Chương 12: Ôm ấp tình cảm phát sinh (1)

Tầng 36 khách sạn Kim Lăng là nhà hàng xoay tròn. Có rèm lụa màu vàng mềm mại ngăn cách các phòng, âm thanh của nước chảy, của đàn dương cầm, uyển chuyển leng keng, sàn từ từ xoay tròn, mang đến một chút yên tĩnh cho tâm hồn mỗi người.

Lâm Tử Mạch ngồi trước bàn, lẳng lặng ngắm phong cảnh qua lớp sương mù ngoài cửa sổ sát đất. Sắc trời ảm đạm, mơ hồ thấy được làn mưa lất phất, Nam Kinh năm 2000 và Nam Kinh năm 2007 cũng không khác nhau nhiều lắm. Thật ra chỉ là bảy năm mà thôi, đối một người có lẽ đó là quãng thời gian quan trọng nhất, nhưng đối với một thành phố, cũng chỉ như một cái nháy mắt mà thôi. Đợi một lúc, vị khách tôn quý cuối cùng cũng đến, không ngoài sở liệu, lại là Hứa Mục. Hứa Mục không mặc áo dài trắng, mà mặc một bộ tây trang sang trọng rất xứng với ngũ quan hoàn mỹ của anh, nhìn qua cũng là người khiêm tốn, ra vẻ đạo mạo. Chỉ tiếc là vừa ngồi xuống đã thấy không đứng đắn, khuôn mặt nghiêm túc trang nghiêm như vậy, không nên có khóe miệng tà tà giơ lên như thế, trong mắt lóe ra ánh sao ngắm Lâm Tử Mạch nói: “Hi, mỹ nữ, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Lần đầu tiên Lâm Tử Mạch phát hiện ra, anh Hứa Mục thành thục có mị lực mê hoặc các chị em trong ký túc xá thật sự đúng là có năng lực âm hồn bất tán.

Không để ý tới anh ta, Lâm Tử Mạch hơi hơi bĩu môi, hãy còn cúi đầu. Than thở một tiếng: “Bắt đầu ăn đi.” Sau đó không để ý đến hai người kia nữa, dẫn đầu cầm đũa lên. Hứng thú của Hứa Mục đối với cô cũng quá rõ ràng, chẳng lẽ muốn đem cô trở thành con mồi của anh ta sao? Hy vọng không phải cô suy nghĩ nhiều.

Hứa Mục cũng không nói gì nữa, Âu Dương Thành cũng cầm lấy chiếc đũa, ba người bắt đầu ăn cơm trưa. Giữa bữa Lâm Tử Mạch đứng dậy đi toilet một chuyến. Nhìn vào gương sửa sang lại mình một chút, Lâm Tử Mạch mơ hồ thấy có chút mê hoặc, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống khuôn mặt trong gương kia, rốt cuộc là chân thật hay chỉ là một giấc mộng? Vươn ngón tay, chạm vào mặt gương lạnh lẽo, Lâm Tử Mạch tự giễu lắc đầu cười cười, cầm lấy túi xoay người rời đi.

“Cẩn thận!” Hậu quả của chuyện không yên lòng chính là sắp đến chỗ rẽ mà cũng không biết, chân đi giày cao gót vội vàng lùi lại hai bước, giữa lc Lâm Tử Mạch nghĩ mình sẽ bị ngã thôi thì bất ngờ có một cánh tay ấm áp nắm lấy thắt lưng cô, giúp cô đứng vững. Nhưng cái túi vẫn rơi xuống sàn từ trong tay cô. “Sao em lại không cẩn thận như vậy?” Hơi thở ấm áp truyền đến từ trên đỉnh đầu, còn mang theo mùi rượu vang nhẹ nhàng.

Sau khi Lâm Tử Mạch muốn đẩy cánh tay trên vai mình ra mà không có kết quả, cô từ từ ngẩng đầu đối mặt với khí thế bức người kia: “Cảm ơn anh, anh buông tay ra được không?”

“Được.” Hứa Mục nhún nhún vai, buông lỏng tay ra như không có chuyện gì.

