Nghe Lận Hoài Sinh nói, trong lòng C thất vọng.
Quy cho bởi vì cừu nhỏ luôn mang lại cho hắn những niềm vui bất ngờ nên C lúc này mọi thời mọi khắc đều ôm theo kỳ vọng chưa từng có với Lận Hoài Sinh.
Có mong đợi thì sẽ có thất vọng.
Thật ra cừu nhỏ căn bản không làm gì sai, cho dù C không hề đồng ý cách làm của cừu nhỏ, cũng không thể trách cứ cậu. Nhưng dường như người đàn ông đã bị Lận Hoài Sinh chiều hư, tình cảm của C đang từng chút một thay đổi mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra. Thay đổi thất thường, yêu cầu khắt khe đối với sự hoàn mỹ, hắn đánh bóng cảm xúc của mình như một viên đá quý, mài nhẵn những chỗ không xứng đáng với cừu nhỏ.
Trong lòng C, cảm giác đầu tiên mà Lận Hoài Sinh giao phó là thuần khiết vô song nhất trên đời.
Hắn đay nghiến bản thân, để phù hợp với bệnh nhân Stockholm của hắn, chắc chắn cừu nhỏ cũng sẽ có cảm giác tự trách.
Người đàn ông nhìn Lận Hoài Sinh, nhìn nụ cười ngượng ngùng từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi của cậu, tâm lý càng lúc càng cự đoan. Mặt cay nghiệt của bản thân lại sống dậy, cậu cho C cảm giác mỉa mai sâu sắc: Vì sao cứ khăng khăng lựa chọn đem đồ ăn trở chỗ phòng giam cho đồng bạn? Cậu ấy thật sự yêu hắn sao? Hay là cậu là kẻ lừa đảo...... Cậu chính là kẻ lừa đảo! Cậu mãi mãi sẽ không thuộc về hắn.
Bên ngoài truyền lại tiếng gõ cửa gấp gáp thô bạo.
C đột ngột tỉnh lại, khó có thể nhìn thẳng vào những suy nghĩ điên rồ trong nội tâm mình khi nãy.
Mặt cay nghiệt thúc giục hắn chán ghét cừu nhỏ và Lận Hoài Sinh đang đứng trước mặt, một mặt giả tạo, một mặt chân thật, một mặt điên dại, một mặt dịu dàng nhưng dường như cộng sinh với nhau, tiếp tay cấu kết với nhau làm việc xấu.
"Bọn họ" mới là một đôi trời sinh.
Lion ngoài cửa đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, trực tiếp đẩy cửa vào.
"Centipende! Rốt cuộc mày đang làm cái quái gì vậy hả?”
Trên thực tế câu này không đơn thuần là nói với C.
Leon biết mấy ngày nay đồng bọn của mình cứ ba lần bốn lượt ở một mình với con tin này giống như bị ma nhập, mặc dù đối với bọn họ mà nói người châu Á này hoàn toàn không có bất cứ sự uy hϊếp nào, nhưng Leon không chấp nhận việc kẻ bắt cóc tiếp xúc nhiều lần với con tin. Nói cho cùng C cũng là người cùng thuyền với hắn, Leon sẽ nhượng bộ và nhẫn nại với đồng bọn của gã, nhưng theo đó gã càng nhìn không thuận mắt Lận Hoài Sinh.
Lận Hoài Sinh ngược lại không quan tâm ánh mắt nham hiểm và tàn nhẫn có thể lột xuống một lớp da của gã, nhưng con tin cừu nhỏ đang ở trạng thái Stockholm lại biểu hiện giống như gặp thiên địch.
Sắc mặt Lận Hoài Sinh trắng bệnh, mơ hồ run rẩy. Cho dù ngay khoảnh khắc trước còn nghi kỵ Lận Hoài Sinh, suy nghĩ làm cho hắn sắp phát điên đến nơi, nhưng Lận Hoài Sinh chỉ cần lộ ra chút khó chịu, hắn liền “phản lưới nhà”.
C bước lên trước, chặn lời nói của Leon và tự mình nói chuyện với gã ta, cũng chặn nỗi sợ hãi và áp lực mà Leon gây ra cho cừu nhỏ.
“Chuyện gì?”
