Mở to mắt. Tiểu Cáp to lớn bảy tuổi, ánh mắt nó thuần khiết trong suốt như hồ nước màu xanh. Ngẩng đầu, liễu rủ xuống thân ảnh Âu Dương Thành mặc áo sơmi trắng và Trình Tử mặc chiếc váy vàng mềm mại. Xa xa, nhà ga to lớn đồ sộ, rất nhiều nhà tầng được xây xung quanh hồ. Tất cả giống như một giấc mộng, chỉ như một cái chớp mắt của thời gian. Thật sự chỉ là một giấc mộng sao?
Giây tiếp theo, Âu Dương Thành lại chạy vội tới, đỡ cô lên, cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới, hơn nữa còn không ngừng hỏi: “Em làm sao vậy, có chuyện gì không?”
Lâm Tử Mạch khó hiểu hỏi: “Âu Dương, anh làm sao vậy?”
Âu Dương Thành dừng lại động tác, buồn bực nói: “Vừa rồi em không nhìn thấy một luồng sáng à?”
“Anh thấy được?” Lâm Tử Mạch ngạc nhiên nói, thì ra không phải nằm mơ! “Em không sao, không có việc gì.” Trấn an Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch đột nhiên nhớ tới, cô lập tức trở về năm 2007, Âu Dương Thành ở năm 2000 hoàn toàn không nhìn thấy cô, khó trách mấy năm nay cô luôn luôn ở bên cạnh anh mà anh lại không nhận ra. Ở một nơi nào đó, cô đã bỏ lại Âu Dương Thành về tới năm 2007 này, làm cho anh một mình tưởng niệm bảy năm, nhưng cũng bởi vậy mà cô vì anh khổ sở bảy năm. Vận mệnh tựa như trêu cợt họ, nhưng cuối cùng đã làm cô hiểu được tất cả, có thể làm họ ở cùng một chỗ, trong lòng cô vẫn cảm ơn vận mệnh.
Âu Dương Thành thấy Lâm Tử Mạch thật sự không có việc gì, rốt cục yên tâm, cười giúp cô vén tóc ra sau tai, ánh mắt dịu dàng mà nhu hòa nhìn cô. Ánh mắt của anh, đã tốt lắm sao? Cho dù biết chuyện đó là cách đây bảy năm rồi, nhưng Lâm Tử Mạch vẫn không nhịn được nâng tay lên muốn chạm vào ánh mắt đó, xác nhận anh đã bình yên vô sự.
“Khụ khụ!” Cách đó không xa, Trình Tử mỉm cười nhìn họ, lên tiếng nhắc nhở họ ở đây còn có một người đứng xem.
Lâm Tử Mạch vội vàng dừng tay lại, nhìn Trình Tử, xấu hổ cười cười: “Âu Dương, anh nói hôm nay muốn em gặp một người, chính là tiểu thư Trình Tử này sao?”
Âu Dương Thành thoáng lắc lắc đầu: “Người anh muốn cho em gặp phải tối nay mới thấy được.” Khi nói chuyện, anh nâng một bàn tay lên nắm bả vai cô, dùng một chút lực xoay người cô lại phía sau: “Có điều bây giờ, thật ra có một người muốn cho em trông thấy!”
“Anh Hứa Mục!” Lâm Tử Mạch kinh ngạc.
Hứa Mục vẫn giống như trước, mặc một bộ tây trang màu trắng hợp với mình, khóe miệng nở nụ cười tao nhã: “Đã lâu không thấy a, Tiểu Tử Mạch!”
“Làm thế nào, làm thế nào anh đã trở lại?” Ý nghĩ của Lâm Tử Mạch có chút hỗn loạn giữa năm 2000 và năm 2007, nửa ngày mới nhớ tới Hứa Mục đã ra nước ngoài.
“Sao anh lại không thể trở về?” Giọng điệu của Hứa Mục vẫn rất nhẹ nhàng, “Anh trai em trở về để kết hôn, em không chúc phúc cho anh à?”
