Bảy Đêm Quải Đản

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ranh giới giữa văn học và cuộc sống đôi lúc rất mong manh. Có những tác phẩm làm người đọc đọc xong thấy con tim vui trở lại, thấy cuộc sống tươi đẹp. Với quyển truyện này, hi vọng bạn đọc xong "cái c …
Xem Thêm

"Ở đây ngoài mấy con quỷ thức đêm là chúng ta ra chẳng còn ai ở đây cả, đều dọn đi hết rồi, tôi lấy ai ra mà dọa với chẳng nạt?"

"Không phải còn linh hồn ông lão chủ nhà vẫn bám theo anh đó sao? Cẩn thận làm kinh động đến ông ấy anh sẽ bị nghiền nát thành bột đấy."

Nói xong cô cười tinh quái bỏ vào phòng. Hai người chúc nhau ngủ ngon. Vương Thổ đi về phòng, tuy là bịa chuyện để kể cho mọi người nghe nhưng khi còn lại một mình, đi giữa cái hành lang trống rỗng này anh cũng ghê ghê, rảo bước nhanh về phòng.

Hoa mắt, trên sàn có cái gì đó đang động đậy. Định thần nhìn kỹ thì ra đó là cái bóng của chính anh. Dừng lại, quay người, nhìn lên bóng đèn đang lắc lư, cửa cầu thang mở sẵn, gió lạnh rít lên từng cơn.

"Ai đấy? Về muộn thế này mà không đóng cửa lại, làm sao mà không bị gió lùa cơ chứ? Gió lạnh thế này đóng cửa lại chặn gió, có thế mà cũng không biết, đúng là cái đồ…" Mồm vừa lẩm bẩm, vừa đóng cửa lại.

Anh đi thêm vài bước ra nhìn lại lối thoát hiểm, sao mọi khi bị đóng chặt mà hôm nay mở toang thế này. Cánh cửa sắt nhọn hoắt, bên trong hun hút, lại một dự cảm không lành.
Chương 2: Đêm thứ hai: Máy Ảnh Ma Ám
Cuối tuần rồi, vừa ăn cơm xong, mọi người không hẹn mà gặp ở tầng 4 phòng của Trương Khiết.

"Nhà tôi thành nhà công ích rồi, lần sau tụ tập ở đây là phải nộp lệ phí đấy nhé!"

Cả đám bàn tán về câu chuyện tuần trước, đám con trai cho rằng rất đặc sắc. Chỉ có hai cô gái là bị ám ảnh, lo sợ trong tủ của mình cũng xuất hiện đồ lạ.

"Không biết một tuần nay cái tủ sách của Vương Thổ có cái gì mới rồi? Hừ, anh ta đâu? Sao giờ này còn chưa thấy đâu?"

Hà Tiểu Đình đứng bên cạnh "Tôi vừa gọi anh ta, phòng không có người, tôi tưởng anh ta đi trước rồi chứ".

Mà cả tuần nay cũng ít gặp anh ta.

"Chắc anh ta có hẹn. Không đợi nữa, đã 9 giờ rồi, tắt đèn!"

Mói vừa đây còn ồn ào thế mà bóng tôi đến kéo theo đó là sự yên lặng như tấm phong không thể thiếu để bắt đầu của bất kỳ một câu chuyện ma nào.

"Hôm nay ai sẽ kể đây?"

Mọi người im lặng, Thẩm Thiên "Các cậu có nghĩ trên đời này thật sự có âm hồn không?"

"Không đâu, đều là tưởng tượng mà thôi".

"Đã ai nghe máy chụp hình có thể chụp lại bóng ma chưa?"

"Cậu định kiếm chuyện để dọa chúng tôi đấy à, mấy cái ảnh ma quỷ ấy chỉ là kỹ xảo của máy tính mà thôi."

Thẩm Thiên "Vậy tôi sẽ kể câu chuyện tôi đã chứng kiến về cái máy ảnh có thể chụp ảnh bóng ma".

Đêm đó trời oi bức, tôi và Vân Thọ - một người bạn học - vào một công viên vắng vẻ. Quanh đây lâu lắm rồi cũng không có ai đến vì nhìn vào cảnh vật ở đây rất hoang tàn, cỏ thì um tùm, trong lòng tôi đã thấy bất ổn. Trời cũng chẳng có gió máy gì cả mà trong này cứ bụi mù cả lên.

Lưng nhễ nhại mồ hôi làm tôi thấy không khí bí bách, quần áo chật chội. Nghe nói nếu đi một mình ngoài đường trong đêm khuya mà bị ma bám theo se có cảm giác như vậy. Cứ nghĩ thế nên tôi không dám quay lưng lại, trong đầu tôi hình dung ra đủ thứ chuyện kinh khủng. Tay cầm chặt cái đèn pin soi vào đám cỏ rậm lần từng bước để đi. Tôi vẫn nhớ trước kia ở đây có một con đường cơ mà. Nhìn Vân Thọ mà tôi vô cùng hối hận, tự nhiên lại cá cược với anh ta, giờ phải rước cái họa này vào thân.

Vân Thọ ở cùng kỳ túc xá với tôi, ví tính cách chúng tôi rất hợp nhau nên dần thành anh em. Đại học năm thứ ba, hai chúng tôi cùng thích một cô gái. Cả hai chúng tôi vì thế nên đều không thoải mái, rồi từ bạn chuyển thành thù, cũng đã có lúc thể hiện thái độ cãi vã ra mặt. Về sau cũng phát hiện ra cô bé kia từ lâu đã có ý trung nhân rồi. Quan hệ của chúng tôi sau đó dần dần trở lại tốt hơn. Nhưng cũng khó để hàn lại vết rạn nứt tình cảm đó.