Leon nhìn ra được ít nhiều ý nghĩa trong hành động của C, trên mặt có chút phiền, nhưng vẫn nhịn xuống, liếc nhìn Lận Hoài Sinh sau lưng C, cấp tốc nói: “Liên bang đưa tin tới rồi.”
C ngay lập tức thu lại tất cả biểu cảm, trở nên vô cùng lãnh khốc, nhưng đây là biểu hiện lúc hắn ta đang phấn khích. Câu nói của đồng bọn đã làm hắn ngay lập tức trở về dáng vẻ ban đầu, một tên tội phạm hung hãn tàn bạo, một kẻ gϊếŧ người đẫm máu tàn nhẫn.
Leon vừa lòng gật đầu: “Mày phải tới xem đi.”
Đó là đương nhiên.
Mục đích của bọn họ khi làm tất cả những điều này là để ép buộc liên bang phải thoái lui nhượng bộ.
C đã bước được một bước. Nhưng hắn lại quay đầu.
Vì sao hắn phải quay đầu? Trong đáy lòng hắn từng có hoài nghi và oán hận với Lận Hoài Sinh, hắn hoàn toàn có lý do để không nhìn lại. Đây là đặc quyền mà hắn có được trong mối quan hệ này, hắn có thể xây dựng các cửa ải cho cừu nhỏ, thử lòng cậu, kiểm tra cậu, mài dũa ra một bệnh nhân Stockholm hoàn mỹ nhất trong lòng hắn giống như cách hắn đối xử với chính mình.
Nhưng trước khi hắn làm vậy, C cũng vẫn muốn quay đầu xem dáng vẻ của cừu nhỏ. Nếu như cậu không vui vẻ, C cảm thấy bản thân hẳn là sẽ không làm như vậy.
Lận Hoài Sinh cứ như đã biết được, cậu hoàn hảo kết nối được với sự im lặng của C, nghiêng đầu điềm đạm cười: “Anh đi đi.”
C cau mày, ngược lại hắn vẫn đứng đó nói với Lận Hoài Sinh: “Tôi đưa em quay về trước.”
Leon nghi ngờ con tin gầy yếu này thực chất đã phù phép lên Centipede, biến người đàn ông hung ác nham hiểm này trở thành một người hoàn toàn khác.
Lận Hoài Sinh lắc đầu, từ chối C, nhưng câu nói tiếp theo của cừu nhỏ càng êm tai hơn.
“Tôi có thể đi một mình.”
“179 bước.”
Thanh niên đứng ở đó hiếm thấy mà tự khoe khoang bản thân, nhưng sự nhút nhát rụt rè trong bản tính vẫn chiếm thế thượng phong, khiến cho khi cậu nói những lời này có cảm giác ngượng ngùng e ấp.
“Tôi nhớ rồi, 179 bước, mỗi lần đi cùng tiên sinh tôi đều rất nghiêm túc.”
Người nói không hề cảm thấy đó là một lời yêu thương, nhưng bản thân sự trung thực chính là lời tâm tình êm tai nhất, có lẽ ý nghĩa của việc Đức Mẹ giáng trần thuyết giảng giáo lý chỉ có vậy thôi. Mà C ngay lập tức nghĩ tới bản thân đã từng so sánh Lận Hoài Sinh với Đức Mẹ, cho rằng trên người cậu có sự nhân từ kỳ diệu.
Điều cảm động nhất là Đức Mẹ gầy yếu trẻ trung này có thể chỉ ban phước và thuộc về một mình hắn thôi.
C im lặng.
Mặc cho những lời nói của Lận Hoài Sinh khoáy đảo những ý nghĩ cuồng loạn của bản thân trở thành gió tanh mưa máu, phá huỷ, xé toạc bản thân hắn.
Bản thân độc ác nhất, kẻ lừa đảo trong tưởng tượng và Lận Hoài Sinh thật, bọn họ đều là phần mở rộng trong trí tưởng tượng của C, đều khao khát kiểm soát bộ não C. Sức mạnh thể chất trong khoảnh khắc này cũng không giải quyết được vấn đề, C có cảm giác cấp bách, hắn bắt buộc phải ngay lập tức thoát khỏi trạng thái này, nếu không chờ đợi hắn sẽ là vực sâu vạn trượng mà trước giờ hắn chưa từng trải qua.
