- Cháu chỉ muốn ăn thêm những món đó thôi! Và chú nhớ nói với bếp trưởng Duy Hào chuẩn bị ngay tối nay và bảo với chú ấy cho đầu bếp bỏ nhiều đường vào những món đó!
Ông Khôi kính cẩn gật đầu. Gia Bảo bước nhanh vào phòng giải trí rồi bật một đĩa nhạc lên và chăm chú nghe nhưng có lẽ không có hứng thú nên anh bước ra ngoài phòng khách và nhâm nhi một ly trà. Ông Khôi bước lại cúi người một cách lễ độ và nhẹ nhàng nói:
- Phu nhân có nói là sáng thứ bảy tuần này sẽ có một nhà thiết kế thời trang của Hàn Quốc sang nước ta tham dự tuần lễ “ Thời trang phong cách mới ”do đài truyền hình thành phố thực hiện. Phu nhân và bà ấy vốn là bạn học từ thời đại học nên phu nhân muốn nhân dịp này nhờ bà ấy thiết kế cho thiếu gia thêm mấy bộ trang phục! Bây giờ tôi xin lấy số đo trên người thiếu gia để đưa cho phu nhân ạ!
Gia Bảo nghe vậy thì giật mình,lòng thầm nghĩ “ Chết rồi hay là họ đã biết kế hoạch tăng cân của mình nên mới nghĩ ra trò này! Lần này thì mình chết chắc! Mình thấy mấy ngày hôm nay quần áo có vẻ chật hơn, chắc là mình đã tăng lên mấy cân. Nếu bây mà chú ấy đo thì sẽ biết ngay và sau đó thì cả phu nhân và chủ tịch Lâm cũng sẽ biết. Họ sẽ không để yên ình khi cố tình làm mất đi vóc dáng của đứa quý tử! Làm sao đây? … Đúng rồi! Mình phải dùng kế hoãn binh mới được!”
Gia Bảo nhìn ông Khôi nói vẻ năn nỉ:
- Chú ơi! Chúng ta cần gì phải gấp gáp lấy ngay bây giờ chứ? Hay là để ngày kia hãy lấy!
Ông Khôi vẫn giữ thái độ như lúc nãy,ông nói:
- Thưa thiếu gia! Hai tiếng nữa phu nhân sẽ cuộc hẹn với nhà thiết kế đó nên chúng ta nên lấy số đo bây giờ!
Gia Bảo nhăn mặt miễn cưỡng làm theo. Lòng hốt hoảng và lo lắng “ Hai tiếng nữa ư? Vậy có nghĩa phu nhân sắp về rồi! Mình phải nhanh chóng tìm cớ để trốn khỏi đây mới được đợi lúc nào bà ấy nguôi giận và nghĩ theo xu hướng mập càng đẹp thì lúc đó mình sẽ được an toàn.”
Ông Khôi lấy một chiếc thước dây và đo kỹ lưỡng từng vòng trên người Gia Bảo. Khi ông Khôi vừa buông anh ra thì anh vội vàng lấy điện thoại ra và nói vẻ vội vã:
- Alô! Tôi Gia Bảo đây! …Vậy à! Tôi phải đến đó liền sao? …Ừ vậy nhé,tôi sẽ đến liền!
Gia Bảo quay lại rồi nói với ông Khôi vẻ sửng sốt:
- Chú Khôi! Con có việc phải đến công ty ngay! Mẹ con mà hỏi thì chú cứ nói vậy nha!
Gia Bảo phóng ra và lấy xe đi một cách vội vã,ông Khôi sửng sốt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông lấy số đo của Gia Bảo và cất cẩn thận trong túi sau đó thì đưa thực đơn buổi tối vào cho bếp trưởng Duy Hào,bàn tay của bếp trưởng Duy Hào rung rẩy khi cầm tờ thực đơn trong tay,ông nói vẻ kinh ngạc lẫn khâm phục:
- Tôi luốn tự ình là người ăn giỏi nhất trong cái biệt thự Lâm Châu này nhưng có lẽ tôi phải thua thiếu gia mất thôi! Đúng là “ Anh hùng xuất thiếu niên,Trường Giang sóng sau dồn sóng trước ”. Tôi có lẽ đã hết thời rồi! Tôi phải nhường cái chức “Đệ nhất ăn ”cho thiếu gia thôi!
Ông Khôi nói với vẻ lo lắng:
- Tôi phải tìm cách giúp thiếu gia hạn chế cơn thèm ăn của mình nếu không sau này thì thiếu gia sẽ không khác gì cậu!
