- Anh đã xa nơi này hai mươi năm! Một quãng thời gian quá dài và đây là lúc anh lấy lại mọi thứ ình!
Bà Châu run rẩy và nhìn vào Gia Ân, bà cố gắng nói trong sự sợ hãi:
- Con không nên về đây? Ở bên Mỹ con chẳng phải cũng sống rất đàng hoàng đó sao? Con có thiếu thốn gì mà phải về nơi này chứ?
Gia Ân nghe vậy thì bước lại chỗ mẹ mình nhếch mép cười rồi gằn giọng:
- Đầy đủ ư? Không bao giờ là đầy đủ với Lâm Gia Ân này! Một biệt thự nhỏ bé hai triệu đô đó thì làm sao con có thể sống yên vui suốt cuộc đời mình ở đó được?
Anh ta im lặng một lúc rồi lên giọng:
- Mẹ đang sợ sao? Mẹ sợ con sẽ về đây để chia phần tài sản mấy trăm tỷ đô này sao? Nếu đó là điều mẹ đang sợ thì con đây …cũng xin lỗi vậy! Con muốn nói ọi người ở đây và cả mẹ nữa! Lần này con về là để làm đại thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị. Con sẽ là người thừa kế hợp pháp bên cạnh đứa em thiên thần của mình! Xin mọi người hãy nhớ cho kỹ điều đó!
Nói rồi Gia Ân quay sang nói với Gia Bảo bằng một rất thản nhiên:
- Trong thời gian này thì anh sẽ dùng các trang phục của em! Nếu có hư hỏng thì cũng đừng trách anh …vì khi anh dùng thứ gì của người khác thì chúng đều nhanh hỏng cả!
Gia Ân nhìn vẻ mặt hoảng sợ của mọi người thì lấy làm đắc ý.Gia Ân bước ra ngoài một cách ngang nhiên và gọi lớn:
- Alex! Chúng ta mau tìm một chỗ nào giải trí đi! Thời gian còn dài,tiền bạc còn bao la. Tội gì mà không hưởng thụ!
Người đàn ông tên Alex cung kính đi theo chủ nhân của mình. Gia Ân vừa đi vừa cười vẻ rất ngạo mạn. Sự xuất hiện của Gia Ân như một hòn đá ném xuống mặt hồ vừa mới tỉnh lặng của của biệt thự Lâm Châu.Mọi người vội vã chạy lại bên bà Châu và hỏi:
- Phu nhân! Bà có sao không ạ?
Bà Châu lắc đầu rồi nhìn họ với ánh mắt biết ơn rồi quay sang Gia Bảo rưng rưng nước mắt nói:
- Mẹ xin lỗi! Mẹ và ba cứ tưởng chuyện này đã chấm dứt hai mươi năm trước nhưng không ngờ thằng bé lại trở về đây!
Gia Bảo lo lắng hỏi mẹ mình:
- Rốt cuộc thì có chuyện gì hả mẹ? Tại sao lúc nào chú Khôi cũng nói con là con duy nhất của ba mẹ vậy mà giờ con lại có một người anh?
Bà Châu ngước nhìn ra phía khuôn viên,đôi mắt bà như đang nhớ về một dĩ vãng buồn,bà nói giọng tê tái:
- Gia Ân thực ra không phải là anh ruột của con! Hai mươi tư năm trước vì có một số nhầm lẫn trong việc chẩn đoán mang thai của mẹ! Các bác sĩ hồi đó đã nói mẹ không có khả năng sinh con …vì bệnh viện đó rất nổi tiếng nên mẹ tin là các bác sĩ đã chuẩn đoán đúng. Lúc đó mẹ đã hai mươi lăm mà chưa một mang thai,trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi sau nhiều đêm trăn trở cả ba và mẹ đã bàn bạc và quyết định nhận con nuôi. Được sự giới thiệu của bạn bè ba mẹ đã đến một trại trẻ mồ côi ở một tỉnh miền Bắc. Ở đó ba mẹ đã gặp được Gia Ân.Lúc đó thằng bé mới được chín tuổi. Nhìn thấy vẻ mặt lanh lợi và dễ thương của nó nên ba mẹ đã quyết định chọn thằng bé trong tổng số hai trăm đứa trẻ ở đó. Cuộc sống của ba mẹ đã rất hạnh phúc kể từ khi có Gia Ân bên cạnh. Quãng thời gian đó kéo dài được một năm sau đó thì mẹ phát hiện mình mang thai. Đi khám bác sĩ thì họ nói trước đây có sự nhầm lẫn nhưng không tìm được cách liên lạc với mẹ nên không báo được!Những tưởng rằng hạnh phúc sẽ được nhân đôi nhưng không ngờ kể từ khi biết mẹ mang thai Gia Ân bỗng dưng thay đổi,thằng bé lạnh lùng và ít nói hẳn đi. Sau khi mẹ sinh con ra thì tính tình của Gia Ân ngày càng trở nên khác thường, quá sợ hãi và lo lắng nên ba mẹ đã tìm chuyên gia tâm lý cho nó nhưng có vẻ hiệu quả không được tới đâu. Cho đến khi con được hai tuổi thì có một số chuyện đã xảy ra lúc đó nên ba mẹ đã quyết định giao thằng bé cho quản gia Lý Vũ Phúc đưa sang Mỹ với hy vọng rằng với môi trường bên đó thì sẽ giúp nó thay đổi được tâm lý của mình. Hai mươi năm qua mẹ đã yên tâm phần nào vậy mà giờ đây thằng bé lại xuất hiện!