Người đàn ông không trả lời những lời dễ nghe của Lận Hoài Sinh, giọng nói của hắn cũng không còn tình cảm.
“…..Tôi đưa em trở về. Đừng làm lãng phí thời gian.”
Có lẽ là vì nửa câu của C nên đồng bọn Leon cũng không hề ngăn cản, thờ ơ ở bên cạnh nhìn.
Lận Hoài Sinh mở miệng. Cừu nhỏ rất nhạy cảm, đột nhiên cậu ý thức được bản thân dường như đã nói gì đó làm tiên sinh bắt cóc không thích, nhưng lúc cần bù đắp, cậu ngược lại không thể nói gì. Cậu rất hoang mang, thậm chí có chút tủi thân, cảm xúc như vậy làm cậu không thể nói ra những lời dễ nghe nữa, thậm chí không dám nói thêm câu nào.
Lận Hoài Sinh im lặng đến gần C.
Cừu nhỏ xụ mặt, C không thể nhìn thấy gì, thế là phát hiện tóc mái của cậu qua mấy ngày đã dài ra rồi, phát hiện túi áo giấu đồ ăn của cậu căng phồng. C mím chặt môi, kiềm chế bản thân. Bởi vì hắn muốn nâng mặt Lận Hoài Sinh lên, để cậu "nhìn thấy" hắn, bản thân cũng có thể quang minh chính đại nhìn cậu.
Hắn lại một lần nữa đẩy bệnh nhân Stockholm vốn thuộc về mình ra xa. C đã từng có cảm giác giải thoát trong phút chốc, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác đau đớn giống như bị khoét mất một miếng thịt. Sự chịu đựng của người đàn ông làm cho vết sẹo giống như con rết trên mặt hắn ta trở nên cực kỳ dữ tợn. Mỗi hành động lời nói của cừu nhỏ đều làm cho con rết đau khổ tột cùng.
Lận Hoài Sinh nghe lời đưa tay về phía kẻ bắt cóc, cổ tay khép lại, im lặng ra hiệu cho C trói cậu lại.
Lúc này cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt ẩm ướt dường như vừa khóc xong.
Đây là con cừu có tâm hồn nhạy cảm tinh tế nhất trên đời, cậu dùng lời nói và hành động bản thân nói với C:
Nếu như kẻ bắt cóc vứt bỏ con cừu của hắn, Stockholm cũng không xứng đáng đạt được sự thiên vị.
C chưa từng nghĩ tới, cừu nhỏ ngoan ngoãn cũng có một mặt quyết tuyệt. Trong thế giới của cậu chỉ có đen và trắng, chỉ có yêu và không yêu, cho dù C chỉ lùi lại một bước để xem xét mối quan hệ của bọn họ, đối với cừu nhỏ cũng là một sự phản bội, cho nên cậu lập tức thu lại phần tình cảm này.
Leon thực sự không thể nhìn nổi sự rề rà của hai người này nữa, gã thô bạo nhặt sợi dây thừng lên, trói hai tay hai chân Lận Hoài Sinh lại. Vẻ mặt C ngay lập tức trở nên nghiêm khắc: “Leon!"
Trước khi hắn kịp ngăn chặn, dây thừng đã siết chặt vào da thịt Lận Hoài Sinh. C nhìn thấy sắc mặt cừu nhỏ ngay lập tức trắng bệch, hắn liền cảm thấy cơn đau của cậu giống như đã truyền qua cho hắn.
C biết Lận Hoài Sinh rất sợ đau, thậm chó còn có cảm giác đau khác với người bình thường. Từ khi bắt đầu xác nhận đây là cừu nhỏ của mình, C chưa từng khiến cho Lận Hoài Sinh phải chịu đau đớn nào, cho dù chỉ là đυ.ng vào chân giường, hắn đều có thể dự đoán được bộ dáng đáng thương và kể khổ của cậu, trong những lời của cậu, vết thương nhỏ cũng sẽ trở nên kinh thiên động địa. Nhưng đó là biểu hiện cậu toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn.
Cậu không nói gì.
Hiện tại cậu không nói một câu nào.
Dây thường trói trên tứ chi cậu đồng thời cũng trói luôn cả linh hồn thân cận và nũng nịu của cậu.
Lận Hoài Sinh đã không đồng ý để người đàn ông này tiếp tục có được sự chân thành của cậu.
