Hứa Mục nghe được Lâm Tử Mạch la lên, lập tức xoay người, quay lại xem xét tình huống của Âu Dương Thành. Ánh mắt Âu Dương Thành vẫn đuổi theo thân ảnh của Lâm Tử Mạch, khi Hứa Mục đi đến hỏi anh nhìn thấy gì, anh vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mái tóc Lâm Tử Mạch, gằn từng tiếng thong thả nói: “Ánh sáng. Tóc đen. Nhưng mà, rất mơ hồ.”
Thần sắc Hứa Mục lúc này rất nghiêm túc, chăm chú nhìn vào hai mắt của Âu Dương Thành và hỏi: “Mơ hồ, mơ hồ như thế nào, em có thể thấy rõ khuôn mặt của cô ấy không?”
Âu Dương Thành nhắm mắt lại, lắc đầu khôi phục thần sắc bình thường:”Không thể. Em chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng người, khoảng cách gần mới có thể nhìn thấy được, hơn nữa chỉ có thể nhận ra màu đen là tóc.”
Hứa Mục nhíu nhíu mày, trầm tư một lát mới lại mở miệng: “Trước tiên vẫn phải đến bệnh viện, kiểm tra một chút rồi nói sau. Bất luận như thế nào, ít nhất cũng có thể nhìn được ánh sáng, đó là một dấu hiệu tốt.” Lâm Tử Mạch không áp chế được kích động, bắt lấy tay Âu Dương Thành nắm thật chặt, trong giọng nói tràn đầy niềm vui: “Em đã nói mà, nhất định anh sẽ nhìn thấy!”
Âu Dương Thành nhìn về phía trước mơ hồ có thể thấy được mái tóc đen của cô, gật gật đầu, nở một nụ cười hiểu ý.
Nghe nói con đã có thể nhìn được vài thứ, mẹ Âu Dương thực kích động, ngay lúc đó, những giọt nước mắt đã rơi xuống trên mặt bà, Lâm Tử Mạch khuyên một lúc, mấy người liền ngồi vào xe của Hứa Mục đi đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra làm tất cả mọi người đều phấn chấn. Nguyên nhân Âu Dương Thành bị mù là do vụ tai nạn đã để lại một khối máu tụ trong đầu, nó đã áp bức thần kinh thị giác, hiện tại áp bức đã nhỏ đi, cho nên thị lực của anh có dấu hiệu khôi phục, về phần có thể khôi phục hoàn toàn hay không, vẫn còn phải tiếp tục quan sát xem thần kinh thị giác có bị tổn thương không. Nhưng ít ra, thật sự đã có chuyển biến rõ ràng, mỗi người đều bắt đầu có thêm niềm tin.
Vì yêu cầu của Hứa Mục và mẹ Âu Dương, Âu Dương Thành cuối cùng cũng đồng ý ở lại bệnh viện quan sát, tuy tình trạng bệnh của anh không phải rất nghiêm trọng, nhưng ở trong bệnh viện có thể tiện theo dõi hơn và mọi người cũng thấy yên tâm. Chỉ là tuy anh đồng ý ở lại bệnh viện, nhưng mẹ Âu Dương vẫn thấy lo lắng như trước và không muốn trở về Bắc Kinh, làm cho Âu Dương Thành thật thất vọng.
Phòng đn trong bệnh viện có giường của bệnh nhân và có cả giường ngủ cho người nhà, Lâm Tử Mạch đương nhiên cũng ở lại bệnh viện. Nhưng thực ra bọn họ nhập viện cũng không khác lắm so với mọi ngày, mỗi ngày vẫn nghe các chương trình truyền hình như trước, khi thì tản bộ, ngày trôi qua đơn điệu mà nhàn nhã. Mẹ Âu Dương phải giúp bố Âu Dương Thành xử lý công việc ở công ty, một ngày chỉ có thể vào bệnh viện thăm anh một lần, nhưng thật ra Hứa Mục, khi nhàn rỗi lại lấy lý do vì công việc để chạy đến phòng của họ, đến đây cũng không làm việc gì, mà chỉ là cùng bọn họ xem TV giống như bây giờ.
