại học Nam Kinh ạ.” Hứa Mục thuận miệng nói chuyện, lại tiếp theo hỏi: “Em bao nhiêu tuổi rồi?” “Em sinh năm 85, 18 tuổi ạ.”

Hứa Mục sửng sốt một chút, bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, rốt cục cười cười, “Ồ” lên một tiếng, chuyển ánh mắt, lại dùng khẩu khí vui đùa nói với Âu Dương Thành: “Có phải em muốn dẫn tiểu cô nương này đi ăn cơm không? Chúng ta cũng lâu rồi không gặp nhau, anh sắp tan tầm rồi, buổi tối để cho anh một chỗ nhé!”

Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch nhìn thoáng qua nhau, Âu Dương Thành hỏi Lâm Tử Mạch: “Vậy cùng nhau đi?”

Lâm Tử Mạch gật gật đầu: “Em nghe lời anh.”
« Chương TrướcChương Tiếp »