Chương 1: Nhô lên

01: Nhô lên



Trans: Tìm chân ái trong thịt văn ~.~

***

"Tích Tích"

Tiếng mở khóa bằng vân tay vang lên.

Lận Trưng vừa mở cửa, một luồng khí lạnh phả vào mặt anh.

Anh thay giày, điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa trung tâm từ nhiệt độ thấp nhất xuống 26 °.

Một chiếc cặp học sinh màu đen và một bộ quần áo chống nắng màu xanh được vứt trên ghế sô pha trong phòng khách.

Anh nhặt quần áo lên, giũ giũ, treo lên mắc áo ở lối vào, rồi trở về phòng.

Cửa mở, đèn phòng tắm bật sáng, vang lên tiếng nước chảy róc rách.

Sau khi Trần Nghiêu tắm xong, cô kéo một chiếc khăn tắm, quấn quanh người, bên cạnh có treo hai chiếc khăn, một chiếc màu trắng, chiếc còn lại màu xanh lam.

Cô thản nhiên cầm lấy cái màu xanh lam lau tóc, sau đó mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Thiếu niên đang đứng bên giường thay quần áo, thân trên trần trụi, cơ bắp căng chặt, thân hình không quá cường tráng, vòng eo thon rắn chắc bó vào trong chiếc quần ở nhà màu xám.

Trần Nghiêu phát hiện, cơ thể anh đã cường tráng hơn không ít, dường như từ khi học cấp 3, Lận Trưng đã mất đi vẻ gầy gò ốm yếu trước đây, thay vào đó là khí chất của một người đàn ông.

Anh quay lưng về phía cô, nâng cánh tay lên, mặc áo tay ngắn rộng rãi, cơ lưng căng ra, ngay lập tức bị quần áo che lại.

"Không phải nói đừng tắm ở đây rồi sao?"

Giọng nói lạnh lùng trong lúc chuyển giọng hơi khàn khàn, trầm thấp.

Anh quay lại nhìn cô, cau mày.

Chiếc khăn thuộc về anh từ ngực đến mắt cá của cô, có thể nhìn thấy những giọt nước trên cánh tay và vai trần của cô.

Bộ ngực dậy thịt rất tốt, nở nang bị thít chặt tạo thành khe, mái tóc chưa được sấy khô, những giọt nước từ trên chiếc cổ trắng nõn mềm mại trượt vào trong khe, có thể nhìn thấy rõ ràng từ góc độ của anh.

"Nóng quá, không chịu nổi, cổ em đau quá..." Giọng nói nhẹ nhàng, có hơi kéo dài âm cuối.

Trần Nghiêu có một vài tật xấu, cô rất thích đổ mồ hôi. Vào mùa hè, cổ và trán của cô luôn lấm tấm mồ hôi, khiến người cô trở nên vừa đỏ vừa ngứa.

Quen biết nhau đã 7 năm, Lận Trưng từ lâu đã quen với tính nhõng nhẽo của cô.

Chỉ là bây giờ đã lớn hơn, Trần Nghiêu vẫn không có khái niệm phân biệt nam nữ, hoàn toàn không ý thức được mình đang đối mặt với một người đàn ông có ham muốn sinh lý bình thường.

Nhưng mà, anh cũng chỉ nói với cô một câu.

"Mặc quần áo vào."

Lận Trưng thu dọn đồ đi ra ngoài, nhường chỗ cho cô thay quần áo.

Vo sạch gạo, để ráo nước, cho vào nồi cơm điện, thêm nước tinh khiết, mặt nước hơn đốt ngón tay.

Thuần thục rửa rau, cắt rau, bật máy hút khói dầu xe, làm nóng chảo, đổ dầu, đập trứng vào trong, theo một "rít" vang lên, dầu bắn ra ngoài.

Trần Nghiêu sấy tóc, mặc quần áo, vừa bước ra đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, lon ton chạy vào bếp nói: "Anh à, anh làm gì ngon vậy?"