“Kết hôn?” Lâm Tử Mạch vô cùng kinh ngạc trước bất ngờ lớn đó.
Lúc này Trình Tử cũng đã đi tới, Hứa Mục duỗi cánh tay dài ra, nắm ở thắt lưng Trình Tử, kéo đến trước người, cười tủm tỉm nói với Lâm Tử Mạch: “Còn không mau chào chị dâu của em đi?”
“Chị dâu!” Lâm Tử Mạch có chút giật mình, nhìn Trình Tử, nhìn Hứa Mục, lại nhìn Âu Dương Thành. Hứa Mục và Âu Dương Thành đều không nói chuyện, nhưng thật ra Trình Tử, trong ánh mắt cô lại mang theo tia sáng như đã biết tất cả mọi chuyện, cong cong khóe miệng nói:”Biết em sẽ kinh ngạc như vậy mà!” Nói xong, cô ấy mở chiếc túi xách nhỏ màu vàng, lấy từ trong đó ra một đồng tiền xu, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, đưa tới trước mặt cô: “Vật về với chủ!”
Đúng là đồng tiền xu mà Hứa Mục giữ! Lâm Tử Mạch nhận lấy, kinh ngạc nhìn Trình Tử, nụ cười của cô ấy, tựa như muốn nói, cô đã biết tất cả.
Quả nhiên, cô ấy nhìn thoáng qua Âu Dương Thành, sau đó lại nháy mắt với Lâm Tử Mạch. Bộ dáng mỉm cười đó, lại làm cho trái tim Lâm Tử Mạch ấm áp không thôi.
“Lão Mục, em cho rằng, hai người họ đều có điều gì đó muốn nói.”
Tính cách Trình Tử chắc là rất hoạt bát, chiếc váy vàng thục nữ kia không thể che dấu bản chất của cô. Lúc này, một tay cô giữ cánh tay Hứa Mục, một tay vuốt cằm, một bộ dáng nghiêm trang, ngửa đầu nói chuyện với Hứa Mục: “Hơn nữa em cho rằng, chúng ta hẳn là nên lảng tránh.”
Hứa Mục xoa xoa mái tóc quăn buông xuống của Trình Tử, cúi đầu ôn nhu nói với cô: “Anh cũng hiểu được chúng ta cần lảng tránh.” Hai người nhìn nhau cười, Hứa Mục ngẩng đầu cho Lâm Tử Mạch một ánh mắt cổ vũ, rồi lại nói với Âu Dương Thành: “A Thành, bọn anh đi trông nhà giúp em đây, nhớ rõ phải báo đáp anh đấy!” Sau đó liền ôm Trình Tử đi. Đi được một đoạn, Trình Tử đột nhiên quay người lại hô to một câu với Lâm Tử Mạch: “Tiểu Tử Mạch, nhớ rõ phải cho câu chuyện cổ tích cảm động đó một kết thúc hoàn mỹ nhất nhé!”
Lâm Tử Mạch không khỏi bật cười, quả nhiên cô ấy cũng biết! Lại là hai người cùng đi bên hồ, lại là mặt trời chiều ngã về tây. Lâm Tử Mạch ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Thành, trong lòng cân nhắc nên nói từ đâu đây, nhưng Âu Dương Thành đã mở miệng trước: “Tử Mạch.”
“Vâng?” Lâm Tử Mạch lên tiếng trả lời.
“Em có biết, năm ấy ở Lư Sơn khi nhìn thấy em, là anh đang chờ một người.” Âu Dương Thành dừng một chút, nhìn ánh mắt cô, trong thanh âm trầm thấp mang theo một chút mê hoặc, “Người kia đối với anh rất quan trọng, nhưng, từ đó về sau, cô ấy lại biến mất, rốt cuộc anh cũng chưa nhìn thấy cô ấy.”