Duy Hào nghe vậy thì dường như ông Khôi đang cố nói xiên xỏ mình nên lên tiếng phản đối:
- Ông nói vậy là ý gì hả? Người như tôi thì sao? Tôi nói cho ông biết muốn mập như thế này không phải là một điều dễ đâu! Và mập cũng có cái đẹp,cái duyên của mập chứ? Ông hãy nhìn lại chính mình đi! Ông có khác gì một con ve sầu ốm yếu không? Bây giờ nếu có một nạn dịch xảy ra thì những người mập mạp như tôi chắc chắn sẽ không có gì nhưng những người như ông thì còn là một câu hỏi đấy!
Ông Khôi nghe vậy thì thanh minh:
- Thì tôi có nói gì cậu đâu! Ý tôi nói là …nếu thiếu gia chúng ta mà mập như cậu thì chúng ta sẽ mệt hơn rất nhiều thôi!
Bếp trưởng Duy Hào tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Ý ông là sao? Tôi không hiểu!
Ông Khôi nói một cách bình tĩnh:
- Thì cậu thử nghĩ mà xem! Bây giờ thiếu gia còn ốm yếu như vậy mà đã ăn tới một bữa hơn hai mươi món ăn rồi nếu sau này mà thiếu gia mập lên như cậu thì lúc đó mỗi ngày nhà bếp phải chuẩn bị hơn cả trăm món ăn! Hơn nữa bộ phận giặt ủi và đội vệ sĩ cũng phải vất vả hơn bây giờ rất nhiều!
Duy Hào gật đầu trước những phân tích có vẻ logic của ông Khôi,ông Khôi thấy thế nên nói tiếp:
- Chính vì vậy tôi đang muốn nhờ cậu tìm cách để cho thiếu gia giảm khẩu phần ăn lại! Chứ để lâu thế này thì không ổn!
Duy Hào nghe vậy thì ậm ừ rồi im lặng suy nghĩ một lúc sau đó thì reo lên mừng rỡ:
- Tôi có cách rồi! Chúng ta sẽ nói là bếp bị hư …và mỗi ngày chỉ nấu được năm món thôi! Như vậy thì dù thiếu gia thèm cũng không có gì để ăn nữa!
Ông Khôi lắc đầu thở dài rồi hỏi:
- Ngoài cách đó,cậu còn nghĩ ra được cách nào nữa không?
Bếp trưởng Duy Hào lắc đầu vẻ thiểu não,ông Khôi cũng buồn chán không kém rồi nói như than thở:
- Có vẻ tôi nên biết rằng ngoài các món ăn ra thì cậu mơ hồ về mọi thứ.
Ông Khôi bước ra ngoài với vẻ mặt nặng trĩu, đúng lúc thì bà Châu về tới,bà hỏi nhanh:
- Thế nào? Ông đã có số đo của Gia Bảo chưa?
Ông Khôi móc tờ giấy trong túi mình ra đưa cho bà Châu. Bà Châu xem xong thì kinh ngạc hét lên:
- Trời đất! Ông có đo nhầm không?
Ông Khôi trả lời một cách chắc chắn:
- Dạ không ạ! Tôi đã đo lại ba lần và đây là con số chính xác nhất ạ!
Bà Châu để tay mình vào ngực rồi hít một hơi thật sâu. Bà hay làm thế mỗi khi có chuyện căng thẳng,bà ngồi xuống uống một ly trà rồi nói vẻ bình tĩnh hơn:
- Mấy hôm nay vì quá bận rộn nên tôi không để ý tới Gia Bảo không ngờ thằng bé lại tăng cân nhiều như vậy! Nếu như số đo này chính xác thì hiện giờ Gia bảo đã tăng lên năm ký! Đây là con số đáng lo ngại trong thời gian mười một ngày!
Ông Khôi nói vẻ ấp úng:
- Thực ra không phải là mười một ngày đâu ạ!
Bà Châu nhìn ông Khôi vẻ khó hiểu và hỏi:
- Ý ông là sao?
Ông Khôi im lặng một lúc rồi nói một cách chân thành:
- Theo tôi thấy số cân này chỉ mới tăng lên trong khoảng bốn ngày trở lại đây! Vì mấy ngày đầu tỉnh lại thiếu gia không hề đυ.ng đến một món gì.
Bà Châu phụt ngay ngụm trà đang uống dở trong miệng và ho sặc sụa.Ông Khôi vội lấy khăn giấy đưa cho bà và rối rít xin lỗi. Bà Châu thở sâu để lấy lại bình tĩnh, bà nói vẻ tự trách:
- Tại tôi! Tại tôi không để ý tới Gia Bảo nên mới xảy ra đại họa này …ông vào phòng gọi thằng bé ra đây!
Ông Khôi vẫn ôn tồn nói:
- Dạ thưa phu nhân! Thiếu gia tới công ty vào khoảng một tiếng trước rồi ạ!