Giọng điệu nịnh hót của cô quá rõ ràng, Lận Trân không khỏi mím môi.

"Không phải anh..."

"... Trần Nghiêu!"

Nói được nửa chừng, anh nhìn thấy cơ thể của cô gái đang tiến đến bên cạnh mình, giọng điệu của anh chùng xuống ngay lập tức.

"Quần áo của em đâu?!"

Cô chỉ mặc chiếc áo phông trống trơn của anh, không có nội y bên trong, bên dưới để trần hai đôi chân trắng nõn.

Trần Nghiêu bĩu môi: "Quần của em bị bẩn, trên đường về em bị bùn bắn tung toé lên trên người... Người đó thật quá đáng, còn không thèm xin lỗi em..."

"Vậy thì em cũng không thể không mặc gì..."

Anh đưa mắt đi chỗ khác: "Em đi tìm gì mặc vào đi, sẽ bị cảm!"

Cuối cùng Trần Nghiêu vẫn không mặc, cô tìm bừa một chiếc quần của anh mang ra cho anh xem, nhưng khi cô nới lỏng tay, chiếc quần tụt thẳng xuống dưới.

Hình ảnh kia quả thật...

Thật ra thì, chiếc áo phông của Lận Trưng đủ dài để che đi phần mông của cô.

Nếu như tiếp theo cô có thể an phận, anh hoàn toàn có thể chịu đựng được. Nhưng mà cô từ trước đến nay chưa bao giờ ngoan ngoãn im miệng ăn cơm.

"Wow, bạn cùng bàn của em nói bọn em sẽ thi cuối kỳ cùng với các học sinh lớp 10. Kiểu ngồi trong cùng một trường thi này..."

"Anh có biết chuyện này không?"

Lận Trưng cúi đầu ăn cơm, coi như không có nghe thấy.

Trần Nghiêu gọi anh: "Này!"

"Anh không biết." Giọng nói lạnh lùng cho thấy chủ nhân lúc này tâm tình không tốt.

"Sao vậy? Lớp của anh không phải được biết đầu tiên rồi sao?"

Lớp của Lận Trưng là lớp mũi nhọn, là kiểu đếm từ dưới lên trên hay từ trên xuống dưới cũng đều đứng đầu top 50 toàn trường.

Người đối diện bên kia phớt lờ cô.

Trần Nghiêu có chút không vui với thái độ của anh. Gì vậy chứ, không phải chỉ mặc đồ của anh thôi mà, sao càng ngày càng keo kiệt...

"Lận Trưng!"

Cơm đã ăn đến miệng nên ngay lập tức đổi cách xưng hô.

Trần Nghiêu ngồi đối diện, nghiêng người về phía trước, bất mãn nhìn anh.

Vải ở trước ngực dựa vào bàn ăn lúc này đã bị ép căng lên, hai núʍ ѵú sưng đỏ nhỏ lên trên chiếc áo phông màu xám nhạt, rất dễ thấy ...

Lận Trưng liếc cô một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

Chỉ mới nhìn thoáng qua, anh đã cảm thấy tai mình nóng như thiêu đốt.

Nuốt thức ăn trong miệng một cách khó khăn, anh đứng dậy quay vào phòng: "Anh ăn xong rồi!"

P/s:

Nói là anh em, nhưng thật ra nam nữ chính bằng tuổi, nam chính hơn nữ chính vài tháng tuổi.

Truyện đi theo hướng hầm thịt.

Nếu mọi người đã hơi ‘bội thực’ với những cốt truyện ngập H bên mình, có thể đọc em này nhé, thanh xuân vườn trường, thanh mai trúc mã, hầm thịt từ từ, có cốt truyện có thịt, không gắn tag Cao H nhưng không có nghĩ là H không cao, theo như lời tác giả là vậy ^^