Lâm Tử Mạch vừa gọt xong vỏ một quả táo, chuẩn bị đưa cho Âu Dương Thành ăn, lại còn chưa đi đến giường bệnh, khi đưa qua cái sô pha mà Hứa Mục đang ngồi, liền bị một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống đoạt mất. Lâm Tử Mạch lập tức hai tay chống nạnh, mày liễu dựng thẳng chuẩn bị bão nổi, thì Hứa Mục đã sớm “Răng rắc” một tiếng cắn xuống quả táo đó. Hưởng thụ xong một miếng, mới vô hạn thỏa mãn nói: “Đừng có trách anh không nhắc nhở em, A Thành không thích ăn táo đâu.”
TV đang phát tin tức buổi trưa, Âu Dương Thành nhắm mắt lại chuyên chú nghe, không biết bên này đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy Hứa Mục nói đến tên mình liền quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Mục hướng anh khoát tay: “Không phải chuyện của em, em cứ tiếp tục nghe tin tức đi.”
Lâm Tử Mạch nhìn sang Âu Dương Thành một cái, cũng không nói gì, sau đó quay mặt lại nhìn Hứa Mục, vô cùng bất mãn nói, “Âu Dương thích ăn cái gì em cũng biết rồi, không cần anh nhắc nhở. Còn nữa, không thích cũng không có nghĩa là không thể ăn, huống hồ cho dù anh ấy không ăn, cũng không có nghĩa là anh có thể cướp nó từ trong tay em!”
Hứa Mục cười cười, cắn một miếng to khıêυ khí©h cô, vừa ăn vừa hàm hồ nói: “Không biết có bao nhiêu cô gái đang hy vọng anh ăn quả táo cô ấy gọt đâu nhé!”
Âu Dương Thành nghe được bọn họ tranh luận, ở một bên cười yếu ớt. Lâm Tử Mạch tắc cười lạnh lùng nói: “Vậy anh đi mà ăn của các cô ấy á, không được ăn táo em gọt.”
“Anh có thể hiểu là em đang ghen không?” Hứa Mục dùng ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Mạch nói.
“Hừ!” Lâm Tử Mạch khinh thường bĩu môi, “Anh thôi đi!” Nói xong không hề để ý đến anh ta nữa, ngồi lại chỗ của mình, bóc vỏ cam cho Âu Dương Thành ăn.
Hứa Mục cũng không dừng lại, làm ra vẻ mặt bị thương: “Trời cao a, A Tử không thích con, nhưng con lại rất thích A Tử a!”
Lâm Tử Mạch xem như không thấy nói: “Đi mà thích A Tử đi thôi, cô ấy đang ở Mỹ đó, bây giờ anh mà nhanh chân đi mua vé máy bay thì có khi sẽ kịp chuyến cuối cùng đến California đấy.” Nói tới đây, ngay cả Âu Dương Thành cũng không nhịn được cười ha hả: “Lão Mục, anh cũng có ngày phải theo đuổi con gái hả?”
Hứa Mục tự tin tràn đầy tươi cười trả lời Âu Dương Thành, hơn nữa còn không quên gửi cho Lâm Tử Mạch một cái nháy mắt tán tỉnh: “Sai lầm sai lầm, chính là một sai lầm nhỏ đó, cô gái khiến anh đuổi không kịp còn chưa sinh ra đâu nhé!” Sau khi nói xong, anh đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Tử Mạch, dùng giọng trầm thấp, thâm tình và chân thành nói: “Người đẹp, chờ em trình diễn xong với A Thành, thì làm bạn gái của anh đi!”
Lúc này Lâm Tử Mạch gần như phải nghiến răng nghiến lợi, sao cô lại bất hạnh như vậy chứ, thật sự là bị cùng một người thổ lộ trêu đùa hai lần!
