Editor: Vi Vi ~~~~~~~~~~~ Hôm sau khi Y Nhiên tỉnh lại đã gần giữa trưa, công tác bận rộn khiến cô có thói quen ngủ nướng vào ngày nghỉ. Nếu không phải Nhị Lệ điện thoại đến, có lẽ cô sẽ ngủ một giấc đến trời tối.
Nhị Lệ tên đầy đủ là Hồ Lệ Lệ, hơn nữa nàng có tính tình nam nhi, từ khi học cao trung, đã được mọi người đặt biệt danh Nhị Lệ. Ngay từ đầu cô cực kỳ không thích ai kêu mình như vậy, nhưng sao này nghe nhiều cũng thành thói quen. Mỗi khi ai kêu cô như vậy, đều sẽ cường điệu nói một câu: Tuy rằng tớ kêu là Nhị Lệ, nhưng tớ một chút cũng không phải tên đó. Cô là bạn thân tốt nhất Y Nhiên, cũng là bạn nữ cùng lớp duy nhất còn liên lạc với Y Nhiên tới nay.
Y Nhiên cực kỳ không tình nguyện thay lại quần áo, nghe thấy trong phòng khách có người không mời mà đến, Nhị Lệ đang cùng dì Tiết ríu rít nói gì đó. Nhị Lệ có bộ răng gắn thiết, nói chuyện liền giống như súng tự động lên nòng. Nói nhiều, cho nên lựa chọn nghề làm hướng dẫn viên du lịch. Mỗi ngày nhớ kỹ những điều cần giới thiệu trong lòng, cùng các du khách nói đông nói tây, thích thú vô cùng.
Nghe tiếng bước chân Nhị Lệ từng tiếng rõ hơn, động tác mặc quần áo Y Nhiên càng nhanh hơn, nàng không muốn nghe Nhị Lệ càm ràm, so với Chú Kim Cô còn làm người ta khó chịu hơn nhiều lần.
Nhị Lệ đẩy cửa phòng Y Nhiên ra, Y Nhiên đầu tóc rối bời còn đang ở trên trốn đông trốn tây.
"Chị hai à, từ lúc tớ gọi điện cho cậu đến giờ cũng trôi qua 33 phút 40 giây, vì sao cậu còn ở trên giường? Đã hẹn 11 giờ rưỡi sẽ gặp nhau ở quán cà phê, cậu nhìn đi bây giờ đã là 12 giờ 20 phút, cậu trễ giờ hẹn 50 phút rồi."
"Cậu nhìn cậu đi, ngủ nhiều quá, đôi mắt sưng thành hai quả bóng lun rồi." Nhị Lệ lải nhải kéo Y Nhiên xuống giường, giúp cô gắp chăn, "Sao lại hôi thế này? Sầu riêng? Trời ơi, cậu không phải đã nhiều năm không ăn rồi sao? Sao bây giờ nghĩ cái gì lại muốn ăn sầu riêng rồi?"
"Cậu đêm qua làm gì thế? Tớ cùng Hạo ca kêu cậu cũng không ra. Cậu biết không, đêm qua tớ cùng Hạo ca đến quán bar ' không cô đơn ', làm tớ sợ ngây người. Bên trong rất nhiều học sinh mặc đồng phục cao trung cùng đám lưu manh giao lưu qua lại, cậu nói xem học sinh cao trung bây giờ sao lại điên cuồng như vậy? Không giống chúng ta, khi đó lén lút một tháng cũng không dám đến một lần."
Y Nhiên sớm đã có thói quen nghe Nhị Lệ nói không ngớt, cô bình tĩnh rửa mặt đánh răng. Nhìn chính mình trong gương, khóe mắt lại có một xíu nếp nhăn. Tuy rằng không nhìn kỹ hoàn toàn không thấy, nhưng vẫn làm Y Nhiên chần chờ trong chốc lát, trong nháy mắt phát hiện bản thân hình như đã có dấu hiệu tuổi tác.