“Vâng.” Lâm Tử Mạch không biết vì sao Âu Dương Thành lại chủ động nói lên chuyện này, chỉ là nếu anh bắt đầu nói, thì cô cũng không cần nghĩ nên mở miệng thế nào nữa, đơn giản chỉ nghe Âu Dương Thành nói thôi. “Sau đó anh muốn tìm cô ấy, nhưng bởi vì không có tin tức gì của cô ấy, anh vẫn không tìm được. Vì thế nhiều năm như vậy, anh luôn ở đây chờ cô ấy.” Giọng điệu của Âu Dương Thành rất bằng phẳng, không chấp nhất như trước, “Anh biết em vẫn biết chuyện này, nhưng lại không vạch trần, nhiều năm như vậy vẫn ở bên cạnh anh.”
Lâm Tử Mạch mỉm cười, nhớ tới nước mắt vụиɠ ŧяộʍ chẠxuôi mấy năm nay, lại nghĩ tới người Âu Dương Thành để ý chính là mình, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi.
“Anh mất đi tin tức của cô ấy bảy năm, sẽ chờ cô ấy bảy năm, mấy năm nay, anh xem nhẹ rất nhiều chuyện.” Âu Dương Thành phủ phủ lên mái tóc của Lâm Tử Mạch, ôn nhu cười cười, “Mà có một ngày, bỗng nhiên anh phát hiện, khi anh mất đi cô ấy lại quen biết em, chúng ta quen biết suốt bảy năm, đó thật sự là sự kỳ diệu của duyên phận.” “Trước kia, Lão Mục từng nói với anh, buông tha em, anh nhất định sẽ hối hận, cho nên khi tâm tư anh nghĩ đến cô ấy đã giữ em lại bên người. Em rất giống cô ấy, quen thuộc tất cả thói quen của anh, biết anh yêu thích cái gì, luôn chuẩn bị tốt tất cả mọi chuyện cho anh. Dần dần, cuối cùng anh cũng coi em là cô ấy, có khi anh cảm thấy, không nên để em là người thay thế cô ấy như vậy, nhưng lại không thể rời khỏi em.” Âu Dương Thành thở dài, “Dần dần, anh bắt đầu không phân rõ em và cô ấy nữa, có đôi khi anh cảm thấy, thật ra em chính là cô ấy.” “Mấy ngày hôm trước, có một buổi tối, anh nằm mơ, mơ thấy một thân ảnh màu trắng bỗng nhiên rơi xuống vực thẳm trên đỉnh Lư Sơn, anh tỉnh lại và kêu lên sợ hãi, đầu đầy mồ hôi lạnh, miệng không ngừng thấp giọng hét, cũng là tên của em.” Âu Dương Thành cười càng phát ra ôn nhu, “Đêm đó, anh ngồi trước cửa sổ, gió lạnh thổi vào người, anh đã suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, rốt cục anh cũng hiểu được.” Nói tới đây, Âu Dương Thành ngừng lại. Ánh mắt nghiêm túc nhìn Lâm Tử Mạch, hai tròng mắt ngưng tụ vô hạn ôn nhu, anh bắt đầu chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ một, “Hóa ra, anh đã sớm yêu thương người ở bên cạnh mình là em rồi, Tử Mạch.”
(Tiểu Dương: Ở chương 17, Lâm Tử Mạch có nhắc đến một tối Âu Dương Thành ngồi trước cửa sổ.)
Nước mắt chảy xuống không thể ngừng lại được. Lâm Tử Mạch vẫn duy trì tư thế ngửa đầu nhìn Âu Dương Thành, nước mắt không ngừng chảy xuống. Hóa ra, cô làm tất cả đều là đáng giá. Hóa ra, Âu Dương Thành yêu cô. Cô ở bên anh bốn năm, yêu anh, chăm sóc anh, làm hết sức mình hy vọng có thể đi vào trái tim anh, sưởi ấm tâm hồn lạnh như băng của anh, thật ra cũng không uổng. Cô cố gắng yêu anh như vậy, ở quá khứ yêu anh, ở hiện tại cũng yêu anh. Mà anh, yêu cô trong quá khứ, cũng yêu cô ở hiện tại. Thật ra cô không rõ ràng lắm, điều duy nhất rõ ràng, chính là đáy lòng, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt vô hạn.
