Chương 25: Cô phải giả vờ Như không biết

Sở Ninh Dực đặt Thủy An Lạc xuống giường. Động tác đặt xuống của anh không có tí gì gọi là dịu dàng hết, nếu không thì bộ xương già của cô đã chẳng rã rời ra thế này. Thủy An Lạc "ai ui" một tiếng, xoa xoa cái eo đau nhức của mình rồi ngẩng phắt lên trừng Sở Ninh Dực: "Anh làm cái trò gì thế!!!"

"Chẳng phải cô có bản lĩnh lắm sao?" Sở Ninh Dực "hừ" lạnh một tiếng, cái giọng điệu đó có thể lạnh ngang như tiết trời tháng mười hai luôn.

Sở Ninh Dực nói xong đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, vị trí vốn dĩ cắm kim truyền dịch nhưng vì hành động điên khùng vừa nãy của cô mà giờ nó đã bị rỉ máu và đông lại thành vệt trên mu bàn tay.

Thủy An Lạc nhìn những vết tích kinh khủng trên cánh tay mình, lại "ui" thêm một tiếng nữa, nhưng tiếng kêu này không phải là do ngạc nhiên... mà hình như là vì cô không ngờ bản thân mình lại bị thương nhiều như thế.

"Cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình." Thủy An Lạc chép miệng đánh chậc một cái, chỉ vì đánh con nhỏ kia mà lại khiến bản thân bị thương, vụ này đúng là lỗ vốn rồi.

Nghe cái giọng nói hời hợt chẳng thèm để ý gì của cô, vẻ mặt của Sở Ninh Dực càng khó coi hơn: "Cô tính làm "bình đã vỡ còn mẻ"?"

"Cho xin đi, tôi đã là "cái bình vỡ vụn" rồi còn sợ mẻ cái gì nữa?" Thủy An Lạc bật cười rồi đưa tay bế Tiểu Bảo Bối lên, hôn một cái lên má bé con rồi nói, "Không sợ nữa nhé, mami báo thù cho con rồi nạ."

“Ya..." Tiểu Bảo Bối cười híp mắt lại giơ tay lên sờ sờ mặt mẹ, sau đó không hề khách khí ấn một ngụm nước miếng lên mặt mami nhà mình.

Sở Ninh Dực ngồi bên cạnh giường cầm cồn sát trùng và băng gạc ra, sau đó một tay kéo lấy cánh tay của Thủy An Lạc lại rồi rửa sạch vết máu trên mu bàn tay cô, vết thương được rửa sạch lại bắt đầu rỉ máu. Sở Ninh Dực nhẹ nhàng chấm cồn xử lý vết thương cho cô, nhưng mà hàng lông mày vẫn cứ chau lại không chịu nhả ra.

"Au..." Thủy An Lạc đau quá nên bất giác hít mạnh một hơi, muốn rụt tay lại.

"Vỡ vụn rồi mà còn biết đau nữa cơ à?" Sở Ninh Dực nói nhưng mà lực trên tay không hề giảm đi, ngược lại còn tăng lên.

"Á... đau... đau... nhẹ thôi..." Thủy An Lạc đau đến chảy nước mắt, cha nội này đang cố tình, chắc chắn là đang cố tình đúng không.

"Cố mà chịu đau đi, không sát trùng là tay cô cũng vứt đi luôn đấy." Sở Ninh Dực nắm chặt lấy cổ tay Thủy An Lạc không cho cô rụt lại, tiếp tục sát trùng mu bàn tay cho cô, "Đánh lâu như thế cũng không sợ có vi khuẩn dính vào à."

Không sợ có vi khuẩn!!!

Độc mồm quá rồi đấy!

Trong thoáng chốc, Thủy An Lạc bỗng cảm thấy trong một năm bọn họ kết hôn không trao đổi gì nhiều với nhau quả là quá chính xác, nếu không chắc chắn cô sẽ bị cái miệng độc địa của anh ta làm cho hộc máu chết mất thôi.

Sở Ninh Dực sau khi sát trùng xong thì bôi thuốc cho cô, sau đó băng lại, tuy chỉ là một miếng dán cá nhân thôi nhưng Thủy An Lạc cũng thấy cảm động lắm rồi. Dù sao một năm qua, ngoại trừ mẹ cô ra thì cũng chẳng có ai đối tốt với cô như thế.

Thủy An Lạc nhìn miếng băng trên tay rồi mím môi nói: "Gì nhỉ, nếu như tôi... người đó mà gọi điện cho anh nữa, anh cứ nói thẳng là tôi đánh, không cần phải gánh tội hộ tôi đâu."

Ngẫm lại lần trước Sở Ninh Dực bị người ta gọi điện làm phiền nên lần này Thủy An Lạc mới quyết định phủ đầu trước như vậy. Dù sao cũng là do cô đánh nên không cần người khác phải chịu tội thay mình.

Sở Ninh Dực đặt chai thuốc trong tay xuống bàn rồi bế Tiểu Bảo Bối lên, thản nhiên nói: "Cô cảm thấy sống lưng cô cứng được đến đâu, không sợ bị đè gãy luôn hả?"

Con ngươi của Thủy An Lạc lại đảo tròn một vòng, sao... sao mà cô cứ có cảm giác là vị Sở tổng này đang quan tâm đến mình thế nhỉ? Trên đầu Thủy An Lạc bắt đầu nhảy pọc pọc ra mấy trái tim hồng bay phấp phới, nhưng cô bỗng nghĩ đến cái gì đó mà lập tức lắc đầu thật mạnh để thức tỉnh bản thân. Điên rồi, điên rồi, Sở Ninh Dực là ai chứ, có lẽ người ta cũng chỉ là ngứa mắt Thủy An Kiều, lại thấy mày đánh cô ta nên tâm trạng mới tốt thế thôi. Dù sao cô ta cũng từng là vị hôn thê của "vợ nhỏ" nhà anh ta mà... Chắc chắc là Sở tổng nhà chúng ta đang ghen vì An Phong Dương, không sai, chính là như vậy đấy.