Tinh thần C càng trở nên hỗn loạn. Hắn vừa có hàng động cự tuyệt, từ chối kho báu mà hắn rất mực si mê. Hiện tại hành động rút lui lại càng giống như trò hề. Hắn giận lây sang người khác, không thể kiềm chế được lửa giận với đồng bọn của mình, giống như một con dã thú muốn ăn thịt người.
"Mày làm cái gì vậy?’
Leon cảm thấy không thể tin được: "Mày nhìn cho rõ đi, nó chỉ là con tin, tao làm không đúng sao?”
"Nó có thể có cái gì khác chứ?" Leon cũng phát cáu, mặc dù gã luôn tôn trọng và sợ hãi C lúc này cũng không khỏi chế nhạo, "Trước đây mày còn động thủ gϊếŧ hai người.”
Lời nói ác ý của kẻ bắt cóc đã khơi dậy sự kinh hãi đè nén trong đáy lòng Lận Hoài Sinh. Thanh niên rất khó mà không nghĩ tới hai con tin đã chết ban đầu, bọn họ sụp đổ và sợ hãi sau khi bị bắt cóc, chính vì C chán ghét bọn họ quá ồn ào liền xem bọn họ như "rác rưởi" cần giải quyết.
Lận Hoài Sinh không tận mắt nhìn thấy tình cảnh bọn họ chết, nhưng cách C hành hạ tra tấn họ giống như con kiến đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu cậu. Lúc đó Lận Hòa Sinh co ro trong góc, không dám động đậy một chút nào nhìn người đàn ông cao lớn kéo hai con tin như hai cái xác trở về phòng quay video. Lúc đó, hai người họ đã sắp chết hoàn toàn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ còn lại da thịt thối nát bị kéo lê trên nền đất gồ ghề phát ra âm thanh khiến những người khác răng va vào nhau lập cập, cả đời Lận Hoài Sinh đều sẽ nhớ âm thanh này.
Hiện tại xem như Leon đã cố tình mở chiếc hộp niêm phong sự sợ hãi của Lận Hoài Sinh.
C nhìn thấy Lận Hoài Sinh lung lay sắp ngã dường như bị kinh hãi tới sắp chết, cả hắn và Leon---cậu đều sợ hãi vì cả hai đều từng làm tổn thương cậu. Cuối cùng hắn ta đã không còn hưởng thụ được sự thiên vị, lưu lạc trở thành một tên tội phạm tầm thường như lúc trước.
Những thứ C từng xoắn xuýt trước đây đều trở thành chuyện cười vô nghĩa.
Hắn cảm thấy hối hận vô cùng.
Nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng. Trạng thái của cừu nhỏ không thể chịu nổi bất kì sự kí©h thí©ɧ nào, C sợ bản thân lại nói sai hay làm sai gì đó, cuối cùng chỉ có thể nói ra những lời an ủi sáo rỗng.
"Tôi đưa em về trước, được không?”
Vừa nói người đàn ông vừa thử kéo tay Lận Hoài Sinh, hắn rất dễ nhận ra Lận Hoài Sinh cứng người lại. C cảm thấy khó chịu và chua chát không tả được. Cừu nhỏ của hắn đã vì hắn mà biến thành một tác phẩm điêu khắc, mà hắn đã vì cừu nhỏ biến thành một người có máu có thịt. Như vậy tính là gì?
Lận Hoài Sinh cúi đầu, không trả lời. Sự im lặng của cậu giống như đang mỉa mai sự giả dối của C, cho dù cậu không lựa chọn, thân phận con tin của cậu từ đầu tới cuối cũng không hề có cơ hội được thật sự lựa chọn.
C tức giận với bản thân, còn giận lây sang đồng bọn. Hắn trút giận lên tất cả đối tượng mà hắn có thể đỗ lỗi, thậm chí sau này còn quấy thành mối quan hệ bất hòa với Leon. Nhưng không có ai có thể giúp hắn quay ngược thời gian trở về 15 phút trước khi bản thân phạm sai lầm.
Trên đường trở về, không ai nói chuyện.
C đi phía trước dẫn dắt con cừu của hắn. Tâm tư của hắn rất loạn, mọi thứ cứ chen chúc trong đầu. Đợi khi đến gần phòng giam, C phát hiện có một con số đột ngột bật ra trong đầu mình.
