"Không phải, đó không phải là thật." Lâm Thiến Thần thất thanh kêu lên.
"Không phải thật? Tên là tên của Lạc Lạc, thời gian trước lúc cô nộp báo cáo hai tuần, cô lại nói đây không phải của Lạc Lạc, hay là cô không dám thừa nhận cô đã sao chép của cô ấy?" Giọng nói của Sở Ninh Dực lạnh lẽo, vừa khinh bỉ vừa châm chọc.
Lâm Thiến Thần vốn luôn cao ngạo sao có thể chịu nổi sự mỉa mai của anh, phút chốc cô ta đã đánh mất lý trí duy nhất của mình.
"Đó không phải là thật, bản báo cáo kia sớm đã bị tôi..."
Lâm Thiến Thần đang gào lên, giữa chừng bỗng khựng lại.
Khóe miệng Sở Ninh Dực nhếch lên tựa như chỉ đang đợi những lời này. Bọn họ có tìm thêm nhiều chứng cứ hơn nữa cũng không đủ chấn động bằng việc chính miệng cô ta tự thừa nhận. Hơn nữa còn chuyện gì có thể khiến người ta hối hận hơn việc chính mình mở miệng thừa nhận hành vi xấu xa của bản thân chứ?
Lâm Thiến Thần vừa dứt lời, xung quanh liền ồ lên.
Kiều Tuệ Hòa bực tức nhìn Lâm Thiến Thần, cuối cùng giận dữ xoay người bỏ đi.
Những bác sĩ còn lại thì cười gượng một cái, cuối cùng nhanh chóng tản ra. Dù sao thì cũng không ai trong bọn họ dám nói đỡ cho Lâm Thiến Thần và càng không ngờ Lâm Thiến Thần lại là người như vậy.
Sau khi kêu gào xong, Lâm Thiến Thần ngồi phịch xuống đất, mất khống chế cười mà điên dại, chỉ có điều trong tiếng cười lại chất chứa sự thê lương vô tận. Cô ta không tài nào ngờ được rằng, có một ngày, cô ta lại bị chính Sở Ninh Dực hủy hoại.
"Tại sao?" Có lẽ vừa rồi gào thét nhiều quá nên giờ giọng nói của cô ta đã khàn đi, âm thanh phát ra như bị đất cát quét qua, khiến người ta có cảm giác thô sạn.
"Thiến Thần, tôi giao cô ấy cho cô là vì tin tưởng cô, không phải là để cho cô cơ hội hãm hại cô ấy. Đáng tiếc, cô đã mất lý trí rồi." Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, sau đó nắm tay Thủy An Lạc bỏ đi.
"Tại sao phải làm như vậy? Thủy An Lạc quan trọng với anh đến vậy sao?" Lâm Thiến Thần lảo đảo đứng dậy, nhìn bóng lưng của anh gào lên. Cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận sự thay đổi trong chớp mắt này.
Bước chân Sở Ninh Dực thoáng dừng lại. Thủy An Lạc không kìm được ngẩng đầu nhìn anh.
Đáp án này, cô cũng muốn biết nhưng không dám hỏi.
Cho nên, cô thầm cảm ơn Lâm Thiến Thần vì đã giúp cô thắc mắc vấn đề này.
Thủy An Lạc không thể khống chế nổi nhịp tim của mình. Cô nhìn anh, đôi mắt to ẩn giấu vẻ chờ mong.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, lòng bàn tay anh lúc này có thể cảm nhận được nhịp tim của cô.
"Đúng như cô nói, cô ấy có một lá bùa lớn nhất." Sở Ninh Dực nói xong, tiếp tục kéo Thủy An Lạc đi.
Sự lạc lõng vô hạn tràn vào trong lòng, Thủy An Lạc nghĩ, chắc là anh đang nói đến Lạc Ninh.
Đáp án này, thật sự khiến người ta chua xót.
Cách đó không xa, Viên Giai Di đến bệnh viện này để kiểm tra lại hai chân. Dù chính mắt chứng kiến tất cả nhưng cô ta không hề bước tới, chỉ hơi nhếch miệng cười lạnh, vốn tưởng Lâm Thiến Thần rất thông minh, không ngờ lại dùng cách "tự hại mình" ngu xuẩn như vậy. Có điều cô ta lại nhìn thấu một vấn đề, đó là Thủy An Lạc không yếu ớt như cô ta tưởng.
Viên Giai Di nhìn bóng lưng Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu. Đã có bao giờ, Sở Ninh Dực làm những chuyện như vậy vì cô ta chưa? Mọi vấn đề của cô, anh đều để chú Sở giải quyết giúp, nguyên nhân là vì... anh bận! Nhưng hôm nay, anh lại tự mình diễn một vở kịch như vậy vì Thủy An Lạc, đẩy Lâm Thiến Thần xuống vực thẳm không thể quay đầu.
Viên Giai Di hơi cúi đầu, giấu đi vẻ quái dị trong đáy mắt, bàn tay nắm lấy xe lăn cũng siết chặt lại. Có lẽ cô ta nên nhìn nhận lại con nhóc Thủy An Lạc này thôi.