Mà dù không nói với anh chuyện cô chính là A Tử đó, tựa như cũng không quan trọng nữa. Âu Dương Thành cúi người nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của Lâm Tử Mạch, sau đó gắt gao ôm cô vào trong lòng.
Tiểu Cáp chạy vòng vòng quanh hai người, tựa như nó cũng đang cao hứng vì họ, nhưng lại không hề biết mình đã làm gì.
“Buổi tối anh muốn đưa em đi gặp mẹ anh.” Hoàng hôn đã lui đi, sắc trời dần tối, Âu Dương Thành nắm tay Lâm Tử Mạch, hai người chậm rãi tiêu sái đi trên đường.
“Bác gái?” Lâm Tử Mạch chấn động. Mẹ Âu Dương đã gặp cô ở năm 2000 rồi, khi đó cô vẫn mang thân phận Trình Tử. Không tốt! Lâm Tử Mạch vội vàng hỏi: “Bây giờ bác đã đến chưa?”
Âu Dương Thành nhìn nhìn thời gian, nói: “Chắc là đã đến rồi.”
“Vậy…” Lâm Tử Mạch càng bối rối, “Vậy bây giờ chẳng phải là bác đã nhìn thấy Trình Tử, bác đã gặp được Trình Tử thực sự, chẳng phải sẽ biết chúng ta lừa mình!”
“Trình Tử thực sự? ‘chúng ta’ lừa bà?” Âu Dương Thành đột nhiên dừng bước, nắm chặt tay Lâm Tử Mạch.
Lâm Tử Mạch cũng ý thức được mình vừa nói gì, nhưng chỉ khẩn trương một chút, sau đó lại hoàn toàn thả lỏng. Thở ra một hơi thật dài, cô mỉm cười như trút được gánh nặng, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Em đang lo lắng không biết nên nói với anh như thế nào đây, giờ thì tốt rồi, cũng không cần lo lắng không biết nói ra từ đâu nữa.” Nâng lên một bàn tay vuốt ve ánh mắt Âu Dương Thành, Lâm Tử Mạch có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, từ từ mở miệng: “Âu Dương, ánh mắt của anh, đã tốt lắm sao?”
Âu Dương Thành ngây ngẩn cả người. Anh lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu, mới chần chờ nắm tay cô, chậm rãi đặt trên mặt mình nhẹ nhàng vuốt ve.
Run run nhắm hai mắt lại, Âu Dương Thành không dám tin mở miệng: “Là em sao, A Tử? Dĩ nhiên là em, như thế nào sẽ là em?”
“Là em.” Lâm Tử Mạch cười, nước mắt lại không nén được mà chảy ra, “Thực xin lỗi, để anh đợi bảy năm.”
Âu Dương Thành lại mở mắt, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm: “Đây là chuyện gì vậy? Khi đó, vì sao em lại đột nhiên rời đi?”
“Đối với em mà nói, tất cả những chuyện đó chỉ xảy ra ở vài phút trước thôi, anh tin tưởng sao?” Lâm Tử Mạch nắm lại bàn tay có chút run run của Âu Dương Thành, chậm rãi mở miệng, “Âu Dương, anh nhớ rõ không, có một lần, cũng là ở bên bờ Huyền Vũ, Hứa Mục hỏi em vì sao lại xuất hiện bên cạnh anh, em nói như thế nào?”
“Em nói em xuyên qua không gian và thời gian đến từ năm 2007…” Âu Dương Thành dừng lại, mở to hai mắt nhìn cô, “Đây là thật sự?”
Lâm Tử Mạch thật sâu gật gật đầu: “Ngay tại vài phút trước, trong luồng sáng đó, em lập tức đến bên bờ Huyền Vũ ở năm 2000, kéo lại anh sắp đâm vào một cái cây.”
Âu Dương Thành ngây ngẩn cả người, vẻ mặt khó lường nhìn thẳng vào cô, sắc mặt thỉnh thoảng biến ảo, tựa như đang nhớ lại quá khứ. Hồi lâu, anh mới mở miệng: “Khó trách ngay từ đầu em trách anh không nhận ra em, còn biết về công việc bề bộn của anh… Nhưng loại chuyện này, thật sự đã xảy ra!”