Bà Châu mở túi ra và lấy điện thoại gọi cho Gia Bảo nhưng có vẻ anh không bắt máy. Bà sốt ruột rồi nói vẻ lo lắng:
- Sao thằng bé không bắt máy nhỉ? Có khi nào …đã xảy ra chuyện gì không?
Ông Khôi vội vàng trấn an:
- Không đâu! Chắc là thiếu gia ở công ty có quá nhiều việc nên không biết phu nhân gọi đấy ạ!
Ông Khôi quan sát sắc mặt của bà Châu rồi rụt rè nói tiếp:
- Tôi có chuyện này nhưng …không biết có nên nói ra không?
Bà Châu cười rồi nói vẻ thân thiện:
- Hơn hai mươi năm làm việc ở đây chẳng lẽ ông còn xem chúng ta như người lạ sao?
Ông Khôi thấy nhẹ lòng khi nghe bà Châu nói vậy,ông im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Mặc dù là thiếu gia đang lên cân nhưng …chúng ta cũng không nên quá cứng nhắc hay làm điều gì khiến cậu ấy sợ hãi vì như thế có thể làʍ t̠ìиɦ trạng bệnh của thiếu gia khó hồi phục và có thể sẽ khiến cho nó nặng hơn!
Bà Châu vẻ mặt như đông cứng vài giây sau đó thì bà cười nhạt như tự mỉa mai mình và nói:
- Tôi thật là không hiểu chính bản thân nữa! Tại sao tôi lại có thể quên chuyện ấy được nhỉ …phải chăng tôi đang cố nghĩ rằng nó chưa từng xảy ra?Và Gia Bảo mãi là một thiên thần khỏe mạnh và hoàn hảo của tôi! bạn đang đọc truyện độc quyền tại kênh truyện kenhtruyen
Họ im lặng một khoảng dài, không ai nói gì và cũng không làm gì. Ông châu vẫn đứng vẻ cung kính,bà Châu vẫn ngồi im lặng đôi mắt nhìn ra khoảng không với một vẻ bi thương. Không khí im lặng đến nỗi người ta có thể nghe được chính hơi thở của mình và dường như họ muốn dành cái khoảnh khác này để nhìn lại những gì đã qua và hy vọng cho những điều sắp tới.
Một lúc sau thì bà Châu đứng dậy rồi nói vẻ dứt khoát:
- Mặc đù thương yêu con mình nhưng tôi không thể đứng nhìn một thiên thần như nó tự tàn phá chính bản thân!
Bà lấy chiếc điện thoại ra và tiếp tục gọi nhưng vẫn là những tiếng chuông đổ dài khiến cho bà thêm sầu não. Bà nhắm mắt lại như đang suy nghĩ và khi người ta đã suy nghĩ thì đa phần là họ sẽ tìm ra cách. Bà Châu mỉm cười một cách đắc ý và nói:
- Nếu thằng bé không muốn nghe máy thì tôi sẽ gửi tin nhắn vậy! Tôi không tin nó sẽ không đọc!
Bà Châu mở điện thoại lên và nhắn những dòng suy nhĩ của mình rồi gửi tới cho Gia Bảo. Nhưng người đọc tin nhắn của bà không phải là anh mà là một người khác.
Phương Nghi bước vẻ khoan khoái bước ra khỏi phòng tắm! Cô nằm phục xuống giường và thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào trần nhà rồi liếc qua tấm rèm của cửa sổ. Lòng mông lung nghĩ đôi điều vớ vẫn, cô vớ lấy chiếc iphone và lướt nhẹ lên màn hình đột nhiên ánh mắt cô có vẻ kinh ngạc và bất giác thốt lên:
- Là mười cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của mẹ! Bộ có chuyện gì quan trọng đến thế sao?
Phương Nghi vội mở tin nhắn ra đọc “Con trai yêu quý –thiên thần diệu kỳ của ba mẹ! Ba và mẹ rất vui mừng và cảm thấy hạnh phúc khi có một đứa con trai hoàn hảo như con. Và chính vì vậy khi con đã gặp tai nạn thì ba mẹ đã rất lo lắng và sợ hãi rằng con sẽ không còn ở bên ba mẹ và mẹ cầu nguyện mỗi đêm để mong con tỉnh lại! Và cuối cùng thì có lẽ ông trời đã thương xót mẹ,thương xót những người bên con nên đã cho con tỉnh lại, và đó chính là niềm vui lớn nhất đối với mẹ,ba và mọi người! Và khi thấy con đã dần khỏe lại như trước và cũng tươi vui như trước,ăn uống cũng ngon miệng hơn trước nên mẹ và ba đã cảm thấy vô cùng an tâm nhưng …hình như con đã và đang tự hủy hoại mình! Không phải mẹ can thiệp vào chuyện ăn uống của con nhưng trong bốn ngày mà con lên tới năm ký thì mẹ thật sự thấy rất lo lắng và sợ rằng …thiên thần của mẹ sẽ không còn được như trước nữa. Mẹ hy vọng những lời của mẹ sẽ không làm con buồn! Nhưng mẹ muốn con mãi mà một thiên thần đẹp hoàn hảo của mẹ, một vẻ đẹp không có vết nứt!”
