Mới đầu Lận Hoài Sinh còn chưa nhận ra ác ý của Israel. Cậu cứ nói luyên thuyên không ngừng, miệng còn chưa kịp kết nối với bộ não. Mắt mù đã rất đáng thương, bây giờ còn giống như kẻ ngốc. Đợi khi Lận Hoài Sinh chậm chạp hiểu ra, cậu càng xấu hổ hơn bao giờ hết.
Cậu không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng hận không thể chết đi của mình, cho nên nó hoàn toàn trở thành chiến lợi phẩm do kẻ khác làm nhục cậu mà có.
Arnold cau mày, ngăn cản Israel vốn đang có ý định tiếp tục phun nọc độc: “Đừng nói nữa.”
Israel nhún vai: “Đương nhiên. Nghe vị nhân sĩ chính nghĩa này vậy.”
Nhưng lúc anh ta nói đã đυ.ng đến miệng vết thương, ngay lập tức đau tới nhe răng trợn mắt. Cho dù như vậy, đối với anh ta cũng là cả hai bên đều chịu thiệt, ai cũng không dễ chịu.
Arnold cảm thấy rất phiền đối với loại người gai góc như Israel bèn quay đầu sang nhìn Lận Hoài Sinh.
Thanh niên đã không cử động từ nãy tới giờ, cậu dường như đã trở thành một bức tượng điêu khắc trắng xám vô hồn sau những lời nói thẳng thắn mà thô tục của Israel. Arnold cũng rất đau đầu nhưng anh ta vẫn có kiên nhẫn thương lượng kỹ càng với người nhút nhát hướng nội như vậy, xem ra cậu thanh niên này vẫn còn quá trẻ.
“Bọn bắt cóc đã không cho chúng tôi ăn hai ngày nay rồi, Lận, cậu ăn gì chưa?”
Giống như cảm kích sự giải vây của Arnold, Lận Hoài Sinh thở dài, rõ ràng đã quên che giấu nên sắc mặt cậu càng đỏ hơn.
Lận Hoài Sinh gần như hỏi gì đáp nấy, chủ động đem những gì cậu gặp phải nói với Arnold, bao gồm cả việc phát sốt sau đó được chăm sóc, còn về việc ăn cơm Lận Hoài Sinh cũng rất thành thật: “Không có.”
Vốn người đàn ông tóc vàng đã "ân cần" quay đi lại xoay đầu muốn cười nhạo Lận Hoài Sinh. Israel cố ý gạt mái tóc bù xù đang che mắt ra, muốn xem xem là kẻ ngốc ảo tượng sức mạnh hay là tên lừa bịp nói dối vụng về đang đứng trước mặt. Anh ta nhìn thấy miệng cậu nhóc châu Á đóng mở, còn có vài đường nứt nẻ, nhưng cánh môi đã hồng hòa tươi tắn trở lại, giống như hoa hồng khô héo lâu ngày tình cờ gặp mưa rào, nhưng có thể còn có gai nhọn đâm kẻ khác.
Đương nhiên, những lời nói của Israel là sự châm chọc rõ ràng nhất vào lúc này.
“Theo lời cậu nói hắn ta tốt như vậy, làm nhiều chuyện cho cậu như vậy. Vậy vì sao không cho cậu ăn cơm?”
Lận Hoài Sinh ngây ngẩn.
Chàng thanh niên đã không thể nhìn thấy, nhưng vẻ mặt của cậu lúc này lại làm cho người khác cảm nhận được sự bất lực trong ánh mắt cậu. Israel sắc bén nhưng giọng điệu không hề gay gắt, trái lại càng nho nhã nhưng dù vậy Lận Hoài Sinh vẫn bị đánh gục hoàn toàn.
Cậu không phản bác, cũng không biện hộ cho bản thân và những kẻ bắt cóc như vừa nãy. Bệnh nhân Stockholm không thể nghĩ ra thêm lý do gì để thuyết phục bản thân, lòng dạ cậu rối bời đến mức chỉ muốn bỏ chạy đi ngay. Nhưng cậu là người mù, không thể chạy đi đâu, cuối cùng đứng đơ ở đó, biến thành con cừu mặc người gϊếŧ thịt.
Israel nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy vô vị, bắt nạt một kẻ dễ bị tổn thương như con cừu non không hề có ý nghĩa gì, ngược lại là hắn không có phong độ. Israel lại nhìn thanh niên, đầu hắn ta đau đớn hỗn loạn, nhìn Lận Hoài Sinh ra mấy hình dạng, mỗi cái đều rất sinh động, chồng chéo lên nhau trông rất kỳ quái. Israel lúc này đã hoàn toàn quay đầu đi, không còn đối đầu với Lận Hoài Sinh nữa.