Gia Bảo nhìn bà Châu rồi hỏi vẻ khó hiểu:
- Nhưng lúc con hai tuổi đã xảy ra chuyện gì mà ba mẹ lại đưa anh Gia Ân đi sang Mỹ? Vả lại sao lúc nãy con không thấy quản gia Lý Vũ Phúc đâu mà chỉ thấy một người ngoại quốc?
Ông Khôi nghe vậy thì thở dài vẻ đau xót,ánh mắt của ông dường như đang muốn khóc. Còn bà Châu thì hoảng sợ nói với Gia Bảo bằng một giọng rất khẩn trương:
- Chuyện này con không nên biết! Nhưng con hay nhớ lời mẹ là tuyệt đối không bao giờ được ở cạnh Gia Ân một mình! Lúc nào con đi với thằng bé thì cũng phải có vệ sĩ đi theo! Con hiểu chứ?
Gia Bảo gật đầu với đôi mắt chứa đầy lo lắng. Bà Châu quay sang nói với các gia nhân một cách rất dứt khoát:
- Tôi biết trong thời gian tới đây biệt thự chúng ta sẽ không còn được bình yên nữa nhưng tôi mong mọi người cố gắng cho đến khi tôi và chủ tịch tìm ra được cách để giải quyết chuyện này một cách yên ổn. Nếu được vậy Kim Yoo Woon này vô cùng biết ơn! -Xin phu nhân đừng nói như vậy ạ!
- Mọi người đồng thanh hô lên.
Lúc đó Hào Tâm nói lên một cách lo lắng:
- Chúng ta có cần thông báo chuyện này cho chủ tịch không ạ?
Bà Châu nhắm mắt lại như đang cố suy nghĩ vài giây sau thì Tâm vội vã đi gọi điện cho chủ tịch Lâm sau cái gật đầu của phu nhân. Bà Châu quay sang nói với Gia Bảo nhẹ nhàng:
- Con hãy vào trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi! Mọi chuyện đã có ba và mẹ giải quyết. Con đừng suy nghĩ cho nhọc lòng!
Gia Bảo gật đầu ra vẻ hiểu ý và nói:
- Dạ con biết ạ! Nhưng bây giờ con có việc đi ra ngoài gấp,con sẽ bảo cậu Tâm và Gia Khánh đi cùng!
Bà Châu gật đầu đồng ý rồi dõi theo con mình bằng ánh mắt lo lắng,bà nhìn ông Khôi và nói giọng tự trách:
- Tôi xin lỗi! Chỉ vì quyết định của tôi mà đã làm liên lụy tới quản gia Vũ Phúc. Tôi cảm thấy vô cùng áy náy về việc đó!
Ông Khôi bước tới nói vẻ cung kính:
- Tôi đã làm việc cho chủ tịch đã hơn hai mươi lăm năm,tuy anh Vũ Phúc không có được phước phận như vậy nhưng tôi tin rằng anh Vũ Phúc chưa bao giờ hối hận vì quyết định ngày đó của mình! Vì vậy xin phu nhân đừng tự trách mình!
Bà Châu thở dài rồi nói như bộc bạch:
- Có phải tôi đã sai lầm ngay từ hai mươi tư năm trước? Cái ngày mà tôi đã cương quyết nhận nuôi Gia Ân trong khi ông ấy thì không đồng ý. Để rồi xảy ra bao nhiêu chuyện mà đến bây giờ phải hối hận.
Bà Châu nói xong thì buồn bã bước vào trong. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên:
- Cậu Gia Ân đó nhìn thấy mà ghét, lúc đi thì cứ y như đang nhìn lên trời vậy. Đi như thế chắc cũng có ngày té chết cho coi!