"Tô Hạo đâu?"
"Cậu ta còn ở quán cà phê đợi người." Tô Hạo khi còn học cao trung chính là một thanh niên văn nghệ có tiếng.
"Trương Kiến đâu? Cậu ta hình như hôm nay vẫn chưa về phải không?"
"Đúng thế. Thanh minh mấy ngày nay ở đâu cũng đều mưa to, nghe nói Thiên Tân hoàn toàn bị kẹt lại, chuyến bay bị hủy, xe lửa thì hoãn, quốc lộ còn biến thành sông! Ai, cậu không biết, thời điểm tối hôm qua hắn gọi điện cho tớ, cậu ta nói người dân Thiên Tân bây giờ đang bơi lội trên đường đấy! Lúc ấy nghe xong tớ cười chết mất." Nhị Lệ không kiềm được cười ha hả, hận không thể đem toàn bộ lợi phơi bày ra.
"Người khác không bị gì nhỉ?" Y Nhiên thoáng chậm lại động tác trong tay, giữa mày hơi hơi nhăn lại.
"Cậu còn quan tâm hắn sống hay chết à?"
Nhàm chán, Y Nhiên liếc cô một cái.
"Yên tâm đi, lúc trước hắn còn theo đuổi được cậu, sẽ không dễ dàng over."
Y Nhiên mặc kệ cô. Đem tóc dài tùy ý cột gọn lên, mặc vào một thân áo trắng, có vẻ đơn giản lại trang nhã.
Hai người bọn họ cùng đến quán cà phê Tô Hạo đang chờ.
Buổi chiều sau trời mưa mang theo chút hơi lạnh, trong không khí hỗn loạn có một chút mùi đất chưa tan, tiếng chim kêu thưa thớt, lúc nãy không lâu bị nước mưa tắm ướt đang vẫy cánh làm khô người.
Tô Hạo mặc một thân đen không có một hoa văn gì đạp lên con đường sỏi đá lầy lội, nước bắn lên làm ướt ống quần. Cậu như suy tư điều gì cúi đầu, không rãnh bận tâm mọi điều xung quanh.
Nhị Lệ cùng Y Nhiên đặt dù lại gọn gàng, nhỏ giọng thì thào gì đó.
Tô Hạo đột nhiên dừng bước chân, yên lặng nhìn xa xăm.
"Hạo ca, làm sao vậy?" Nhị Lệ tràn đầy khó hiểu hỏi.
"Các cậu nhìn xem đó là ai?
Nhìn theo phương hướng Tô Hạo chỉ, một người đứng sừng sững trên cánh đồng ruộng phía xa xa, sương mù mông lung che khuất gương mặt.
"Tớ nhìn không biết là ai cả." Nhị Lệ nhìn nhìn Y Nhiên.
"Hình như ---- đó là Từ Khải Bằng." Y Nhiên có chút chần chừ nói ra tên Từ Khải Bằng.
Thời điểm mấy chữ Từ Khải Bằng từ trong miệng Y Nhiên thoát ra, đầu óc Nhị Lệ cùng Tô Hạo nhớ lại về kí ức xưa của cậu. Đã lâu như vậy, tên của cậu chưa từng được nhắc đến, bỗng nhiên nghe thấy, bọn họ thậm chí có cảm giác muốn lảng tránh.
"Từ Khải Bằng? Không thể nào, hắn tới nơi này làm cái gì?" Nhị Lệ có chút không tin, rốt cuộc Từ Khải Bằng đã biến mất lâu như vậy. Tô Hạo cũng quay đầu nhìn Y Nhiên.
Y Nhiên ngày hôm qua mới vừa gặp mặt lại cậu, cô sẽ không nhận sai. "Chính là cậu ta."
Ba người nửa tin nửa ngờ đi về phía trước vài bước, khoảng cách ngày càng gần, người nọ đúng là Từ Khải Bằng.