Lâm Tử Mạch lui ra phía sau hai bước, đã gần đến bức tường rồi. Hứa Mục cũng lại gần, vươn tay trái ra chống ở chỗ rẽ, chặt chẽ bức Lâm Tử Mạch vào tường.

Lâm Tử Mạch cố gắng ép sát vào tường, để duy trì khoảng cách nhất định, sau đó giương mắt, đúng lý hợp tình nói, “Anh có ý gì?”

Hứa Mục hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tử Mạch lười biếng nói: “Không có gì quan trọng, em hãy trả lời vấn đề của tôi đã.”

Lâm Tử Mạch có chút lo lắng, nói: “Nói đi.” Rồi chờ Hứa Mục mở miệng.

“Em tiếp cận A Thành với mục đích gì?”

“Bọn em chỉ tình cờ gặp nhau thôi.”

“Tại sao em muốn ở lại bên cạnh A Thành?”

“Không liên quan đến anh.”

“Sao em biết tên tôi? Chuyện đó có liên quan đến tôi chứ?”

“Âu Dương Thành nói.” Lâm Tử Mạch bắt đầu thấy khinh thường.

“Vậy, tại sao khi nhìn thấy tôi em lại gọi tên tôi? Đừng nói với tôi là A Thành đưa ảnh cho em nhìn đấy, bây giờ mắt nó không nhìn thấy gì hết, cho dù em có cầm album nó cũng không nhớ rõ ảnh của tôi ở đâu!” Khóe miệng Hứa Mục gợi lên một nụ cười thản nhiên, nhìn Lâm Tử Mạch đang bối rối.

“Em…” Lúc này do dự chính là thừa nhận, Hứa Mục bắt đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lâm Tử Mạch. “Anh không hỏi có được không?”

Lâm Tử Mạch không có cách nào, đành nghiêm túc nhìn Hứa Mục, thấp giọng năn nỉ, “Em thật sự không thể nói. Nhưng em không có ý gì xấu với Âu Dương đâu, thật sự, em chỉ muốn chăm sóc anh ấy thôi.”

Biểu tình chân thành, ánh mắt cầu khẩn tha thiết của Lâm Tử Mạch, rốt cục cũng khiến Hứa Mục dao động, anh không nói gì nữa, dương dương tự đắc lui ra sau mấy bước, ngồi xổm xuống giúp Lâm Tử Mạch nhặt lên vài thứ.

“Không cần, cảm ơn anh, tự em nhặt là được rồi.” Lâm Tử Mạch nhanh nhẹn ngồi xuống, nhặt túi của mình lên, cũng nhanh chóng cất di động và ví tiền vào trong cái túi LV nhỏ. Hứa Mục kinh ngạc nhìn động tác có chút kỳ quái của cô, thấy cô giống như đang giấu đầu hở đuôi. Dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Mục, Lâm Tử Mạch càng hoảng loạn hơn, muốn nhét cái ví tiền vào túi mà mãi không được, cố vài lần, cái ví dài kia vẫn không nhét được vào trong túi. Cô đành phải rút cái ví ra ngoài rồi nhét vào một lần nữa, nhưng do cô hơi dùng sức nên có một đồng tiền xu bị văng ra khỏi ví. Ánh sáng màu da cam của đèn tường chiếu xuống sàn đá cẩm thạch màu đen, đồng tiền xu mới tinh kia, được ngọn đèn chiếu xuống trông càng lóng lánh hơn, sau khi bay trên một đường cong duyên dáng, cuối cùng nó cũng hạ cánh ngay dưới chân Hứa Mục. Tạo ra một âm thanh nhẹ nhàng tinh tế khi tiếp xúc với đá cẩm thạch, rồi đồng tiền xu vàng óng đó đã im lặng nằm bên chân Hứa Mục.

Hứa Mục cúi người giúp Lâm Tử Mạch nhặt đồng tiền đó lên, đang muốn trả lại cho cô, lại phát hiện biểu tình của cô như đang rơi vào tình thế nguy hiểm, không khỏi có chút nghi hoặc. Vuốt ve tiền xu trong tay, anh phỏng đoán, rốt cuộc đã có chuyện gì, lại làm cho Lâm Tử Mạch kích động như thế.