Hôm đó vào năm 2003, ở bệnh viện Cổ Lâu [1], lần đầu tiên Lâm Tử Mạch nhìn thấy Hứa Mục, sau đó cô cùng đi ăn tối với Âu Dương Thành và Hứa Mục.
Bữa tối rất bình thường, Âu Dương Thành và Hứa Mục luôn nói đến chuyện của họ, đôi khi lại nói chuyện một hai câu với cô, cô cũng sẽ trả lời một chút, sau đó phần lớn thời gian đều là ăn cơm. Chỉ là khi sắp ăn xong bữa, Âu Dương Thành lại bị một cuộc điện thoại gọi đến và có việc phải đi.
Âu Dương Thành rất lễ phép giải thích với cô, sau đó dặn Hứa Mục đưa cô trở về, rồi mới vội vàng rời đi. Hứa Mục cũng không có biểu hiện kỳ quái gì, hai người tùy ý tán gẫu vài câu về trường học của cô, rồi ra khỏi nhà hàng. Dọc đường đi, Hứa Mục không nói câu nào, Lâm Tử Mạch ngồi ở ghế phụ lái, im lặng nhìn ánh sáng muôn màu của đèn điện hai bên đường, trong lòng rất hưng phấn vì đã được gặp lại Âu Dương Thành, ngọt ngào cùng kích động khó có thể nói ra. Trường của Lâm Tử Mạch cách nội thành không xa, theo chỉ dẫn của cô, Hứa Mục trực tiếp chạy xe đến trước cửa dưới tầng ký túc xá. Sau khi dừng xe lại, Hứa Mục vẫn ngồi im, bất động không nói câu nào để cô đi. Lâm Tử Mạch đành phải tự mình đánh vỡ trầm mặc: “Cảm ơn anh đã đưa em trở về, đến nơi rồi, vậy em đi trước nhé.”
Hứa Mục vẫn không nói gì. Lâm Tử Mạch khó hiểu, nhìn nửa khuôn mặt của Hứa Mục lại nói câu: “Vậy em đi trước, tạm biệt.” Xoay người mở cửa xe, lại không mở được. Cái này cô hoàn toàn không hiểu, quay người lại nhìn Hứa Mục, không biết anh có ý gì. Lặng im một lúc, đột nhiên Hứa Mục khẽ cong khóe miệng, quay đầu cười với cô, nói: “Em là người kia?”
Lâm Tử Mạch sửng sốt một chút mới đáp: “Em ở Giang Tây, Cửu Giang.” Hứa Mục vẫn cười như trước, cười giống như thực vui vẻ: “Nhà em ở phố Hân?”
Lần này đến phiên Lâm Tử Mạch kinh ngạc : “Sao anh biết được?” Hứa Mục cười: “Trước đây anh đến núi Lư Sơn [2] có đi qua Cửu Giang, cũng chỉ biết đến phố này, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy.”
Lâm Tử Mạch cũng không khỏi nở nụ cười: “Đúng vậy, thật là trùng hợp, không thể tưởng được vài năm trước có lẽ chúng ta chỉ ở cách nhau một bức tường, thế giới thật sự là kỳ diệu.” Nụ cười trên mặt Hứa Mục vẫn tươi như trước, nhưng ánh mắt lại có chút ảm đạm: “Thế giới kỳ diệu cũng không chỉ ở điểm này, thật ra chúng ta cũng rất có duyên phận đấy.”
Lâm Tử Mạch gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Hứa Mục đột nhiên đổi đề tài, hỏi: “Em có bạn trai không?”
Lâm Tử Mạch lại sửng sốt, lúng túng nói: “Không có, sao anh lại hỏi chuyện này…” Còn chưa nói hết câu, Hứa Mục đã chen ngang: “Làm bạn gái anh đi!”
