Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 176: Khiến người ta đau lòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Anh một lòng một dạ bảo vệ cô ta cho đến giờ, chẳng phải vì đứa bé đó hay sao?" Tâm trạng của Viên Giai Di đã hoàn toàn mất khống chế, cô ta gào ầm lên.

"Viên Giai Di!" Sở Ninh Dực gắt lên, "Nếu như đây là mục đích em gọi tới thì anh nghĩ em hoàn toàn không cần gọi vào số này nữa đâu. Xem ra em cũng không có ý định trở lại thành phố A, không bằng cứ ở lại Pháp tiếp đi."

"Ninh Dực." Viên Giai Di bỗng lớn tiếng gọi, "Xin lỗi, em xin lỗi, tại em kích động quá, chỉ là nhất thời em không khống chế được tâm trạng của mình thôi."

Viên Giai Di cuống cuồng giải thích. Cô ta không thể chọc giận Sở Ninh Dực vào lúc này được, nếu không chắc ngay đến cơ hội để trở về cô ta cũng không còn mất.

"Giai Di, đáng ra em nên chấp nhận chuyện chân mình từ lâu rồi mới phải. Dù sao cũng không phải đột nhiên bị như vậy. Cho dù không thể diễn catwalk nữa thì em vẫn có thể tiếp tục thiết kế quần áo mà." Thấy giọng cô ta mềm xuống, lại nghĩ đến việc cô ta không thể đứng dậy được nữa, suy cho cùng Sở Ninh Dực vẫn không nhẫn tâm dập điện thoại.

"Em vẫn có thể tiếp tục thiết kế sao?" Viên Giai Di nức nở nói.

"Đương nhiên, trước kia anh đã nói rồi, người phụ trách thiết kế và phát triển cho bộ sưu tập mùa thu của tập đoàn Sở thị vẫn là em, chuyện này sẽ không thay đổi," Sở Ninh Dực nói, quay đầu lại thì thấy Thủy An Lạc đang cẩn thận lau người cho Tiểu Bảo Bối trong phòng bệnh. Tất cả những chuyện này đều do Long Man Ngân dạy, còn họ thì vẫn đang trong giai đoạn học hỏi.

Sở gia có bảo mẫu, có giúp việc, có vυ" em nhưng Thủy An Lạc không cần những người này, cô muốn tự làm mọi thứ. Người làm cha như anh sao có thể thua kém được?

"Vâng, vậy mấy ngày nữa em sẽ về, Ninh Dực, cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ em từ trước đến giờ."

"Giờ chỉ có em mới giúp được chính bản thân mình mà thôi. Giai Di, anh không muốn em vì chuyện đôi chân mà từ bỏ nửa đời còn lại của mình."

"Ừm, em biết, em sẽ không vậy nữa." Cuối cùng Viên Giai Di cũng chịu ngưng thút thít, "Ninh Dực, chúng ta vẫn là bạn chứ?" Cô ta dè dặt hỏi.

Sở Ninh Dực chậm rãi co duỗi cái chân không còn đau, đồng thời cũng thu ánh mắt đang đặt trên người Thủy An Lạc lại, nhàn nhạt nói: "Ừ, luôn là thế."

"Vậy là đủ rồi." Viên Giai Di mỉm cười nói, "Bên anh chắc là buổi chiều rồi nhỉ, vậy anh làm gì thì làm đi."

Cúp máy xong, nụ cười trên mặt Viên Giai Di liền tắt ngúm. Cô ta cúi đầu nhìn tin nhắn trên màn hình di dộng, đó là tin nhắn mà trước đó không lâu Lâm Thiến Thần đã gửi cho cô ta. Tuy Viên Giai Di không thích Lâm Thiến Thần, nhưng chung quy thì Lâm Thiến Thần cũng không phải là đối thủ của cô ta. Nếu không thì Lâm Thiến Thần đã không yên lặng ở bên cạnh Sở Ninh Dực nhiều năm như thế mà chẳng thu được gì.