Hắn cũng vô thức đếm đoạn đường này.
Con số của hắn ta không nhiều như Lận Hoài Sinh. Nhưng đó là đương nhiên. Hắn ta cao hơn cừu nhỏ, lại đi ở phía trước. Đây là đáp án mà hắn vốn có thể chia sẻ với Lận Hoài Sinh, nhưng bị chính bản thân làm hỏng mất.
Kẻ bắt cóc dịu dàng vuốt ve má cừu nhỏ, đồng thời đối diện với đồng bọn nói ra lời cam kết trung thành.
"Đợi tao một lát.”
Lần này hắn nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của Lận Hoài Sinh.
Lúc đầu, Lận Hoài Sinh vẫn giữ im lặng.
Nhưng cậu không tàn nhẫn như C, sau một lúc vẫn chịu thua đối phương, mím môi, gật nhẹ đầu.
Cậu rất dịu dàng và ngoan ngoãn, C cảm thấy Lận Hoài Sinh là người tốt nhất trên đời này.
Sự dịu dàng giữa bọn họ đã bị Leon và Israel nhìn thấy rõ ràng. Nhưng Lận Hoài Sinh lúc này lộ ra bộ dáng vô cùng mệt mỏi, cậu không muốn quan tâm đến thái độ của bất cứ ai, cậu muốn trốn khỏi mọi thứ ở đây, ngay cả khi từ biệt C cũng là bộ dạng vô hồn, lảo đảo đi về một góc mà cậu hay ngồi tự ôm lấy chính mình, sau đó co lại thành một cục. Cậu rất mệt mỏi, thậm chí không lâu sau đó Arnold bị Leon ném trở về gây ra tiếng động không nhỏ, cậu cũng hoàn toàn không chú ý.
Cừu nhỏ đang tự mình kéo căng một sợi dây, tâm trạng hoang mang lo sợ, cuối cùng ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.
……
Lận Hoài Sinh bị tiếng động trên cơ thể đánh thức.
Một cái, hai cái,... Có tổng cộng bốn cánh tay mò mẫm người cậu trong bóng tối. Lận Hoài Sinh thật sự sợ hãi, đồng tử đột ngột co rụt lại, cậu ú ớ giãy giụa, nhưng lúc này chỉ có mình cậu bị trói tay chân, không hề có chút năng lực phản kháng nào, cũng không biết là ai, đặt đầu gối trên xương hông của cậu, dùng chút sức liền nhẹ nhàng khống chế Lận Hoài Sinh.
Bọn họ sờ mó áo quần của cậu, sau đó cấp tốc lấy ra đồ ăn vốn thuộc về Lận Hoài Sinh. Lon đồ hộp từng được hâm nóng đã nguội hoàn toàn, nhưng không hề ảnh hưởng đến mùi vị vốn có, đặc biệt là đối với những con tin đã không ăn mấy ngày mà nói, lúc này bọn họ giống như quỷ đói, bất cứ thứ gì có thể lấp đầy bụng đều có thể khơi gợi ra ham muốn nguyên thủy đáng sợ nhất của bọn họ.
Động tác của họ rất vội vàng quyết liệt, làm cho thanh niên đang nằm dưới chân người đàn ông không thể kiềm chế được run rẩy.
"Cứu mạng….."
Nhưng âm thanh của Lận Hoài Sinh hoàn toàn không thể phát ra, liền bị một bàn tay bịt miệng, chặn kín mọi lời nói trong cổ họng.
Máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra có mùi cực kỳ tanh tưởi, nhưng chủ nhân cánh tay này giống như chưa từng bị thương, dáng vẻ vẫn mạnh mẽ, một tay ôm lấy phần thân trên của cậu, tay khác ngăn cản cậu phát ra âm thanh.
Lận Hoài Sinh không ngừng vùng vẫy, nức nở, nhưng người đàn ông đã hoàn toàn kiềm chế được cậu. Lận Hoài Sinh nếm được máu của hắn ta, trôi dọc theo cổ họng. Vô ý, bị ép buộc, cậu sẽ mãi nhớ mùi máu tươi của người đàn ông này.
Tác giả có lời muốn nói:
Cướp thức ăn từ miệng sói quay về cứu hai con sói khác, cừu nhỏ vất vả rồi.