- Bà Lan nói.
- Phu nhân có vẻ rất sợ hãi khi nhìn thấy anh ta! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt phu nhân như vậy trong năm năm làm ở đây.
- Huy Bình nói nhấn giọng.
- Phu nhân sợ cũng đúng thôi! tự dưng có một kẻ chạy ra giành tài sản với con mình thì ai mà không sợ chứ?
- Một cô gái nói lớn tiếng.
Ông Khôi nghe vậy thì chau mày nói:
- Mọi người rảnh quá hay sao vậy? Bây giờ phu nhân và thiếu gia đang hoảng sợ như vậy mọi người không giúp được gì thì thôi sao lại đứng đây lấy chuyện đó ra làm chủ đề mà bàn tán?
Ông Khôi tiến lại phía cô gái lên tiếng lúc nãy và nghiêm giọng:
- Cô không biết gì thì đừng phát biểu lung tung! Phu nhân sợ cậu Gia Ân không phải vì chuyện thừa kế tại sản mà vì một lý do khác! Nhưng nếu nói về chuyện tài sản thì cậu Gia Ân thực sự không có tư cách để thừa kế. Dù cho là một đồng trong số tài sản của chủ tịch!
Ông Khôi nói tiếp vẻ tức giận: -Tôi không muốn mọi người bàn tán về chuyện này một lần nữa! Nếu tôi phát hiện ra ai cố ý làm trái thì người đó không phải nói chuyện với tôi mà sẽ nói với phu nhân.
- Dạ chúng tôi biết rồi!
Mọi người giải tán ngay sau đó. Ông Khôi đứng lặng người giữa khoảng không và nhìn trân trân vào cái đài phun nước trong sân,trong ánh mắt sâu thẳm của ông một quá khứ dần dần hiện về.
… …
Đó là một buổi chiều êm ả của hai mươi năm về trước cũng tại ngôi biệt thự này. Hôm đó một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi đang lo lắng chạy khắp nơi như thể đang tìm một vật gì đó nhưng rồi ông ta chợt mừng rỡ khi nhìn thấy một cậu bé chừng mười ba tuổi đang ngồi giữa sân,ông chạy lại và hỏi cậu bé vẻ quan tâm:
- Gia Ân! Cháu đang làm gì đó?
Cậu bé ngước mặt lên nhìn người đàn ông rồi reo lên vẻ mừng rỡ:
- À chú Khôi! Cháu có cái này hay lắm! Chú mau tới đây cháu cho xem!
Cậu bé vội đứng dậy và chạy về phía cổng sau của biệt thự và chỉ vào một cái thùng giấy,trên đó có phủ một miếng vải trắng và nói:
- Chú Khôi mở ra xem đi!
Nhìn vẻ bí mật trên mặt của cậu bé, ông Khôi lấy làm lạ nên tiến lại và dỡ miếng vải trắng ra. Những thứ trong chiếc thùng làm ông kinh hoàng,ông nhìn lại một lần nữa như thể muốn chắc chắn với những gì mình đã nhìn thấy lúc nãy. Ở trong thùng giấy đó là hai cái đầu của hai con chó nhỏ được cắt rời ra trên đó còn dính đầy máu còn toàn bộ nội tạng của nó thì được xếp thành hình bông hoa bao quanh cái đầu. Ông thụt lùi lại ra phía sau thở gấp rồi nói cậu bé với một vẻ lo lắng:
- Cháu không nên lấy thứ này vào biệt thự! Họ đã vứt đi thì có nghĩa là nó không tốt! Cháu để chú đưa nó ra ngoài vứt cho!
Nhưng lúc đó cậu bé liền ngăn lại và nói:
- Không được vứt! Đây không phải là của người ta mà là của cháu làm đấy!
- Của cháu sao?
- Ông Khôi hỏi vẻ kinh ngạc.
Ngược lại với ông thì cậu bé đó tỏ ra rất thích thú,cậu nói:
- Đúng vậy! Cháu đã lừa được mấy chú đầu bếp để bắt hai con chó nhỏ trong cái l*иg sắt và lấy con dao trong cái tủ và ra đây chặt đầu của hai con chó xuống,lúc cháu mới để dao vào cổ nó thì hai hàng nước mắt của nó chảy ra nhưng cháu không quan tam cháu đã giơ tay lên và chặt một cái. Sau đó thì móc từng khúc ruột của nó ra,cái cảm giác mò vào từng thứ mềm mềm nhỏ nhỏ như vậy thật là thích.
Nó im lặng một lúc rồi nói vẻ lạnh lùng:
- Cháu rất muốn xem thử ruột của em Gia Bảo có giống ruột của hai con chó này không?