Sở Ninh Dực sau khi cúp điện thoại, mở cửa bước vào đã nghe thấy tiếng hát khe khẽ của Thủy An Lạc, tuy rằng giọng hát này thực sự rất... ám ảnh!

Dưới tình trạng như vậy mà con trai vẫn ngủ được, chỉ có thể nói... đúng là mẹ nào con nấy.

Buổi tối, Thím Vu mang cơm đến. Dạo này chỉ có thím Vu là phải chạy đi chạy lại nhiều. Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực thì gần như ở trong viện luôn vì lo là Tiểu Bảo Bối lại đột ngột xảy ra chuyện gì mà trở tay không kịp.

"Thiếu gia, tiểu thư, ăn cơm đi đã, để tôi trông tiểu thiếu gia cho." Thím Vu nói rồi bước tới bên giường nhìn cậu nhóc đang say ngủ, "Ôi, tiểu thiếu gia đáng thương của tôi."

"Hôm nay đỡ nhiều rồi ạ, không còn phát sốt như hôm qua nữa." Thủy An Lạc vỗ về người Tiểu Bảo Bối, khẽ nói với bà.

Sở Ninh Dực đưa mắt nhìn Thủy An Lạc, hiếm lắm mới thấy cô nói năng nhỏ nhẹ như vậy, chỉ có điều giọng nói này lại khiến người ta đau lòng.

Sở Ninh Dực bước qua cầm lấy cổ tay Thủy An Lạc kéo cô đứng dậy: "Ăn cơm đã, cả ngày chưa ăn gì rồi."

Thủy An Lạc lảo đảo một cái, bị anh kéo dậy đi đến cạnh bàn.

Thím Vu đứng sau cười tít mắt nhìn theo, sau đó lén lút lấy di động ra. Hiện giờ thú vui lớn nhất của thím chính là chụp ảnh bọn họ, nhất là những lúc hai người ở cạnh nhau. Tuy hai người ở bên nhau nhìn kiểu gì cũng không được tự nhiên, nhưng ảnh chụp lại khiến người xem thấy vô cùng ấm áp.

Sở Ninh Dực mở hộp cơm ra nhìn, bốn món mặn một món canh. Thím Vu rất công bằng, có hai món Thủy An Lạc thích, hai món Sở Ninh Dực thích, đỡ cho hai người lại tranh đồ ăn của nhau.

Thủy An Lạc cứ ăn được một miếng lại ngoảnh lại nhìn một lần, Tiểu Bảo Bối vẫn chưa tỉnh.

Sở Ninh Dực vươn tay xoay đầu cô lại: "Ăn tử tế đi."

Thủy An Lạc bị xoay đầu thì tức giận trừng mắt với anh, sau đó... cúi đầu ăn cơm của mình, "Công ty của anh rảnh lắm à? Sao suốt ngày ở đây thế?"

Hồi trước, cuối tuần cô muốn gặp anh đều chỉ hận không thể hẹn đặt lịch trước, nhưng lần này Tiểu Bảo Bối bị ốm, anh lại ở đây trông mấy ngày liền, ngay cả làm việc cũng họp qua video call, hoặc do thư ký chuyển tài liệu đến.

Muốn đuổi anh đi?

Đây là điều đầu tiên Sở Ninh Dực nghĩ đến.

"Con tôi ốm, tôi trông con tôi cô cũng có ý kiến à?" Sở Ninh Dực lạnh giọng nói.

Thủy An Lạc tự động quay mặt qua một bên, sau đó bĩu môi, thể hiện sự khinh bỉ đối với Sở Ninh Dực. Vị Tổng giám đốc cao ngạo ngút trời này giờ có phản ứng như vậy là sao nhỉ? Không phải nên vung mấy mấy trăm vạn ra, sau đó tìm bác sĩ nổi tiếng gì đó khám bệnh cho con trai anh ta à? Sở tổng, anh đích thân chăm sóc con mình như vậy, cũng chẳng có ai biết đâu!