“Đưa đồng xu đó cho em được không?” Lâm Tử Mạch thật cẩn thận nói, “Nó rất quan trọng với em, là một người bạn thân tặng cho em.” Đồng tiền đó quả thật chính là do cô bạn thân cho cô, là chị em hồi đại học của cô. Trước đó vài ngày hai người đã ra ngoài dạo phố, khi ăn cơm bạn ấy đã cho cô, bởi vì nó rất mới, vàng lóng lánh rất là xinh đẹp, nên mỗi người giữ hai đồng, một đồng mình giữ và một đồng cho bạn trai. Tuy rằng chỉ là tiền xu nho nhỏ, nhưng cũng rất thú vị, cô bỏ một đồng vào ví tiền của Âu Dương Thành, và cũng bỏ vào ví mình một đồng. Nhưng thật ra cái này cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất, là —— nhìn Hứa Mục đặt đồng tiền đó trong lòng bàn tay chuẩn bị đưa cho cô, Lâm Tử Mạch vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lúc vô tình ánh mắt Hứa Mục lại nhìn vào đồng xu đó. Đang lúc Lâm Tử Mạch tính nhanh tay lấy về, thì đột nhiên Hứa Mục lại nắm tay vào, giữ lấy đồng xu. Nâng ánh mắt sáng quả lên nhìn cô nói: “Trước tiên tôi giữ lấy cái này đã, nếu tôi biết được em có ý đồ khác, nhất định tôi có thể tiếp tục điều tra!”

Lần này nói xong, anh không nhìn lại phản ứng của Lâm Tử Mạch nữa mà lập tức bất đắc dĩ quay lại phòng. Sau đó cứ như không xảy ra chuyện gì, Hứa Mục vẫn giống như lúc trước, đôi khi đùa giỡn hai câu với Âu Dương Thành, đôi khi lại liếc nhìn cô một cái, cùng cô tán gẫu vài câu cho đến hết bữa cơm. Hứa Mục trở về bệnh viện, Lâm Tử Mạch cùng Âu Dương Thành vẫn giữ nguyên kế hoạch đến Wal-Mart [1], mua một ít vật dụng hàng ngay và thực phẩm.

Tuy rằng không phải cuối tuần, nhưng người đến Wal-Mart vẫn đông đúc. Âu Dương Thành cũng giúp đẩy xe để đồ, một bàn tay của Lâm Tử Mạch kéo cánh tay Âu Dương Thành, tay kia thì đặt lên xe, điều chỉnh hướng đi. Khi dừng bước lấy thứ gì đó, cô để Âu Dương Thành giữ xe, cho dù cô vội vàng chọn vài thứ không để ý nói cho anh cứ đi hay dừng lại, nhưng chỉ cần cô đẩy xe, Âu Dương Thành cũng sẽ theo xe đi theo cô.

“Mua táo hay cam đây?” Lâm Tử Mạch hỏi Âu Dương Thành chỉ mang tính tượng trưng thôi, trong lòng cô đã sớm có đáp án rồi.

“Quả cam.” Tiếng của Âu Dương Thành hoàn toàn khớp với khẩu hình của Lâm Tử Mạch.

“Ô mai?”

“Được.”

“Tôm bóc vỏ bánh sủi cảo?”

“Ừ, tùy em chọn.” Lâm Tử Mạch không hề hỏi nữa, cẩn thận lựa chọn rồi để mọi thứ vào trong xe. Cà tím, dưa chuột, sau đó là thịt lợn, thịt dê… Trong nhà hình như không có nhiều rượu gia vị, Lâm Tử Mạch đẩy xe dọc theo khu thực phẩm. Chính là cái này, sau khi cầm lấy rượu gia vị, Lâm Tử Mạch lại nhìn về phía trước cách chỗ này không xa có xiên nướng thịt. Cô rất thích ăn thịt dê nướng, mỗi lần nghỉ đông về nhà mừng năm mới, bố luôn mua thịt dê tươi ngon về, sau đó cả nhà cùng ngồi nướng thịt rất vui vẻ. Làn khói nóng từ bếp nướng đó làm mặt ai cũng đỏ lên, thật là có bầu không khí. Lúc đầu Âu Dương Thành cũng không thích ăn thịt dê nướng, nhưng ở cùng cô lâu ngày, nên cũng dần dần thích ăn.

