Bảy Kiếp Xui Xẻo

8.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện có bản dịch khác là Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May Nàng là một áng mây lang thang mải mê rong chơi được Nguyệt Lão điểm hóa thành tiên. Chàng là một thần quân nổi tiếng trên trời nhưng  …
Xem Thêm

Chương 11
“Không phải sao…” Ta

cảm thấy rất đáng tiếc, gãi đầu nói: “Sư phụ, theo lời bọn họ thì song

tu hòa hợp hình như là một cách rất tốt, đơn giản thuận tiện hiệu quả mà lại có ích, hay là chúng ta thử đi?”

Sư phụ thờ ơ đặt tách trà

xuống bàn, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Cách này không phù hợp với chúng

ta. Vi sư có chuyện xuống núi, ngươi ôn lại tâm pháp ta đã dạy ngươi hai tháng trước đi.”

“Dạ.”

Sau đó ta nghe nói, hôm đó tất cả giáo chúng dưới núi đều bị tẩn cho một trận nhừ tử…

Có điều cùng lúc giáo chúng bị đánh đòn, thì ta lại gặp một yêu quái ở trên núi.

Kể ra, ta nhìn thấy một số thứ mà những người bình thường khác không thể

thấy chính là sau khi học xong khẩu quyết mà sư phụ dạy. Ta vốn cảm thấy có mạnh thế nào chăng nữa cũng chẳng ích gì, nhưng hôm nay ta thấy

những thứ sư phụ dạy cũng có ích.

Bởi vì tên yêu quái kinh hoàng

chạy xồng xộc vào sân sau của Phong Tuyết sơn trang là một con yêu tinh

nhân sâm to vật vã. Hắn run cầm cập đứng cạnh con gà mái nuôi trong sân, bỗng hóa thành một nồi canh thơm ngào ngạt trong đầu ta. Vì thế ta nhìn chòng chọc vào hắn, nước miếng nhỏ tong tỏng xuống đất.

Ta đang

định rút kiếm bên hông ra thì đột nhiên con yêu tinh nhân sâm đó quỳ sụp xuống đất, lê gối tới trước mặt ta, ra sức dập mạnh ba cái: “Cô nương

tốt bụng! Cô nương hiền lành! Cô nương xinh xắn! Xin hãy cứu mạng!”

Ba câu nịnh nọt này khiến ta cực kì hài lòng, vả lại cũng đâu cần hầm nhân sâm vội. Ta đỡ hắn đứng dậy, hỏi: “Ngươi bị làm sao?”

Yêu tinh nhân sâm chùi nước mắt, thút thít nói: “Ta… ta bị truy sát.”

Có vẻ tên yêu quái này không biết ta đã phát hiện ra chân thân của hắn. Ta gật đầu, bụng nghĩ có đồ ngon thì nên đợi sư phụ về rồi cùng hầm ăn, vì thế đồng ý ngay: “Vây ngươi vào đó trốn trước đi. Sư phụ ta cực kì lợi

hại, người về rồi nhất định sẽ giúp ngươi.”

Chập tối, sư phụ oai

nghiêm quay về, ta còn chưa có cơ hội kể cho người biết, người vừa đi

vào phòng đã cau mày hỏi ta: “Ngươi lôi cái gì về đây thế hả?”

Ta đang định mở miệng thì yêu tinh nhân sâm đã bày cái vẻ oan ức bò ra,

lạy sư phụ ta rồi nói: “Tại hạ là Nam Bội, hôm nay mạo muội tới quấy rầy quả thật chỉ là hành động bất đắc dĩ…”

Hắn còn chưa nói xong thì sư phụ đã nhướn mày, cười lạnh liên tục đi tới nhéo mặt ta, “Nam

phối[1]? Ngươi cũng biết lôi người về cho ta cơ đấy!”

[1] Trong tiếng Trung, Nam Bội và Nam Phối có cách phát âm giống nhau, nhân vật Thiếu chủ đã nghe nhầm.

Hình như sư phụ đã quen thói véo mặt ta. Ta cũng không hề phản kháng, nương

theo lực của người tiến lại gần: “Sư phụ, yêu tinh nhân sâm, hầm lên ăn

bổ lắm đó!”