“Đúng vậy.” Âu Dương Thành nắm chặt tay cô sinh đau, nhưng trong lòng cô lại nhẹ nhàng thở ra, anh tin. Lâm Tử Mạch khẽ mỉm cười: “Em cũng không tin, nhưng thật sự nó đã xảy ra. Bất ngờ mang em đi, lại đột nhiên mang em trở về, hại anh đợi bảy năm.”
Âu Dương Thành cũng không hề truy cứu, lắc đầu ngừng lời cô. Mà ôm chặt cô thâm tình, anh cúi người than nhẹ bên tai cô: “Tử Mạch, em cũng đợi anh bảy năm, anh cũng cần chờ đợi em.”
Tựa như tất cả đều được giải quyết, nhưng thật ra chuyện khó giải quyết nhất còn ở phía sau. Lãng mạn kết thúc, hai người bắt đầu suy nghĩ kế sách đối phó với mẹ Âu Dương. Người ghét nhất là bị lừa gạt như mẹ Âu Dương mà biết được âm mưu lớn của họ từ bảy năm trước, khẳng định có thể kiên quyết không đồng ý cho Âu Dương Thành ở bên cô. Thiết tưởng vô số loại phương án đều bị phủ định, cuối cùng sau khi bất đắc dĩ chọn phương châm tác chiến là tùy cơ ứng biến, Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch rốt cục dũng cảm bước vào cửa nhà.
Ánh đèn trong phòng khách sáng tỏ, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười, tiếng hoan hô, hoàn toàn không giống không khí xơ xác tiêu điều như họ thiết nghĩ, thực tại làm bọn họ buồn bực một phen. Hai người rảo bước tiến lên phòng khách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của mẹ Âu Dương đang hướng mặt ra phía cửa, ánh mắt nhanh chóng tập trung vào Lâm Tử Mạch, ngữ khí vẫn ôn hòa như trước: “A Tử, bảy năm rồi bác mới gặp cháu đó!”
Hoàn toàn không có một chút bất ngờ nào, như là bà đã sớm chuẩn bị rồi. Lâm Tử Mạch và Âu Dương Thành hai mặt nhìn nhau.
Trình Tử dẫn đầu vui cười ra tiếng: “Cô à, cô xem, cháu đoán đúng rồi đi, biểu tình của bọn họ chính là thế này!”
Mẹ Âu Dương cũng nở nụ cười thoải mái khó thấy được, cười một lúc, mới nói với Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch đang mang vẻ mặt khó hiểu kia: “A Thành a, chút kỹ xảo nhỏ đó của con mà cũng muốn lừa mẹ hả? Năm đó lần đầu tiên A Tử gọi điện thoại từ Mỹ tới, mẹ chỉ biết A Tử này là giả!”
“Bác, cháu…” Lâm Tử Mạch có chút lúng túng, dù sao cũng là lừa gạt người lớn. Mẹ Âu Dương cũng không tức giận: “Tuy nhiên thấy hai đứa nhiều năm như vậy rồi mà không dám gặp mẹ, mẹ liền tha thứ cho hai đứa đó.”
Nhìn bộ dáng không dám tin của Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch, mẹ Âu Dương lại cười càng ôn hòa. Có vẻ như bà cũng rất thích Trình Tử, nói chuyện với Trình Tử thân thiết như người nhà: “Bảy năm a, cũng nên bỏ qua cho hai đứa nó. Khi đó cô đã sớm nhìn ra A Tử thích A Thành nhà mình rồi, nhưng mà sau đó A Tử vẫn rời đi, con bé đóng vai ‘Trình Tử ’ mà, sao có thể không ‘quay về trường học ở Mỹ ’ chứ.”