Ông Khôi nói vẻ hốt hoảng:
- Đừng làm vậy nha cháu! Cái đó là không thể đâu! Cháu không thể nào đυ.ng đến Gia Bảo được. Bọn cháu là anh em,cháu là đại thiếu gia còn em cháu là nhị thiếu gia đấy! Cháu không được làm bậy!
Cậu bé chỉ nở một nụ cười khó hiểu và thụt lùi dần phía sau và nói thì thầm gì đó trong miệng vẻ rất thích thú. Cậu nhìn ông Khôi rồi nháy mắt và cười rất tươi sau đó thì đi vào biệt thự.Ánh nắng nhẹ của buổi chiều tàn thu làm cho bóng cậu nhỏ bé đi và khuất dần phía sau cái đài phun nước.
… …
Ông Khôi hoảng sợ với những hình ảnh vừa nãy xuất hiện trước mắt mình. Ông thở dài rồi nói một mình:
- Hy vọng thời gian hai mươi năm đã thay đổi được con người của cậu! Đừng là một Gia Ân của hai mươi năm trước nữa!
Gia Bảo dừng xe trước biệt thự Jimmy và vội vã đi vào. Anh thấy Du kiệt đang ngồi chơi game liền vội vàng hỏi:
- Có Phương Nghi ở nhà không anh?
Du Kiệt chăm chú nhìn vào màn hình của máy và trả lời rất nhanh: -Con bé trên gác!
Gia Bảo vội chạy lên,anh nhìn trước nhìn sau như sợ ai nhìn thấy sau đó thì vào phòng và đóng cửa lại. Phương Nghi nhìn Gia Bảo nhíu mày rồi hỏi:
- Cô làm gì mà cứ y như ăn trộm vậy? Bộ giật đồ bị người ta rượt tới đây sao?
Gia Bảo ngồi xuống nói vẻ lo lắng:
- Có chuyện rồi! Ở nhà anh có chuyện lớn đang xảy ra!
Phương Nghi hỏi vẻ sửng sốt:
- Có chuyện gì với ba,mẹ tôi sao? Họ bị bệnh hả?
- Không phải là họ bị bệnh! Chuyện này còn nghiêm trọng hơn chuyện bị bệnh nhiều!
Gia Bảo im lặng vài giây rồi nói nhỏ vào tai Phương Nghi. Cô hét lên kinh ngạc với vẻ mặt hoài nghi:
- Không thể nào! Tôi chưa bao giờ nghe ba,mẹ hay cả mọi người trong nhà nói là tôi còn có một người anh!
Gia Bảo nói vẻ nhấn mạnh:
- Lúc đầu tôi cũng nghĩ như anh nhưng mà chính mẹ anh đã nói anh Gia Ân là con nuôi.Ba và mẹ anh đã nhận anh ấy từ một trại mồ côi cách đây hai mươi tư năm nhưng sau đó vì có một số việc xảy ra nên anh ấy được một người quản gia tên là Lý Vũ Phúc đưa sang Mỹ.
Phương Nghi nghe vậy thì im lặng,ánh mắt cô nhìn ra phía cửa sổ rồi nghĩ thầm “ Thì ra là vậy! Đây chính là lý do mà mẹ và ba không bao giờ ình động tới cuốn sổ hộ khẩu gia đình. Vì sợ mình biết được mình có một người anh sao? Tất cả mọi thủ tục về giấy tờ của mình ba, mẹ đều giao cho chú Khôi làm. Vậy thì chắn chắn chú ấy cũng biết rất rõ về chuyện này! Nhưng tại sao lại phải giấu,tại sao họ không muốn ình biết chuyện này? Chẳng lẽ người anh của mình có gì đó họ thật sự muốn che giấu nó đi sao?”
Phương Nghi quay lại nhìn Gia Bảo vẻ khó hiểu và hỏi:
- Ở Mỹ sao? Vậy sao không ở bên đó làm lại về đây làm gì?
- Tôi cũng không dám chắc nhưng có vẻ anh ấy muốn chia tài sản với anh! Vì lúc đó Gia Ân có nói là “Tôi về đây là để làm đại thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị và tôi sẽ là người thừa kế hợp pháp…”tôi cũng không nhớ rõ lắm! Đại khái chỉ là như vậy thôi!
Phương Nghi hỏi rất vội vã:
- Cô thấy anh ta là người như thế nào và ba,mẹ tôi phản ứng như thế nào khi anh ta nói như vậy?
Gia Bảo nhíu mày như đang cố nghĩ sau đó vài giây thì anh nói