Chính là như vậy, cô thật sự đã bị cùng một người, cũng dùng cùng một giọng điệu trêu đùa như thế, thổ lộ hai lần! Lâm Tử Mạch không khỏi ngửa đầu tựa vào sô pha nhìn trời, lấy tay đấm nhẹ lên ngực, bất đắc dĩ thở dài n lần, sau đó đứng dậy trịnh trọng nhìn chằm chằm Hứa Mục nói: “Đồng chí Hứa Mục, bây giờ tôi vô cùng nghi ngờ đồng chí đang lấy cớ khám cho bệnh nhân Âu Dương Thành để có thể bỏ bê công việc, xét thấy còn có rất nhiều bệnh nhân đang chờ đồng chí cứu sống, bây giờ, tôi thay mặt cho Nightingale, [3] trục xuất anh khỏi phòng bệnh này, trở lại cương vị công tác của mình mau! You, Get out!” Lâm Tử Mạch chỉ vào cửa, Hứa Mục không thèm liếc mắt một cái, vẫn còn mỉm cười đối mặt với Lâm Tử Mạch, căn bản không có ý thức tự giác hành động.
Hít sâu một hơi, Lâm Tử Mạch đứng bật dậy, không để ý đến hình tượng vừa đẩy vừa đá, cuối cùng cũng tống được anh chàng Hứa Mục đang ra vẻ ấm ức không tình nguyện kia ra ngoài cửa. Đóng cửa lại xoay người, Lâm Tử Mạch trong lúc vô ý nhìn đến Âu Dương Thành đang cố ý cúi đầu che dấu vẻ tươi cười, mặt lại không chịu thua kém đỏ bừng lên. “Thùng thùng thùng” . Tiếng đập cửa truyền đến. Lâm Tử Mạch gần như suy sụp, Hứa Mục sao còn chưa đi hả, cô không cam lòng không muốn ra mở cửa.
“A Tử, cháu làm sao vậy, A Thành bắt nạt cháu à?” Hóa ra là mẹ Âu Dương, vừaLâm Tử Mạch bĩu môi, liền quan tâm hỏi.
Lâm Tử Mạch vội vàng mỉm cười, nhận lấy cái túi trong tay mẹ Âu Dương, xấu hổ nói: “Không phải đâu bác ạ, ha ha, là —— là vừa nãy cháu xem một bộ phim truyền hình, câu chuyện ấy không tốt nên cháu mới tức giận thôi.”
“Tiểu nha đầu.” Mẹ Âu Dương dừng bước, xoay người cười vỗ vỗ đầu Lâm Tử Mạch, nói, “Thật sự là một tiểu nha đầu.”
Lâm Tử Mạch nhu thuận cười cười, xoay người giúp bà đặt cái túi xuống rồi mới nhẹ nhàng thở ra: Chắc là mẹ Âu Dương vừa tới thôi, may mắn không bị bà nghe thấy mấy câu bọn họ vui đùa lúc trước, không thì thật là thảm.
_______________
Chú thích:
(Toàn là những tên có từ chương trước rồi, nhưng bây giờ mình mới bổ sung một ít thông tin :”> )
[1] Bệnh viện Cổ lâu:
[2] Núi Lư Sơn: Lư Sơn hay còn gọi là Lô Sơn là một dãy núi nằm ở phía nam thành phố Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, Trung Quốc, gần hồ Bà Dương. Lư Sơn có 99 ngọn núi, trong đó đỉnh cao nhất là Đại Hán Dương với độ cao 1.474 m trên mực nước biển. Núi này là một điểm du lịch quan trọng của Trung Quốc.
Đây là nơi đến được du khách nội địa Trung Quốc ưa thích. Tại đây, trên vách núi có thể nhìn thấy những sự dịch chuyển vỉa rất đặc biệt từ thời kỳ băng hà. Phong cảnh vùng này rất đẹp với các đỉnh núi, thung lũng, hẻm núi, khe núi, kiến tạo đá, hang động, và thác nước. Khu vực này cũng có một số đền thờ Đạo giáo, chùa Phật giáo, cũng như nhiều di tích Khổng giáo.
Năm 1982, Quốc vụ viện Trung Quốc phê chuẩn Lư Sơn là khu danh lam thắng cảnh trọng điểm của quốc gia. Công viên quốc gia này trải dài trên diện tích 500 km² đến lưu vực Hồ Bà Dương.