Những dòng chữ đó đập vào mắt cô như một luồng sét giật mạnh vào người và làm cho nhịp tim của cô đập lên như muốn nổ tung ra khỏi l*иg ngực. Cô cảm thấy trước mắt trời đất như quay cuồng, cơ thể cô như đông cứng trên chiếc giường của khách sạn rồi bỗng dưng như dùng hết toàn bộ sức lực của mình cô bật dậy khỏi giường và vo chặt nắm đấm thật mạnh và dùng chân đá liên tục vào không gian. Cô thở hổn hển một lúc thì gào lên như muốn xé tan cả cổ họng của mình:
- Hà Phương Nghi! Cô chết chắc rồi! Tại sao …tại sao có thể trong bốn ngày mà lên tới năm ký? Tại sao …?
Ngay lập tức lúc đó Phương Nghi vội thay quần áo và thu dọn đồ đạc rồi qua phòng Thiên Huy,lúc đó cậu đang ngủ,nghe tiếng hét của Phương Nghi liền vội vàng chạy ra, vừa thấy Thiên Huy thì Phương Nghi đã nói nhanh:
- Cậu có đúng mười phút để thu dọn đồ đạc! Chúng ta phải về gấp!
Nhìn thấy vẻ tức giận của Phương Nghi thì Thiên Huy hỏi vẻ lo lắng:
- Sao lại về thành phố gấp vậy? Bộ có chuyện gì đã xảy ra sao?
Phương Nghi nhìn Thiên Huy như muốn nuốt chửng cậu, cô nói như ra lệnh:
- Chúng ta không có thời gian! Nếu cậu không hoàn thành trong mười phút nữa thì tôi sẽ về trước!
Thiên Huy vội vàng chạy vào vơ hết đống đồ đạc trong phòng nhét vào cái ba lô rồi cùng Phương nghi xuống trả phòng. Họ rời khỏi Vũng Tàu ngay lúc đó mặc dù rất thắc mắc nhưng vì nhìn thấy gương mặt của Phương Nghi có vẻ không vui nên Thiên Huy đã không hỏi gì,cậu chỉ ngồi im lặng và đôi mắt nhìn xa xăm một cách buồn bã.
Phương Nghi chở Thiên Huy về tới nhà thì quay xe đi ngay lập tức,Thiên Huy ngơ ngác không hiểu vì sao cô bạn của mình lại cư xử như vậy.Cậu lặng lẽ đứng nhìn cho đến khi bóng của Phương Nghi khuất hẳn sau hàng cây liễu bên đường rồi mới bước vào nhà. Phương Nghi cho xe dừng gấp bên đường và lấy chiếc BlackBerry ra và gọi, số hiển thị trên màn hình là của Gia Bảo. Gia Bảo bắt máy giọng nhẹ nhàng:
- Tôi đây! Anh gọi có việc gì không?
Phương Nghi cố kìm nén sự tức giận,cô nói với giọng đều đều:
- Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô! Cô đến nhà tôi đi! Nhưng cứ đứng ở ngoài đừng vào trong!
Gia Bảo nghe nói đến nhà của Phương Nghi thì mừng rỡ reo lên:
- Được! Tôi sẽ đến ngay!
Phương Nghi nghe vậy thì tắt máy và cười nhạt,nụ cười có gì đó sắc lạnh và như thể có tà khí vậy! Cô quay xe và lao nhanh với tốc độ 80km /h.Khoảng mười phút sau thì cô về tới biệt thự Jimmy. Cô bước vào nhà một cách vội vã và vẻ mặt thì cứ như là muốn đạp đổ tất cả những thứ trước mặt mình. Cô vào bếp thấy vυ" Hòa đang chuẩn bị bữa tối,cô nhìn quanh một lúc rồi hỏi:
- Nhà mình có cái cân bàn nào không hả vυ"?
Vυ" Hòa thấy Phương Nghi hỏi cân bàn nên lấy làm ngạc nhiên và hỏi:
- Cân sao? Con có việc gì mà dùng tới cân?
Phương Nghi trả lời vẻ mỉa mai:
- Con muốn cân một con heo