Cũng bởi vậy chiều nay, khi ở công ty chẳng ai chịu ai chúng tôi đã cãi nhau một trận nảy lửa, cuối cùng Vân Thọ trút giận bằng cách thách đố với tôi xem ai dám đi vào công viên ma.

Công viên ma rất nhỏ, chỉ to bằng những khuôn viên bình thường mà thôi. Ấy thế mà nó có nhiều kỷ lục bất hủ. Cũng đã từng có án mạng ở đây.

Mùa thu năm đó, những người ở quanh công viên hay ngửi thấy mùi xác thối. Càng ngày càng thối. Họ liền báo cảnh sát. Bên cảnh sát cử người điều tra. Họ tìm thấy xác một học sinh nữ. Những người ở quanh đấy lấy thế làm sợ hãi. Họ kể ra hết những chuyện không bình thường gần đây. Có người nghe thấy giữa đem cô ta khóc lóc. Có người nhìn thấy cô ta giữa đêm bay lượn.

Đã qua đi vài năm rồi nhưng từ ngày đó công viên bị đồn là có ma. Trong công viên này từ cái cây ngọn cỏ đến con mèo, v.v… đều bị mọi người gọi là đồ ma ám. Họ đều chấp nhận đi vòng một vòng xa còn hơn là đi qua công viên.

Tay cầm chặt cái đèn pin, thật ra cũng sợ lắm rồi nhưng tôi không thích. Vân Thọ nhìn tôi khinh thường. Tôi nghiến răng nghiến lợi bước về phía trước.

Vân Thọ thấy tôi không thèm giải hòa với anh ta, anh ta vô cùng tức giận nhưng nhưng lại nhẹ nhàng.

"Tôi xem ra cậu có vẻ sợ rồi, thôi thì nói một câu nhận lỗi, hai chúng ta không thách đố nữa, đi về".

"Không!" Tôi lạnh lùng trả lời. Lòng lại tức nghẹn lên. Sự việc chẳng có gì, rõ ràng anh ta là người gây sự trước. Bây giờ tôi có sợ cũng không bao giờ đầu hàng. Muốn tôi nhận thua á, không bao giờ.

Anh ta sôi máu lên nhìn tôi, xem ra anh ta hận tôi đến tận xương tủy.

Chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Sống chết gì thì chúng tôi cũng đi vào trong đó.

"Meo", tiếng mèo từ phía trước vang lai, thứ âm thanh rất rùng rợn này suýt nữa làm tim tôi bắn ra ngoài. Hai chân tôi không nhúc nhích được nữa. Vân Thọ cũng đứng sững lại, đảo mắt nhìn nhanh xung quanh, tiếng thở của anh ta dồn dập. Cái điệu bộ sợ hãi của anh ta càng làm tôi lo lắng theo.

Chúng tôi vẫn đi tiếp, giờ đã có thể nhìn thấy cái cổng gỗ của công viên rồi. Xung quanh đây toàn là mùi nắm mốc, tường xi măng thì tróc hết, trơ ra toàn gạch. Trong này chỉ thấy dơi bay lượn là nhiều. Tôi thấy dơi là rất bực mình. Chắc cũng vì số lượng nó quá nhiều mà lấn át hết các loài khác, chiếm cái chỗ này làm lãnh thổ riêng.

Cây dây leo bò chằng chịt kín hết cả cái cổng gỗ. Cũng may là còn chừa lại cái ổ khóa. Tôi dơ tay chạm nhẹ một cái đất cát đã rơi lả tả lung tung.

Vân Thọ lắp ba lắp bắp "Hay thôi chúng ta đừng đi nữa?"

Anh ta đã đầu hàng ròi? Nơi đây đúng là rất nguy hiểm.

Tôi cao giọng "Sao, sợ rồi hả, nói một tiếng nhận anh đã thua là được!". Nhìn cái dáng vẻ to con của anh ta mà nhát chết quá trời. Thật ra nếu anh ấy không nhận thua trước thì tôi cũng chẳng chịu đựng nổi lúc nữa.

"Ai nói là tôi sợ, tôi đang nói là cửa bị khóa, chúng ta không vào trong được thì lãng phí thời gian ở đây làm gì". Chắc rằng trong lòng anh ta đang lẩm nhẩm chửi thề. Nhưng anh ta vận ngang ngạnh nhất nhấy không bỏ cuộc làm tôi nóng cả mặt.

"Không đi được thì trèo tường, đằng nào thì cậu không sợ ma cơ mà". Nói xong thì đến tôi cũng hối hận. Tự nhiên lại mua dây buộc mình, gánh phiền phúc vào thân rồi.

"Trèo thì trèo, ai sợ ai!"

Anh ta trèo thật, không cần đợi tôi tỏ thái độ. Đu một cái qua tường.

Tôi đúng là chỉ được cái ẩu đoảng chưa nghĩ xong đã nói xong còn biết trách ay bây giờ. Không còn cách nào khác nữa, cố mà leo thôi.

Dưới chân tường bên này, tôi dùng hết lực để nhảy lên tường. Chuẩn bị nhảy xuống đất thì Vân Thọ hét toáng lên, làm tôi giật mình quá sợ hãi ngã lăn trên đất đau điếng. Nhìn thấy anh bạn mình đang chết đứng như thanh củi, mặt nhân nhó mắt nhắm tịt, hình như chân anh ta giẫm phải cái gì đó.

Tôi đánh liều lấy đèn pin soi xuống đất. Dưới đất là xác một con mèo, vừa rồi Vân Thọ không cẩn thận đã giẫm lòi ruột. Nhìn quá rõ cái đống bầy nhầy ấy làm tôi thấy quá ghê tởm.

Thêm Bình Luận