Có lẽ vì ta nói hơi to nên tên yêu tinh nhân sâm bên

cạnh thoáng chốc mặt đã cắt không còn hột máu, hít liền mấy hơi khí

lạnh, ngã xuống đất nói: “Ngươi… ngươi… không phải là cô nương tốt

bụng.” Hắn tuyệt vọng nhìn ta và sư phụ.

Sư phụ nhướng mày, xoa

đầu ta nói: “Ồ, chả mấy khi thông minh thế này, có điều…” Người liếc yêu tinh nhân sâm một cái, dẩu môi nói: “Cây cỏ vạn năm hóa thành tinh, ăn

vào cực kì tổn hại âm đức. Ta và ngươi không phải người thường, thả tên

này đi thì tốt hơn.”

Ta sửng sốt, vội vàng túm lấy gấu tay áo của sư phụ, nói: “Con gà mái trong sân nuôi lâu lắm rồi… già rồi.”

“Thế thì gϊếŧ nó mà ăn.”

“Nhưng mà! Nhưng mà…” Ta thấy thật không cam lòng, có điều không biết nói gì

để phản bác lại sư phụ, chỉ có thể vò đầu bứt tóc, tủi thân nhìn sư phụ, sư phụ lại không nhìn ta, quay đầu nhìn tên yêu tinh nhân sâm kia, “Đến từ đâu thì về lại đó. Nếu không con nhóc kia mà cắn ngươi thì ta cũng

mặc kệ.”

Ta nghiến răng, đúng là có hơi muốn nhào tới cắn luôn tên yêu tinh nhân sâm kia.

“Nhưng… nhưng ngoài kia có kẻ đang truy sát ta, bọn họ muốn thái ta ra nấu

canh…” Yêu tinh nhân sâm co quắp dưới đất, vừa lau nước mắt vừa nói, “Ta chạy trốn bao nhiêu ngày nay, quả thật đã kiệt sức rồi.”

“Kẻ nào dám đào trộm sau núi Thánh Lăng giáo ta?” Giọng sư phụ lên cao, ta

ngẩng đầu thấy sư phụ trầm tư một lúc rồi nói: “Được rồi, bản thiếu gia

tốt bụng. Nam Phối, ta cho phép ngươi trốn trong sơn trang ba ngày.”

Ta vẫn nhìn chòng chọc vào yêu tinh nhân sâm, sư phụ bịt mắt ta lại, kéo

ta vào trong phòng: “Đã bảo không được ăn là không được ăn. Hôm nay vi

sư mệt rồi, tới đấm lưng cho ta.”

Chuyện sư phụ sai bảo ta đã thành thói quen rồi, nhưng hôm nay ta có chút bất mãn: “Sư phụ, gà hầm nhân sâm bổ lắm đó!”

“Ừm, hôm nào bảo đầu bếp cho ngươi cả sọt nhân sâm, thích bổ thế nào thì bổ.”

“Nhưng con yêu tinh nhân sâm kia lớn lắm.”

“Ăn vào sẽ tổn hại âm đức.”

Tóm lại là vẫn không cho ăn. Ta cực kì bất mãn, chưa bóp vai cho sư phụ xong đã vội vàng lủi về phòng.

Trăng sáng như gương, ta lăn lộn trên giường mãi không ngủ được, hình ảnh yêu tinh nhân sâm và gà mái ở cạnh nhau cứ xoay mòng mòng trong đầu, đột

nhiên đầu ta lóe sáng nghĩ ra một chuyện khác. Giáo chúng dưới núi nói

rằng hòa hợp song tu là một cách tăng tu vi rất nhanh, sư phụ lại bảo

người và ta dùng cách này không hợp. Nếu con yêu tinh nhân sâm này đã

biến thành tinh thì nhất định phải tu luyện, chẳng thà ta và hắn cùng

hòa hợp song tu, luyện mười ngày nửa tháng thâu đêm suốt sáng không hề

ngơi nghỉ thì chắc chắn ta sẽ tiến bộ rất nhanh, sư phụ sẽ không chê ta

ngốc nữa!

