Chương 5
Trên đường trở về anh còn đang suy nghĩ, nhìn thấy cô sẽ nói gì đầu tiên. Sau khi lĩnh giấy kết hôn chưa tới hai mươi ngày anh đã phải về đơn vị, lần đầu tiên gặp nhau sau hai tháng xa cách có thể nói là tâm trạng anh rất phức tạp. Cũng không biết tại sao vào khoảnh khắc khi nãy đột nhiên tất cả đều lắng xuống.
Lấy lại tinh thần thấy vẻ mặt Chử Điềm nhìn anh kỳ lạ, Từ Nghi hắng giọng hỏi ngược lại: "Tối nay ăn gì?"
Chuyển qua đề tài này chẳng thông minh chút nào. Song, Chử Điềm kiềm chế mấy lời nhạo bang, thay vào đó cô nói: "Có gì thì ăn đó."
Chính trị viên Từ lập tức im lặng. Về đến nhà, Từ Nghi cởϊ áσ khoác ra đi kiểm tra tủ lạnh. Trong tủ lạnh có không ít thức ăn, tốt hơn tưởng tượng của anh nhiều. Từ Nghi mở ngăn mát ra, ngoại trừ một lốc sữa tươi và một chút rau dưa ra thì tất cả đều là hóa mỹ phẩm và mặt nạ dưỡng da của cô.
Chử Điềm đi ngang qua phía sau anh, nhìn thấy bóng lưng anh hơi có vẻ cứng đơ bỗng tâm trạng tốt lên khó hiểu. Cô chọc chọc vào vai anh: "Nghĩ ra làm món gì chưa?"
Từ Nghi quay đầu lại nhìn cô một cái, tâm trạng hơi phức tạp. Anh đứng yên trước tủ lạnh một lát rồi cởi nút cổ áo sơ mi, vẻ mặt bình tĩnh bỏ đi.
"Anh đi đâu thế?" Chử Điềm hỏi.
"Tắm trước đã." Sẵn tiện suy nghĩ xem trong điều kiện hiện có phải làm bữa tối như thế nào mới ngon.
Chử Điềm khẽ lè lưỡi. Cũng đâu phải làm mãn hán toàn tịch(1), còn phải tắm rửa trước rồi thắp hương à? Cô cúi người xuống, lấy thức ăn ra, lặng lẽ chạy vào nhà bếp.
(1) Mãn hán toàn tịch là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.
Không thể phủ nhận trong nhà có thêm một người cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Đi đến đâu cũng có hơi thở phụ nữ. Có điều không biết cô vợ nhà anh lúc nào mới có thể thổi thêm một chút hơi thở cuộc sống nữa đây? Từ Nghi nhìn đống mỹ phẩm bày trên kệ bồn rửa mặt trong phòng tắm, lại nhớ đến mấy thứ trong ngăn mát tủ lạnh, anh cảm thấy mình vẫn còn kỳ vọng ở cô quá cao.
Tắm rửa xong, anh nhìn vào gương sửa soạn bản thân lại. Cuộc sống dã ngoại hơn một tháng đã khiến anh rám đen hơn trước không ít, da cũng sần sùi rất nhiều. Nếu để người đơn vị cũ nhìn thấy bộ dạng này của anh chắc hẳn chẳng ai dám khen khuôn mặt anh nữa, cũng bớt đi việc cô vừa nhìn một cái đã nhận ra anh ngay.
Từ Nghi sờ sờ hàm râu hơi lún phún dưới cằm. Vừa mới lấy dao cạo râu ra thì đèn phòng tắm vụt tắt. Cúp điện rồi. Anh vừa nhận ra điều này thì nghe thấy một tiếng hét vang lên.
Anh nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài, một mùi khói dầu gay gắt xộc vào mũi. Từ Nghi bước nhanh vào phòng bếp, chỉ nghe thấy thứ gì đang vang lùm bùm trong nồi. Anh lập tức tắt bếp gas, quay người lại tìm Chử Điềm. Chỉ thấy cô đang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay bịt mắt.
Từ Nghi vội vã hỏi cô: "Sao vậy? Có phải là dầu bắn vào mắt rồi không?"
Chử Điềm bắt được tay anh từ từ đứng lên. Dù cô cố gắng nhưng Từ Nghi vẫn nhận ra được cô vẫn nhận ra rằng cô bị hốt hoảng.
"Không có gì." - Cô lắc đầu - "Chỉ… chỉ là đột nhiên mắt em không nhìn thấy gì thôi."
"Không nhìn thấy nữa hả?" Từ Nghi cau mày.
Chử Điềm mở to hai mắt nhìn anh. Trong căn bếp đầy khói dầu này, mọi thứ trông vô cùng tờ mờ. Từ Nghi dìu cô đi ra phòng khách, để cô ngồi yên trên ghế salon rồi quay người đi tìm nến.
Chử Điềm nhận thấy anh bỏ đi, bỗng nhiên sốt ruột: "Anh đi đâu vậy?"
Từ Nghi không nói năng gì, anh thắp một cây nến cắm trước mặt Chử Điềm, đưa tay qua lại trước mặt cô: "Bây giờ có nhìn thấy không?"
Chử Điềm hoang mang lắc đầu.
Từ Nghi thót tim, sau giây lát nhìn vào đôi mắt to vô thần của Chử Điềm, anh quyết định: "Chúng ta đi bệnh viện."