Âu Dương Thành và Lâm Tử Mạch đứng lặng trước cửa, Trình Tử vụиɠ ŧяộʍ nháy mắt cười xấu xa với họ, mẹ Âu Dương tiếp tục nói: “Sau đó lại qua vài năm, cô thấy hai đứa nó ở cùng một chỗ, nghĩ rằng, chờ đến khi thằng nhóc này đưa A Tử đến gặp mình, cô nhất định phải ép buộc, phải làm khó chúng nó, chính là sẽ kiên quyết không đồng ý để hai đứa ở cùng một chỗ, xem chúng còn dám lừa cô nữa hay không.”
“Thế mà cô chờ trái chờ phải, thằng nhóc này vẫn không đưa cô bé đến gặp cô, cho đến khi cô phải giục nó nhanh chóng kết hôn đi, nhưng mà nó vẫn không vội.”
“Cháu nói cho cô biết nhé, tên nhóc A Thành này tuyệt đối là cố ý đó, cậu ta còn chờ cô mềm lòng đấy!” Hứa Mục ở bên cạnh cũng nói móc Âu Dương Thành, nhưng thật ra là đang che dấu giúp họ.
Trình Tử cũng hỗ trợ: “Cháu cũng thấy vậy cô ạ.”
Mẹ Âu Dương bị hai người dỗ thực vui vẻ: “A Thành cũng gần b mươi rồi, nên kết hôn thôi, lòng cô nghĩ, được, chỉ cần nó đưa A Tử đến đây là cảm ơn trời đất rồi, cô đã sớm lười ép buộc.” Mẹ Âu Dương nâng tay lên, vẫy Lâm Tử Mạch đến gần, kéo tay cô giống như lần đầu tiên thấy cô: “Thật ra lần đầu tiên gặp cháu bác đã thấy thích rồi, hôm đó nhìn cháu nấu ăn, chuyện gì cũng để ý, luôn lo lắng chu đáo cho A Thành, lúc ấy bác đã vừa lòng rồi. Vừa biết chuyện đó bác cũng tức giận, nhưng khi đến bệnh viện nhìn thấy cháu, mọi điều tức giận của bác đều không còn nữa. Tiểu nha đầu à, cô gái tốt như cháu, lại tốt với con bác như thế, sao bác có thể giận cháu được!”
“Bác…” Lâm Tử Mạch gần như lại muốn khóc, một buổi tối đã mang đến thật nhiều bất ngờ cho cô.
Mẹ Âu Dương vẫn hòa ái như bảy năm trước: “… Khi đó A Thành cũng quá ngốc nghếch, thằng bé Tiểu Mục này lại như hổ rình mồi, bác nhìn mà sốt ruột, cho nên nghĩ một biện pháp, đưa hai đứa đến Lư Sơn!”
“Là bác cố ý!” Nói đến chuyện bảy năm trước, Lâm Tử Mạch kinh ngạc phát hiện, thì ra cho dù cô mang theo trí nhớ đó trở lại đây, lại vẫn có những việc bề bộn mà mình không biết.
“Hứa Mục!” Trình Tử ở bên kia cũng bị bản nhạc đệm này kí©h thí©ɧ, nhanh tay kéo Hứa Mục đang giả bộ cái gì cũng chưa nghe thấy lại, lớn tiếng quát, “Nói, năm đó anh có mơ ước đến Tiểu Tử Mạch không hả?”
Hứa Mục vội vàng giơ hai tay lên hô: “Anh thề trước Mao chủ tịch, anh tuyệt đối không dám!”
Họ biểu diễn hài hước chọc tất cả mọi người đều thoải mái cười ha hả. Trong tiếng cười, Lâm Tử Mạch lặng lẽ nhìn về phía Âu Dương Thành, anh cũng đang chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt trong suốt thâm tình đó, là sự dịu dàng như nước. Cô không khỏi cười càng thoải mái hơn.
Ngoài cửa sổ, một chú chó cao ngang người ghé vào ngôi nhà nhỏ của mình làm mộng đẹp, khoát lên trước ngực một mảnh đá màu trắng chiếu sáng lấp lánh. Tiếp tục hướng lên trên, một ánh trăng cong cong đang lẳng lặng bắt trên đầu cành, tất cả đều là im lặng mà tốt đẹp như vậy.