Nghĩ vậy, ta cảm thấy mình cũng đâu ngốc như sư phụ hay nói, cũng thông minh lắm chứ.

Ngày hôm sau, không biết sư phụ có việc gì mà xuống núi, ta tìm trong sơn

trang rất lâu mới thấy yêu tinh nhân sâm ngồi xổm ở góc phòng chứa củi.

Lúc thấy ta hắn sợ quá mặt trắng bệch, vội vàng la lên: “Đừng! Đừng ăn

ta! Ta làm gì cũng được! Làm gì cũng được!”

Hắn vừa nói xong câu này, ta lập tức nhoẻn miệng cười: “Được được! Chúng ta song tu hòa hợp đi!”

Vẻ mặt hoảng loạn của yêu tinh nhân sâm thoáng chốc cứng đờ, sau đó không

hiểu sao gương mặt mịn màng trắng bóc ấy đỏ lên: “Ta ta ta ta ta trước

nay luôn thanh tu… Ta ta ta ta không…”

Ta nhướng mày, cảm thấy tên yêu tinh nhân sâm này ngoài việc hầm ăn thì đúng là chẳng được tích sự gì cả.

Hắn ngẩng đầu lên liếc ta một cái, dường như đọc được ý nghĩ từ vẻ mặt của

ta, gương mặt đỏ bừng của hắn lại ứa đầy mồ hôi lạnh: “Có… có điều, ta

cũng biết đại khái nó như thế nào, nếu nếu…” Chả hiểu sao tên yêu tinh

nhân sâm đó òa khóc, thoạt trông vô cùng đáng thương, “Nếu ngươi muốn…

lắm rồi, ta đồng ý thử… thử với ngươi.”

“Được rồi, thử trước ở đây đi.”

Yêu tinh nhân sâm tái mặt: “Ở đây?”

“Không thì đổi sang phòng khách?”

“Phòng khách!” Hắn lại sửng sốt.

Ta bực mình: “Thế thì ở đâu?”

“Ở, ở trong phòng ngủ khá là hợp lí…”

Phòng ngủ của ta quá nhỏ, lại không có chỗ luyện công. Ta nghĩ một lát, cảm

thấy phòng của sư phụ là tuyệt nhất, vừa to vừa rộng, thông gió thoáng

mát, có chỗ luyện công, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì bất trắc sư phụ về còn

biết đường. Vì thế ta dẫn hắn vào phòng sư phụ.

Ta và yêu tinh

nhân sâm ngồi bên chiếc bàn vuông trong phòng sư phụ hồi lâu, ta không

biết phải tu luyện thế nào nên cứ nhìn chòng chọc vào tên yêu tinh nhân

sâm, không biết hắn đang suy nghĩ gì mà trông như bị điên, người run bần bật, mặt đỏ bừng.

Ờm… chắc là đang chuẩn bị.

Ta cũng run người, cố gắng ép mình đỏ mặt theo hắn. Yêu tinh nhân sâm ngạc nhiên: “Ngươi… ngươi đang làm gì thế?”

“Phối hợp với ngươi chứ sao.” Ta nháy mắt, “Chúng ta bắt đầu thế nào đây?”

Hắn run rẩy chỉ vào chiếc giường vừa to vừa êm của sư phụ: “Bắt… đầu từ đó.”

Ta ngu ngơ đi qua ngồi lên giường: “Sau đó thì sao?”

Yêu tinh nhân sâm cũng ì ạch tới ngồi bên cạnh ta, hắn gục đầu xuống, hai

tay xoắn lại: “Sau… sau đó, hình như… hình như là cởi… cởϊ áσ.”

Ta nhớ sư phụ đã từng dặn ta rằng không được tùy tiện cởϊ qυầи áo trước

mặt người khác. Nhưng ngẫm lại, sư phụ cũng từng nói, không được coi

luyện công là một việc tùy tiện. Vì thế ta đắn đo mãi, cuối cùng cởϊ áσ

ngoài ra: “Tiếp theo thì sao?” Yêu tinh nhân sâm cũng ngượng ngùng cởi

áo mình ra, càng gằm đầu thấp hơn, tiếng nhỏ đến mức ta gần như chẳng

còn nghe thấy: “Cởi… cởi nữa.”

