Chương 3-3

Khi ra khỏi trung tâm thương mại, mặt trời đã lên cao, trong tay tôi xách đầy túi giấy lớn nhỏ. Anh ta đưa tôi đến một nhà hàng tư nhân, món cá nướng ở đó ngon lắm, tôi ăn cả một chén cơm đầy.

Lúc xe quay về, tôi co người dựa vào ghế ngủ thϊếp đi và chỉ cảm thấy mặt trời vẫn luôn đi theo xe, ánh nắng nóng rực xuyên qua lớp kính rọi thẳng vào mắt tôi, thật ấm. Đến khi tôi tỉnh dậy và nghiêng đầu sang thì thấy anh ta vẫn đang lái xe, hai tay anh ta cầm vô lăng, trên áo có một nếp gấp nho nhỏ. Anh ta nghiêm túc nhìn chằm chằm về phía trước, ánh nắng lẻn qua cửa sổ xe hắt lên tóc, mũi của anh ta. Tôi lại nhìn về phía trước, xuyên qua những khóm cây thưa thớt là đã có thể nhìn thấy hình dáng của tòa nhà máy hai tầng kia.

Càng đến gần hơn, tôi lại phát hiện trước nhà máy dường như đang có một hàng xe đang đậu. Khi gần thêm chút nữa, tôi giật nảy mình vì phát hiện đó là xe cảnh sát, có khoảng bảy tám chiếc! Chắc hẳn anh ta đã nhìn thấy chúng, chiếc xe đột nhiên quẹo thật nhanh, anh ta lái xe quay trở lại đường cũ.

Tôi nhịn không được mà quay lại nhìn mấy lần, hàng xe cảnh sát càng ngày càng cách xa tầm mắt của tôi. Cuối cùng tôi cũng biết tại sao anh ta lại đưa tôi ra ngoài. Không phải anh ta đột phát lòng từ bi mà là đã sớm biết hôm nay sẽ có cảnh sát đến kiểm tra. Vì vậy anh ta đưa tôi ra ngoài, chỉ để lại cho họ một ngôi nhà trống rỗng, và dấu vết bên trong đó chắc cũng đã được anh ta quét dọn sạch sẽ.

Tôi không thể ngồi yên. Tôi chợt nhớ đến bốn người được tôi thả đi, chắc là do họ báo cảnh sát. Nhưng nếu là vậy, anh ta chắc sẽ rất tức giận vì tôi khiến anh ta gặp nguy hiểm. Anh ta nhất định sẽ rất giận tôi. Tôi không khỏi sợ hãi nhìn anh ta, trông sườn mặt của anh ta rất bình tĩnh, không nhìn ra chút cảm xúc, thậm chí khi tôi nhìn anh ta quá lâu, anh ta còn lặng lẽ lườm tôi.

Tôi yên tâm. Bất kể là có liên quan đến bốn người được tôi thả đi hay không, anh ta không giận chó đánh mèo với tôi là tốt rồi. Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì thấy hơi vui vẻ, bây giờ cảnh sát đã đến điều tra, tôi tin rằng mình sẽ sớm được cứu ra ngoài.

Đây là lần đầu tôi có tâm trạng tốt đến như thế, cái nhà máy nát kia không thể quay trở lại, mãi đến lúc anh ta đưa tôi vào một khách sạn, khi ngồi trên chiếc giường mềm mại trắng như tuyết, tôi thậm chí còn gác chân ngâm nga vài câu hát.

Anh ta thản nhiên ngồi đối diện nhìn tôi. Tôi còn chưa kịp hiểu ánh mắt ấy có ý tứ sâu xa gì thì anh ta đã dang tay ôm tôi vào lòng, sau đó vùi đầu hôn vào cổ của tôi. Tay anh ta chầm chậm trượt lên phía trên, tôi vừa cảm thấy trước ngực mát mẻ thì quần áo đã bị anh ta xé thành hai mảnh. Tôi khóc không ra nước mắt. Mặc dù vừa mua quần áo mới nhưng cũng không thể xé cái cũ một cách tùy tiện chứ.

Tay anh ta vẫn di chuyển xuống và thậm chí có nguy cơ sẽ xé nát quần của tôi. Tôi chật vật ngửa đầu muốn phản kháng, môi anh ta thuận theo cổ trượt lên trên và in lên môi tôi, sau đó cắn một cái thật mạnh. Tôi vừa hét lên đau đớn, giọng nói đã bị anh ta nuốt vào trong miệng. Anh ta liên tục gặm cắn môi tôi, cắn xong môi trên lại xuống môi dưới, sau đó tìm thấy lưỡi của tôi cũng tiếp tục.