"Hắn tới trước mộ Trần Xán làm gì chứ? Sám hối sao?" Nhị Lệ tràn đầy tức giận nói, "Tớ phải đuổi hắn đi!"
Tô Hạo nhanh tay kéo Nhị Lệ lại, cậu liên tục lắc đầu, "Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chúng ta không thể lại lỗ mãng như thế."
Ba người lẳng lặng đứng tại chỗ chờ.
Từ Khải Bằng đứng dậy, hình như phát hiện đám người Tô Hạo đứng ven đường, cậu chậm rãi đi tới hướng bọn họ, bước đi đều thật trầm trọng, mỗi bước chân đều có gánh nặng của những năm tháng.
"Đã lâu không gặp! Mọi người cũng đến xem Trần Xán à?" Từ Khải Bằng dẫn đầu mở miệng.
"Ngươi tới nơi này làm gì chứ? Nhiều năm như vậy không nhìn thấy ngươi, không nghĩ tới ngươi còn sống đấy!" Nhị Lệ hung hăng nói.
Khải Bằng xấu hổ nhìn bọn họ, không biết nên nói gì.
"Chúng tôi mỗi năm đều sẽ đến xem Trần Xán, từ lâu đã thành một thói quen rồi." Tô Hạo cố gắng phá vỡ bầu không khí quái dị này.
"À, vậy mọi người mau đi nhanh đi." Khải Bằng nói, đôi mắt lướt nhanh qua Y Nhiên vẫn luôn đứng một bên không nói chuyện.
"Y Nhiên, Tô Hạo! Chúng ta đi!" Nhị Lệ dẩu miệng khí thế vội vàng lội kéo bọn họ về phía trước.
Thân mình Y Nhiên trước mặt Khải Bằng ngừng một chút. Khải Bằng quan tâm hỏi: "Hôm qua cậu không bị mưa ướt chứ?"
Y Nhiên trực tiếp làm lơ lời hỏi thăm, miễn cưỡng nói, "Buổi tối bảy giờ đến quán cà phê tôi trả dù."
Khải Bằng nhìn bóng dáng ba người dần dần rời đi, một mình đứng thẫn thờ thật lâu.
Thái độ mọi người, so với dự kiến, giống như Khải Bằng đã đoán trước.
Bảy năm, xem ra vẫn không có gì thay đổi.
Thanh minh mỗi năm, bất luận bọn họ ở nơi xa xôi vạn dặm nào đều sẽ gấp gáp trở về, đến phố tây mua đồ Trần Xán thích ăn nhất Tô Du Bính, đến đầu hẻm đông mua món Quan Đông mà Trần Xán thích nhất.
Danh hiệu đồ tham ăn Trần Xán, tuyệt đối danh xứng như thật.
Trước mộ Trần Xán, mọi người đơn giản kể lại gần một vài việc bạn học gần đây thế nào, ai tháng trước vừa kết hôn, vợ ai chạy theo tình mới, ai kiếm được rất nhiều tiền, ai lại tán gia bại sản.
"Cậu còn nhớ con khỉ ban mình không? Cậu ta đã từng la hét phải vào Thanh Hoa Bắc Đại, cậu biết thế nào không? Hắn ôn tập liền 6 năm, năm trước không biết qua đường kiểu gì, cuối cùng lại lên đường lun. Người căn bản là ai cũng có số cả, sớm nhận mệnh, sớm giải thoát."
Tô Hạo cúi người nhổ đi đám cỏ dại mọc quanh mộ, cậu không nhịn được cảm thán. "Không ngờ rằng Khải Bằng mỗi năm cũng đến thăm cậu, hắn ta không giống như trong trí nhớ vô tình vô nghĩa."
Nhìn người trên ảnh mộ, yên lặng mỉm cười.
Y Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh đen trắng kia, "Thật hâm mộ cậu, chúng ta ai cũng già, mỗi cậu vẫn trẻ như xưa."
Nhị Lệ ngốc đứng bên cạnh, không nói một lời.