Sở Ninh Dực lấy điện thoại ra gọi một cuộc, chỉ nói một tiếng "được rồi", sau đó ngẩng lên nhìn cái cảnh hôm Thủy An Lạc đi nộp báo cáo nhưng lại được thông báo là giáo sư không có ở đây, sau đó còn kèm thêm cả một đoạn đối thoại của Lâm Thiến Thần sau lúc trở về với Thủy An Lạc. Thái độ cao ngạo, hoàn toàn khác xa với vẻ dịu dàng ôn hòa của cô ta thường ngày.
Sắc mặt Lâm Thiến Thần chớp mắt trở nên tái nhợt.
["Thủy An Lạc, cô vẫn chưa chỉnh lý xong báo báo cuộc hội chẩn ngày hôm qua à?"
"Cô có bảo tôi phải sửa lại đâu."
"Chẳng lẽ cái gì tôi cũng phải nói thì cô mới biết mà làm à?"
"Tôi..."
"Bác sĩ Lâm, phải làm gì thì đáng ra cô nên nói với tôi mới phải chứ? Cô là bác sĩ hướng dẫn của tôi cơ mà. Cô không nói thì sao mà tôi biết được. Cô tưởng đây là khoa tâm lý nên tôi có thể đoán được cô nghĩ gì chắc?"
"Cô còn biết tôi là bác sĩ hướng dẫn của cô cơ à, nhưng tôi có thấy cô tôn trọng tôi chút nào đâu."
"Chuyện tôn trọng phải do hai bên mới được. Bác sĩ Lâm muốn người khác tôn trọng thì hẳn là nên tôn trọng người khác đã chứ."
"Thủy An Lạc, trước đây chẳng lẽ là do tôi đánh giá thấp cô à?"
"Không phải các người đánh giá thấp tôi, mà vì các người đánh giá tôi quá cao nên mới muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt tôi! Nếu không ngại thì về mà nói với bà dì của cô là ấy, đừng có mà mơ tưởng đến sản nghiệp của ông nội tôi, nếu không Thủy An Lạc này chưa chắc làm gì được bà ta, nhưng Sở Ninh Dực thì khó mà nói đấy." ]
Câu nói cuối cùng trong đoạn video kia của Thủy An Lạc rõ ràng khiến Sở Ninh Dực cảm thấy vui vẻ. Mặc dù bị cô nhóc này lấy ra để đe dọa người khác, nhưng mà, có thể được cô lợi dụng cũng là một trải nghiệm khá tốt, bởi vì cảm giác đầu tiên của Sở tổng không phải là "Cô nhóc này to gan thật đấy, không ngờ lại dám lợi dụng Sở tổng này", mà là "Không sai, cô nhóc nhà anh không thể, nhưng mà Sở tổng của cô nhóc nhà anh thì có thể." Cho nên, lần này dù thế nào cũng không thể để cô nhóc của anh nghĩ là anh vô dụng được.
Trước kia trước mặt người khác, Lâm Thiến Thần đều cư xử với Thủy An Lạc như một người thầy nhân từ, nhưng qua đoạn video ghi lại cùng với những gì cô ta vừa làm đều đã vạch trần cách mà cô ta đối xử với Thủy An Lạc.
Nếu nói đoạn video là giả thì những gì vừa xảy ra đã đủ làm cơ sở để chứng minh nó là thật rồi, Sở Ninh Dực nghĩ, sẽ chẳng có ai ở đây hoài nghi tính chân thực của đoạn video này đâu. Vì dù gì thì vừa rồi cô ta cũng đóng rất tốt vai một người đàn bà chanh chua cho mọi người xem mà.
Trước giờ Sở tổng chưa bao giờ đánh những trận chiến mà mình không nắm chắc phần thắng cả.
Hai hàng lông mày của Kiều Tuệ Hòa thoáng chau lại, bà cũng đã hơi cảm thấy nghi ngờ mà nhìn về phía Lâm Thiến Thần.
"Nhưng bác sĩ Lâm cũng đâu nhận được báo cáo của bác sĩ Thủy đâu." Một bác sĩ mở miệng nói, phá vỡ tình cảnh ngượng ngập lúc này.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, như thể đang chờ đợi câu nói này.
"Chú Sở." Sở Ninh Dực cất giọng gọi.
Tâm trạng căng thẳng của Thủy An Lạc hơi dịu lại được một chút, nhìn chú Sở xoay người bước vào phòng làm việc của Lâm Thiến Thần, nhưng cô không biết là ông định làm gì nữa?
Chú Sở nhanh chóng bước ra, có điều khi đi ra trong tay còn cầm một bản báo cáo. Sau đó, ông đưa thẳng bản báo cáo này cho Kiều Tuệ Hòa. Bà cúi đầu nhìn, trên bản báo cáo kia rõ ràng có tên của Thủy An Lạc và ngày nộp.
Kiều Tuệ Hòa lại ngẩng lên nhìn Lâm Thiến Thần một lần nữa, sắc mặt âm trầm, khó coi.
Gương mặt có chút dữ dằn của Lâm Thiến Thần ngoại trừ vết đỏ do cái tát của Thủy An Lạc ra thì xung quanh đã tái nhợt. Cô ta nhìn chằm chằm bản báo cáo trong tay Kiều Tuệ Hòa nhưng vẫn lắc đầu kịch liệt phản bác: "Giả, là giả, cái đó là giả, là các người muốn hãm hại tôi!" Bởi vì bản báo cáo thật đã bị cô ta hủy mất rồi cơ mà.