Lưỡi vừa đau vừa tê, tôi hơi sợ hãi vươn tay muốn đẩy anh ta ra, nhưng anh ta rất mạnh, tôi cảm thấy anh ta muốn nghiền nát cơ thể tôi như cách anh ta xé nát quần áo vậy. Sau ba ngày an toàn, tôi không thể thích ứng với cơ thể của anh ta, thật sự không thể. Trước mắt tôi là một màu đen kịt, anh ta tựa như cưa điện, lặng lẽ mà tàn nhẫn cắt cơ thể tôi, toàn thân tôi sắp tan nát rồi.

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Tôi như đã trở lại ba ngày trước, tôi chìm trong nước, khắp nơi là một màu đen lạnh lẽo, không có không khí không thể thở nổi, chỉ có một chút ánh sáng từ phía trên chiếu vào mắt tôi. Tôi vùng vẫy muốn ngoi đầu lên khỏi mặt nước nhưng lại bị từng con sóng lớn quật ngã, cuối cùng càng chìm sâu xuống đáy nước.

Ngực tôi lại bắt đầu đau giống như có một ngọn lửa đang cháy, dù ngâm nó trong nước biển lạnh lẽo cũng không thể dập tắt. Tôi lại ngửi thấy mùi cháy khét của da.

Từng đợt sóng lớn dữ dội đánh vào người tôi, nó đau lắm, nhưng tôi vẫn cố gắng ngoi lên trên và không ngừng vùng vẫy, chỉ là nước lạnh xung quanh vẫn tràn vào mũi miệng của tôi, tôi ho dữ dội. Ánh sáng phía trên đầu cách tôi ngày càng xa, tôi cách tử vong ngày càng gần.

Tôi mở mắt ra và thấy khuôn mặt của anh ta cách mặt tôi rất gần, hơi thở nóng rực phả vào mặt tôi nhưng vẻ mặt lại hờ hững. Anh ta dùng hết sức như muốn gán cho tôi nỗi đau lớn nhất. Tôi khẽ quay đầu, nhìn xuyên qua lớp nước mắt như thể thấy được một con người khác của anh ta, người nọ đang nhìn tôi chăm chú, biểu tình như có chút lo lắng. Anh ấy đang lo lắng cho tôi ư?

Tôi òa khóc, nước mắt liên tục tràn ra ngoài. Tôi bắt đầu cầu xin người nọ, tôi nghĩ anh ấy có thể cứu tôi. Thật nực cười, nhưng tôi vẫn nghĩ anh ấy có thể cứu tôi.

Tôi nghĩ người trước mắt tôi là ác quỷ, là cầm thú, nhưng người ở phía xa kia thì không phải. Anh ấy có thể giúp tôi, có thể bảo vệ tôi.

Tôi chẳng biết mình đã gào khóc những gì và chỉ cảm thấy động tác của kẻ ở trên cơ thể tôi dần chậm lại, những giọt nước mắt trước mắt tôi chợt thoáng qua, người ở phía xa kia không còn nữa, chẳng qua khuôn mặt của anh ấy ở trước mắt tôi càng rõ ràng hơn, anh ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp. Cả người tôi không còn chút sức lực, tôi chỉ cảm thấy người trước mặt là người tốt, anh ta đã giúp tôi đuổi con cầm thú kia chạy mất. Bây giờ anh ta rất dịu dàng, sẽ không làm tôi đau. Tôi vươn tay ôm lấy cổ anh ta và nghiêng mặt nhỏ giọng khóc lóc.

Anh ta hơi thở dốc và sau một lúc im lặng, anh ta nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.

Ngày hôm sau, anh ta lại đưa tôi trở lại nhà máy hoang kia. Tôi nghĩ, cảnh sát đến không điều tra được gì thì nhất định sẽ không đến lần nữa, chắc anh ta cũng nghĩ vậy.

Khoảng thời gian sau đó tôi sống cũng khá tốt, ít nhất là mỗi ngày đều có đồ ăn ngon. Anh ta vẫn đến vào mỗi đêm nhưng có vẻ như anh ta đã dịu dàng với tôi hơn một chút, cũng có thể là vì tôi cẩn thận không chọc giận anh ta. Mỗi đêm khi tỉnh dậy, anh ta đều ôm tôi thật chặt. Ánh trăng yên tĩnh xuyên qua cửa sổ trần, và trong không khí dường như cũng được trộn lẫn vị sữa bò. Tôi dựa vào ngực của anh ta, nhịp tim ổn định của anh ta như thể đang vang dội khắp cả căn phòng.