"Đi bệnh viện?" - Chử Điềm sửng sốt - "Không cần phiền phức như vậy đâu, sẽ khỏi ngay thôi mà."
Từ Nghi đang mặt áo khoác khẽ dừng lại.
Chử Điềm ngẩng đầu lên: "Dạo này cũng hay bị như vậy lắm, bất chợt sẽ có vài phút không thấy gì hết, một lúc sau lại khỏi thôi."
Từ Nghi im lặng, dường như đang suy tư.
"Em đã sớm đến bệnh viện rồi. Bác sĩ kiểm tra nói không có vấn đề gì lớn, bổ sung Vitamin A là được" - Chử Điềm sợ anh lại tức giận nên vội vàng giải thích - "Em không có nói cho anh biết sao? Em nhớ em nói rồi mà."
Nhưng mà anh quả thật không biết. Anh chỉ nhớ mang máng có một lần cô nói với anh cảm thấy không khỏe. Lúc đó anh vừa mới kết thúc cuộc huấn luyện dã ngoại, bận đến mức chỉ thiếu điều phân thân, căn bản không kịp hỏi tới, chỉ dặn dò cô nên kịp thời đến bệnh viện mà thôi. Bây giờ nghĩ lại có thể là khi đó cô đã nói với anh.
"Bây giờ đã khá hơn rồi." - Chử Điềm còn nói - "Em có thể nhìn thấy anh mờ mờ." - Cô vẫy vẫy tay với anh.
"Được rồi." - Từ Nghi kéo tay cô - "Có thể nhìn thấy là tốt rồi."
Nhìn cô vẫn trợn tròn mắt như cũ, anh thoáng ngập ngừng rồi nói: "Bây giờ em ở đây đi, để anh nấu bữa tối cho."
Đánh chén xong bữa ăn tối này dưới ánh nến, sau này nhớ lại cũng xem như khá lãng mạn. Vai nam chính Từ Nghi ôm đồm hết mọi chuyện từ nấu cơm đến rửa chén. Sau đó gọi điện thoại cho bảo vệ hỏi nguyên nhân bị cúp điện thì được cho biết: Do đường dây điện xảy ra trục trặc khiến toàn khu bị mất điện, họ đang kiểm tra từng đường dây một, cũng không biết cụ thể khi nào mới sửa xong.
Cúp điện thoại, Từ Nghi nhìn về phía Chử Điềm, mắt cô đã khôi phục trở lại, đang thoải mái nằm trên ghế salon ăn trái cây đã được gọt sẵn. Vẻ lo sợ tái mét mặt mày khi nãy đã hoàn toàn biến mất, thậm chí còn có vẻ rất hưởng thụ.
Anh đi đến ngồi cạnh cô, tiếng nói rõ ràng: "Nhân mấy ngày nay anh nghỉ phép có thời gian rảnh, anh và em đến bệnh viện khám lại xem."
"Không cần đâu." - Cô quyết đoán từ chối - "Từ Nghi, anh muốn hẹn hò em ra ngoài chơi cũng không cần chọn mấy nơi như bệnh viện chứ. Hơn nữa em đã khỏe rồi mà."
Anh cố ý không đếm xỉa đến cô trêu đùa của cô: "Vậy lúc trước sao lại xảy ra vấn đề này?"
"Áp lực quá lớn thôi." - Cô nói - "Anh xem đi, em vừa phải dọn nhà vừa phải tìm việc làm, còn anh lại không có ở nhà để đỡ đần cho em."
Thật ra trong lòng Từ Nghi vẫn rất áy náy. Nhưng khi đối mặt với Chử Điềm vô cùng vui vẻ nói xoáy vào chỗ đau của người khác thì anh lại cảm thấy rằng ... phụ nữ thật đúng là hay ngồi lê đôi mách.
"Chử Điềm." - Anh nghiêng người gọi tên cô, chợt cảm thấy cả người cô cứng đờ - "Sao vậy?"
"Tay của anh..."
Tiếng nói Chử Điềm trở nên quái lạ. Từ Nghi cúi đầu, dưới ánh nến vàng nhàn nhạt anh phát hiện tay mình đang đặt trên hai chân của cô. Anh nhanh chóng hiểu ra hành động vô thức này của mình có hơi mờ ám. Tuy nhiên không đợi anh phản ứng lại, Chử Điềm đã đứng bật dậy, rút hai chân ra khỏi tay anh.
"Nóng quá, em đi tắm đây."
Thốt ra những lời này xong Chử Điềm lập tức chui vào nhà tắm. Tiếng đóng cửa vang lên thì vừa khéo đèn trong nhà cũng đã sáng trở lại. Có điện rồi!
Từ Nghi hơi nheo mắt nhìn căn nhà sáng rỡ, tự nhiên anh có một cảm giác không biết trốn vào đâu. Trời ạ, anh chột dạ cái gì chứ. Mới vừa rồi anh chỉ nổi hứng, muốn nói với cô về việc sắp xếp cuộc sống sau này thôi mà.
Từ Nghi bật cười phát hiện rằng con người được nhồi nhét đầy đầu tư tưởng giáo dục chính trị và kiến thức về Đảng cộng sản, nhà nước và quân đội này, khi đối mặt với Chử Điềm có tư tưởng giác ngộ thấp như vậy thật đúng là... không thể xuống tay.