"Chiều tôi sẽ đưa cô về." Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối để thằng bé đứng lên đùi mình, bé con ê a gì đó rồi dùng bàn chân nhỏ đạp lung tung.

Sở Ninh Dực vẫn luôn ghét người khác động đậy lung tung trước mặt mình, nhưng nếu là con trai anh thì anh lại phát hiện ra bản thân không những không ghét mà còn thấy thích nữa.

Thủy An Lạc nghiêm túc suy nghĩ một lát sau đó khoác tay lên vai Sở Ninh Dực: "Ầy, Sở tổng à, chúng ta thành thật với nhau đi. Có phải anh cực kỳ cực kỳ thích An Phong Dương không? Anh yên tâm, có Tiểu Bảo Bối ở đây anh tuyệt đối sẽ không tuyệt hậu đâu. Cho nên... cứ yên tâm dũng cảm mà "cao chạy xa bay" với An Dương Phong đi."

Sở Ninh Dực cau mày lại nhìn Thủy An Lạc như thể đang nhìn một đứa đần độn, đã thế còn đần đến hết thuốc chữa nữa.

Thủy An Lạc vô tội chớp chớp mắt, cô không hiểu, cô không hiểu thật mà, đúng... cô đang giả vờ tỏ ra không hiểu đấy.

"Ha ha..." Tiểu Bảo Bối giãy đạp càng thêm vui vẻ, cánh tay nhỏ bé khua khoắng trong không khí, đôi mắt to đen nháy sáng lấp lánh như một viên đá quý màu đen.

***

Lúc Thủy An Lạc chuẩn bị ra viện, Sở Ninh Dực đã nhận được điện thoại của Thủy Mặc Vân.

Thủy An Lạc bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Sở Ninh Dực đang nhìn mình. Không cần nghĩ Thủy An Lạc cũng biết là ai gọi tới. Buổi sáng cô vừa mới đánh Thủy An Kiều, bây giờ đã gọi đến hỏi tội nhanh thế này, chắc là Thủy An Kiều cũng vừa về đến nhà.

Sở Ninh Dực cũng không ra ngoài mà bắt máy nghe trước mặt Thủy An Lạc, một tay đỡ cô xuống giường.

"Sở Ninh Dực, cậu có ý gì hả?" Sở Ninh Dực vừa mới nhấc máy, đầu dây bên kia đang vang lên giọng nói chứa đầy sự giận dữ của Thủy Mặc Vân.

"Bác trai nói vậy là sao?" Sở Ninh Dực thản nhiên lên tiếng, không hề có tí cảm giác nào về việc mình có sai hay không.

"Ý tôi là gì chẳng lẽ cậu còn không biết? Thủy An Lạc đâu?" Thủy Mặc Vân như đang cố đè nén cơn giận của mình xuống.

Sở Ninh Dực bảo chú Sở cầm lấy đồ đạc của Thủy An Lạc. Thấy Thủy An Lạc bế con nên giọng nói của anh lại càng lạnh lẽo: "Bác trai, bác đây là đang đòi lại công bằng cho con gái bác hả? Nếu đã như thế, về chuyện cô Thủy mắng chửi con trai cháu, cháu nghĩ cháu cũng nên tìm bác để đòi lại công bằng cho con trai mình một chút chứ nhỉ?”

Thủy An Lạc bị vấp một cái, nếu như không có Sở Ninh Dực đỡ chắc chắn cô đã ngã sấp mặt rồi. Thảo nào chẳng thấy anh lo lắng gì, hóa ra đã có lý do phản bác lại rồi.

"Mắng chửi con trai cậu?" Thủy Mặc Vân hơi sững lại sau đó quay ra nhìn vợ và con gái cũng đang ngồi trong phòng khách, Thủy An Kiều vẫn đang khóc lóc thảm thiết, An Giai Tuệ thì đang đang sầm sì mặt mũi bôi thuốc lên cái đầu heo của con gái.

"Sao thế? Vậy là bác không biết đã xảy ra chuyện gì mà đã chạy tới hỏi tội rồi sao?" Sở Ninh Dực cười lạnh, cùng là con gái được ông nuôi từ bé đến lớn nhưng giờ lại bị ông phân biệt đối xử quá rồi đấy.

"Bất luận là vì cái gì nó cũng không nên đánh người như vậy chứ." Thủy Mặc Vân bị câu nói nhẹ tênh của Sở Ninh Dực làm tức điên lên, ông ta sầm mặt tiếp lời.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, đang định đưa tay ra giật điện thoại lại bị tay anh tóm chặt lấy ngăn lại.

"Nếu ra tay được thì đừng có phí lời, bác trai là người có văn hóa, nhưng Sở Ninh Dực tôi đây chỉ là kẻ mù chữ thôi. Thay vì ở đó mà hỏi tội không bằng bác dành thời gian dạy dỗ lại đứa con gái của bác cho tốt đi đã. Nếu đã không có bản lĩnh thì đừng có đi khắp nơi gào loạn, tự rước họa vào thân không sao nhưng mà đừng có quấy rầy đến người khác." Sở Ninh Dực nói xong trực tiếp dập thẳng điện thoại.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn, một lần nữa cô lại được chứng kiến bản lĩnh độc mồm của Sở tổng rồi.