Năm 1996, Công viên Quốc gia Lư Sơn được UNESCO công nhận là di sản văn hóa thế giới.
Năm 2004, công viên được UNESCO công nhận là vườn địa chất (Công viên Địa chất Quốc gia Lư Sơn kỷ Băng Hà và được đưa vào danh sách hệ thống các vườn địa chất quốc tế (Hệ thống này có cả thảy 48 vườn, 18 ở Trung Quốc).
[3] Florence Nightingale (12 tháng 5 năm 1820 – 13 tháng 8 năm 1910), còn được tưởng nhớ là Người phụ nữ với cây đèn, là người sáng lập ra ngành y tá hiện đại và là một nhà thống kê y tế.
Florence Nightingale sinh tại Florence (Ý). Gia đình bà giàu có và có liên hệ cao cấp trong chính phủ Anh quốc. Do đó mà bà bị cấm không cho đi làm những nghề nghèo hèn như nghề y tá lúc bấy giờ.
Nhưng khi bà nghe được tiếng gọi thiêng liêng năm 1837 tại khu vườn Embley, bà quyết định cãi lời cha mẹ, đi làm y tá và bỏ hết nhiệt huyết của mình vào ngành nghề y tế giúp người này từ năm 1845. Hành động này một phần là vì bà có cảm xúc khi thấy người khác bị bệnh tật đau đớn, một phần khác là vì bà muốn chống lại xu hướng hạ thấp giới phụ nữ thời bấy giờ – đòi hòi phụ nữ phải phục tòng gia đình, làm nội trợ, sinh sản và không có quyền theo đuổi chuyên ngành chuyên nghiệp mình muốn.
Bà rất quan tâm về tình trạng thê thảm của các trung tâm y tế cho người nghèo và thổ dân. Tháng 12 năm 1844, khi một người ăn xin bị chết trong trạm xá ở London và tạo chấn động công luận, Nightingale lãnh đạo phong trào đòi cải tiến các trạm xá này. Bà được ông Charles Villiers hỗ trợ việc cải tổ luật về y tế cho người nghèo và sau đó bà tiếp tục tham gia cải tiến các phương án giúp người nghèo – trong và ngoài lãnh vực y tế.
Năm 1846 bà tham quan nhà thương tại Kaiserswerth, Đức và rất khâm phục khả năng phục vụ y tế của vùng này. Cùng lúc này, chính trị gia v nhà thơ Richard Monckton Milnes có ý muốn kết hôn nhưng Nightingale khước từ với lý do là lấy chồng sẽ làm bà xao lãng công tác y tế bà muốn thực hiện.
Khi còn ở Thổ, ngày 29 tháng 11 1855, sau một buổi họp khen ngợi Florence Nightingale về công trạng của bà, một số người cùng bà tổ chức quyên góp tiền gây quỹ đào tạo y tá, gọi là Quỹ Nightingale. Rất nhiều người góp tiền ủng hộ. Sidney Herbert làm bí thư danh dự và Công tước Cambridge làm chủ tịch.
Nightingale là người đầu tiên đưa ra khái niệm du lịch y khoa. Bà mô tả rõ ràng những dịch vụ của các trung tâm nghỉ ngơi và chữa bệnh tại Thổ Nhĩ Kỳ trước khi gửi bệnh nhân về đó, thay vì gửi họ đi Thụy Sĩ là nơi rất đắt tiền.
Đến năm 1859 Nightingale đem £45000 từ Quỹ Nightingale lập Trường Đào tạo Y tá Nightingale tại Nhà thương St. Thomas. Trường khai trương ngày 9 tháng 7 năm 1860 (ngày nay gọi là Trường Y tá và Hộ sản Florence Nightingale thuộc trường cao đẳng Kings ở London). Ngoài ra Nightingale cũng kêu gọi quyên góp thiết lập nhà thương Hoàng gia ở Buckinghamshire thuộc Aylesbury gần quê cũ của bà.
…… (Còn rất nhiều thông tin về bà.)