"Lẩm bẩm cái gì đấy?" Sở Ninh Dực nhíu mày nói.

Thủy An Lạc lập tức đổi vẻ mặt khinh bỉ kia thành nghiêm chỉnh, cười híp mắt quay đầu lại nhìn anh, "Không có gì, chẳng qua đang nghĩ Sở tổng anh nên đi làm kiếm tiền mua sữa bột cho con trai anh thì tốt hơn thôi."

Có lẽ là vì sức khỏe của Tiểu Bảo Bối đã tốt lên nên tâm trạng Thủy An Lạc cũng khá hơn nhiều, thậm chí còn có tâm tình nói đùa với anh nữa.

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày nhìn cô rồi nói: "Tôi muốn nói chuyện với em về chuyện thực tập của em."

Tim Thủy An Lạc đập thịch một cái, mấy ngày nay mải chăm sóc cho Tiểu Bảo Bối nên cô cũng không nghĩ đến chuyện thực tập, nhưng không thực tập thì cô không thể tốt nghiệp được.

"Tôi đã xin nghỉ rồi." Thủy An Lạc buồn bực nói, tuy Lâm Thiến Thần vẫn chưa phê duyệt nhưng theo Thủy An Lạc thấy thì cô ta đang cố tình thì đúng hơn.

"Hôm qua tôi đã liên hệ với giáo viên chuyên ngành của em rồi."

Sở Ninh Dực thản nhiên nói. Thủy An Lạc vùi đầu xuống bát cơm sâu hơn, hình như cô đã biết anh định nói gì. Tuy cô rất muốn chất vấn một câu là anh liên lạc với giáo viên của tôi làm gì, nhưng thành tích kia... tự động khiến cô im bặt, không dám hỏi gì cả.

"Bác sĩ là để cứu người, em cảm thấy em có thể làm được không?" Sở Ninh Dực nói, có thể nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của anh.

Có thể làm được không?

Thủy An Lạc mím chặt môi, thật ra cô rất thích nghiên cứu về tim mạch, nhưng như Kiều Nhã Nguyễn nói thì đó cũng chỉ là lý thuyết suông mà thôi.

"Thủy An Lạc, ngẩng đầu nhìn tôi." Sở Ninh Dực đặt đũa xuống rồi đặt tay lên bả vai cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.

Thủy An Lạc bạnh cằm ngẩng lên, nếu anh ta đã muốn cô nhìn thì cô cứ nhìn như thế này là được rồi.

Sở Ninh Dực trông bộ dạng này của cô thì càng thấy đau đầu. Người giám hộ, anh thừa nhận mẹ vợ dùng từ này để định nghĩa ý nghĩa của anh với Thủy An Lạc là quá chính xác, giờ anh đã hoàn toàn trở thành người giám hộ của cô rồi.

"Em phải biết là, nếu trở thành bác sĩ, trong tay em sẽ phải nắm giữ cái gì?" Sở Ninh Dực nghiêm túc nói.

"Dù thế nào thì anh cũng vẫn sẽ nghĩ, thành tích không tốt thì không thể làm một bác sĩ tốt có đúng không? Các người ai ai cũng nghĩ thành tích là tất cả." Thủy An Lạc cắn răng nói. Thành tích của cô không tốt, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến việc cô thích làm bác sĩ hết.

"Thành tích của em không tốt, làm sao có thể vận dụng hết những kiến thức đó vào thực tế được?" Sở Ninh Dực càng tức giận.

"Thành tích tôi không tốt tôi có thể học hỏi. Nếu là đàn anh, anh ấy sẽ không nói như vậy. Anh ấy sẽ giúp tôi tìm tài liệu học tập." Thủy An Lạc cũng nổi giận, cô tức tối nói. Sở Ninh Dực luôn cho cô cảm giác là anh đang coi thường cô, còn đàn anh thì lại luôn là người sẽ ghi chép và tổng hợp lại tài liệu cho cô.