“Bác có thích ăn thịt dê không?” Điều cần lo lắng bây giờ là mẹ Âu Dương có thể ăn được thịt dê không, Lâm Tử Mạch đang chọn gia vị, hỏi một câu mà đầu cũng không quay lại. Đợi nửa ngày, vẫn không thấy phản ứng gì, Lâm Tử Mạch không thể không hỏi lại một lần nữa, cũng quay đầu lại nhìn về phía Âu Dương Thành.

Nhưng phía sau ngoài mấy cô gái đang mua gia vị ra thì không thể thấy bóng dáng Âu Dương Thành!

“Âu Dương?” Lâm Tử Mạch gọi một tiếng không biết làm sao, không ai trả lời. Cô có chút lo lắng, liền lớn tiếng thử thăm dò: “Âu Dương?” Vài cô gái đến gần cô có chút hiếu kỳ nhìn cô một chút rồi lại cúi đầu mua đồ của mình.

Lạc nhau ở siêu thị vốn là chuyện quá thường xuyên rồi, nhưng Lâm Tử Mạch chưa bao giờ thấy sốt ruột như thế này, bởi vì, Âu Dương Thành, bây giờ anh ấy không nhìn thấy gì! Một người không nhìn được, lẫn trong đám người đông đúc ở siêu thị thế này, anh ấy phải làm thế nào đây? Lâm Tử Mạch vội ném cái gì đó vào trong xe để đồ, nắm chặt cái túi chạy vào chỗ đông người, nhìn xung quanh, người đến người đi, nhưng vẫn không nhìn thấy Âu Dương Thành. Cái khó ló cái khôn, đi dọc theo đường cũ, Lâm Tử Mạch đi qua từng gian hàng một, đi đến hàng thịt tươi vẫn không thấy thân ảnh của Âu Dương Thành, cô sốt ruột đổ mồ hôi lạnh. Làm sao bây giờ? Trái tim cô sợ hãi đập thình thịch, tuy rằng biết anh cũng không xảy ra chuyện gì nguy hiểm được, nhưng trong lòng Lâm Tử Mạch vẫn tự trách mình, Âu Dương Thành bây giờ bị thế này, cô lại có thể quên mất anh, vứt bỏ anh sao? Huống hồ, đã không có cô ở bên cạnh chỉ đường cho anh, làm cho người thích độc lập giải quyết mọi việc như anh lại phải đi nhờ người khác, nghĩ như thế cô thấy rất đau lòng! Trong siêu thị vẫn là người đến người đi như trước, có vài thân ảnh giống Âu Dương Thành, nhưng không có ai trong số đó thật sự là anh. Anh có thể đi đâu, Lâm Tử Mạch rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa, bắt đầu lo lắng cho an toàn của Âu Dương Thành. Dùng sức cắn cắn môi, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, ấn nút khởi động máy, xem ra chỉ có gọi điện cho anh mới có thể tìm được anh…

[1] Wal-Mart Stores là một công ty công cổ phần công khai Mỹ, hiện là một trong những công ty lớn nhất thế giới (theo doanh số) theo công bố của Fortune 500 năm 2007. Nó được thành lập bởi Sam Walton năm 1962, đã thành lập công ty ngày 31 tháng 10 năm 1969, và niêm yết trên Sở Giao dịch Chứng khoán New York năm 1972. Đây là đơn vị tư nhân thuê nhân công lớn nhất thế giới và là đơn vị sử dụng nhân công công cộng và thương mại lớn thứ 4 thế giới, chỉ xếp sau Quân Giải phóng Nhân dân của Trung Quốc, Cục Y tế Quốc gia của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland và ngành Đường sắt Ấn Độ. Wal-Mart là nhà bán lẻ tạp hóa lớn nhất Hoa Kỳ, với khoảng 20% doanh thu hàng tiêu dùng và tạp phẩm.

Sản phẩm: các cửa hàng giảm giá, cửa hàng tạp phẩm, và đại siêu thị quang học, dược phẩm, Studio chân dung.