Ta lại cởi lớp áo giữa ra, đúng

lúc đang đợi yêu tinh nhân sâm cũng cởϊ áσ ra, thì bỗng nhiên thấy một

dòng máu chảy từ trên mặt hắn xuống.

Ta hoảng hồn, kéo mặt yêu

tinh nhân sâm lên nhìn thì thấy máu mũi vương khắp mặt hắn: “A! Ngươi bị tẩu hỏa nhập ma rồi!” Ta vội vàng đặt hắn xuống giường, đương luống

cuống thì nghe thấy một tiếng “cạch”, cửa phòng bị đẩy ra.

Sư phụ đứng ở cửa, nhìn ta, chau mày.

“Sư phụ!” Ta hét lên, “Xảy ra chuyện rồi!”

Sư phụ từ tốn bước vào phòng, đứng ì bên giường. Người nheo mắt nhìn ta và yêu tinh nhân sâm hồi lâu, bỗng nhiên cất tiếng hỏi như có như không:

“Tiểu Tường Tử, ngươi muốn làm gì trên giường vi sư vậy?”

Ta nhìn sư phụ thành thật đáp: “Hòa hợp song tu với yêu tinh nhân sâm.”

Ta còn định nói thêm thì sư phụ đã túm lấy cổ áo yêu tinh nhân sâm, kéo

tên yêu tinh đang ngất xỉu như một cái bao tải tới trước cửa sổ. Có vẻ

sư phụ còn lười mở cả cửa, xuất chưởng phá nát luôn, vác yêu tinh nhân

sâm lên ném ra ngoài y chang rác rưởi, không biết là ném tới phương trời nào sau núi rồi, chỉ có một vệt máu mũi vẫn còn tươi trên mặt đất chứng minh được rằng yêu tinh nhân sâm đã từng tới đây.

Ta kinh ngạc há hốc miệng, đờ đẫn nhìn sư phụ.

Người ngoảnh đầu lại, gió ngoài cửa sổ thốc vào phòng khiến tóc tai rối tung. Người nhìn ta, buông một câu trêu chọc như thường ngày: “Tiểu Tường Tử, to gan thật, ngươi nói lại một lần nữa xem, làm cái gì cơ?” Ta thoáng

nhận thấy trong mắt sư phụ có điều gì đó không giống bình thường.

Mà mặc kệ bây giờ lòng sư phụ đang nổi sóng thế nào, ta cảm thấy tất cả

mọi người trên thế gian này chẳng có ai hiểu lòng ta đang chao đảo ra

sao, ta lắc đầu nhìn chằm chằm vào sư phụ, khóc lóc kể lể: “Hầm gà không cho, song tu cũng không cho, giờ còn ném hắn đi nữa! Người không muốn

con được vui vẻ!” Ta ôm đầu, giọng khản đặc: “Nếu không phải người ghét

Tiểu Tường Tử, thì chính là đã phải lòng tên yêu tinh nhân sâm Nam Bội

kia rồi!”

Ta nghe thấy tiếng sư phụ hít sâu thật sâu.

Vừa

nghĩ đến việc sư phụ sẽ không yêu quý ta như xưa nữa là ta lại cảm thấy

bầu trời như sắp sụp xuống, nặng tới mức khiến ta không thể đối mặt với

sự thật.

Ta túm lấy quần áo, vừa mặc vừa chạy ra ngoài: “Sư phụ

không cần con nữa! Con cũng không cần sư phụ nữa! Không có gà hầm nhân

sâm, thì sẽ có gà tơ hầm nấm!”

Mười ba tuổi, ta đã làm một việc

lớn nhất đời này, ta, Tiểu Tường Tử, quần áo xộc xệch chạy khỏi phòng sư phụ, khóc suốt quãng đường, chạy hùng hục xuống núi, sau đó…

Bỏ thầy mà đi.

Bình Luận (1)

  1. user
    Cá hóc khoai lang (3 năm trước) Trả Lời

    Hề hước :))))))

Thêm Bình Luận