"Thủy An Lạc!" Sở Ninh Dực gắt lên, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên dữ dằn, "Thủy An Lạc, tôi nói cho em biết, em ít nhắc tới đàn anh của em trước mặt tôi đi."

"Vốn dĩ là thế mà, dù sao các người ai cũng khinh thường tôi. Lâm Thiến Thần cũng vậy, mà anh cũng vậy." Thủy An Lạc lớn tiếng nói, "Có thế nào thì trong mắt các người, sinh viên có thành tích kém thì luôn là một kẻ vô dụng." Thủy An Lạc nói rồi đứng bật dậy, "Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ những gì tôi muốn theo đuổi. Không muốn tôi tiếp tục thực tập ở đây thì anh cứ nói rõ ra là được rồi, không phải lôi thành tích tôi ra để nói thế đâu." Nói xong, cô lướt qua anh bỏ đi.

Sở Ninh Dực cố gắng hít sâu một hơi mới nhẫn nhịn không đá bay cái bàn trước mặt đi.

Thím Vu cẩn thận nhìn về phía bên kia, may mà Tiểu Bảo Bối vẫn đang ngủ yên, không bị đánh thức.

"Thiếu gia à, thím Vu có câu này không biết có nên nói hay không, nhưng cậu làm như vậy chẳng phải là ép tiểu thư đến tìm bác sĩ Mặc hay sao?" Thím Vu thấy hốt hoảng với chỉ số thông minh của thiếu gia nhà mình, tiểu thư đâu phải loại người mặt dày, học tập không tốt cũng không phải do cô ấy muốn vậy, nhưng bị người ngoài vạch trần trắng trợn như thế, khẳng định là giống như tát thẳng vào mặt rồi.

Ép Thủy An Lạc đi tìm Mặc Lộ Túc?

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn cửa phòng trống trơn không bóng người, bàn tay đặt trên bàn dần siết chặt lại. Hôm qua anh đã nói chuyện với giáo viên của cô và cũng thực sự lo lắng cho thành tích hiện giờ của cô. Thế nên, anh mới nhấn mạnh chuyện đó như vậy chứ không hề có ý khinh thường cô, đáng tiếc Thủy An Lạc lại không nghĩ thế.

Thủy An Lạc chạy ra khỏi phòng bệnh, ra sức bựt mấy cái lá cây bên ngoài, miệng liên tục lẩm bẩm: "Học không giỏi thì sao chứ? Tôi ăn tốn cơm nhà anh à? Tôi bắt anh đóng học phí cho à? Mẹ tôi cũng bảo tôi thấy vui là được, anh là gì mà quản tôi."

Thủy An Lạc càng nói càng tủi thân, suy cho cùng những đứa trẻ không cố ý thi bị điểm kém lúc nào cũng nhạy cảm, rõ ràng rất cố gắng, nhưng những người khác lại nói mình kém cỏi, không có gì tổn thương người ta hơn chuyện này.

Nhất là khi đó lại là người mà mình để ý thốt ra!

"Thủy An Lạc, thừa nhận đi, cô thật sự rất kém cỏi." Lâm Thiến Thần đứng cách Thủy An Lạc không xa, hai tay khoanh trước ngực khinh bỉ nhìn bóng lưng Thủy An Lạc nói.

Sự ấm ức trong ánh mắt Thủy An Lạc lập tức biến mất, sống lưng cũng thắng tắp, sau đó quay lại nhìn Lâm Thiến Thần đang mang đầy vẻ khinh bỉ, lại nhìn xung quanh một lượt. Sáu rưỡi chiều ngày hè, vốn là thời gian bệnh viện đông người, nhưng trong vườn hoa này lại không có mấy bóng người nên Lâm Thiến Thần không cần thiết phải giả bộ.

"Là chị đã nói gì đó với Sở Ninh Dực có đúng không?" Đôi tay duỗi thẳng bên người của Thủy An Lạc hơi siết lại, nếu không cô sợ mình sẽ không nhịn được mà lao vào đập cô ta mất.
« Chương TrướcChương Tiếp »