Bộ dáng hồn bay phách lạc của Lận Hoài Sinh rơi vào mắt C. Trên thực tế cuộc nói chuyện ăn miếng trả miếng của ba người đã bị camera ẩn giấu trong góc khuất ghi lại toàn bộ. Sau khi C nhìn thấy Lận Hoài Sinh đi vào chuồng cừu, liền lập tức quay lại phòng điều khiển, ngồi xuống, điều chỉnh thiết bị, đưa mắt nhìn và lắng tai nghe. Hắn không phát hiện bộ dáng trang trọng của mình giống như đang đi đến một cuộc hẹn nào đó.
Đồng bọn của hắn nghe mấy lần còn đặc biệt thích bình luận.
"Ồn ào cái gì chứ. Ăn cơm? Xem ra còn chưa được giáo huấn đủ." Gã đàn ông rít hơi thuốc,"C, tao lại kéo tụi nó tới thu thập một trận?”
Đoạn phim ghi lại cảnh Israel bị đánh đập dã man đã được tung lên mạng hôm qua. Để khiến liên bang thỏa hiệp, ban đầu bọn chúng dự định làm thật tàn nhẫn, ví dụ như hành hạ một con tin đến chết. Nhưng C đột ngột thay đổi kế hoạch, đoạn phim được tung lên mạng lần này mặc dù vẫn gây ra sự phẫn nộ và khủng hoảng mãnh liệt, nhưng mục đích bọn họ là muốn dồn ép và thăm dò liên bang lại giống như đá chìm đáy biển, liên bang vẫn chưa có bất kỳ câu trả lời nào. Điều này khó tránh khỏi làm cho những tên tội phạm bực bội. Nhìn chung bọn chúng đều không phải là người kiên nhẫn, thậm chí những cảm xúc mãnh liệt đó cũng cần được giải tỏa ngay lập tức.
C lạnh nhạt liếc người bên cạnh, trong căn phòng khép kín tối tăm, chỉ có ánh sáng của bóng đèn sợi đốt trơ trọi trên trần nhà và ánh sáng từ màn hình giám sát, khuôn mặt người đàn ông nửa sáng nửa tối, mà nửa khuôn mặt trong bóng tối sâu thăm thẳm, còn có vết sẹo dài nhô lên.
Gã đàn ông vốn đang có cảm giác cao cao tại thượng, nhưng đột nhiên C lại làm gã ta cảm thấy e ngại.
Gã đàn ông ngồi thẳng dậy: “Centipede, mày làm sao vậy?”
Loại người hung hãn tàn bạo như bọn họ có lẽ đã được Chúa ban cho một loại trực giác nhạy bén nhất đối với nguy hiểm, gã đàn ông có lẽ cũng không biết điều mà trong tiềm thức hắn thật sự muốn hỏi là: Mày muốn làm gì tao?
C nhìn chằm chằm tên đồng bọn.
Trong vài giây yên tĩnh cực kỳ ngắn ngủi bầu không khí lại trở nên cứng ngắc.
“Dập thuốc lá đi.”
Cuối cùng C lạnh lùng ra lệnh.
Lại qua vài giây gã đàn ông không chịu nổi khí thế của C, lúng túng dập thuốc, đầu thuốc lá dí lên mặt bàn cũ kỹ tạo ra một vết cháy đen. C lại quay đầu, chăm chú nhìn camera giám sát. Một lát sau tên đồng bọn cũng rời khỏi phòng.
C không hiểu vì sao đột nhiên bản thân rất phiền chán mùi khói thuốc lá. Dường như đầy là việc làm của những kẻ tầm thường mà hắn ta hiện tại không muốn làm những điều dung tục đó nữa. Trong một khoảnh khắc nào đó hắn chán ghét đồng bạn ban đầu của mình, chán ghét sự thô tục dò xét, chán ghét cả việc kẻ lừa người dối, hắn càng trở nên căm ghét thế tục, cái gì cũng không thích, chỉ còn lại cảm xúc tích cực đến từ con cừu non bị hắn nhốt trong l*иg.
Âm thanh của camera không được rõ ràng nên C phải tập trung tinh thần để nghe. Những kẻ dung túc đó nghi ngờ hắn có dụng ý xấu, giễu cợt sự ngu ngốc của cừu con, nói quan hệ của bọn họ không vững chắc. Đó là vì bọn họ căn bản không phải hắn hay cừu con! Nhưng vì sao hắn không cho Lận Hoài Sinh ăn gì đó? Hắn thấy thanh niên vừa mới đỡ sốt, cũng nhìn ra trong cơ thể cậu vẫn còn bộ phận bị thương, vì sao vậy? Hắn vô ý hay cố tình. C nghĩ rằng hắn muốn thừa nhận sơ suất của mình nhưng sau khi bị Israel chỉ ra, hắn cảm thấy là do bản thân cố ý. Bởi vì đây là con tin của hắn ta, tù nhân của hắn ta, con cừu của hắn ta, mắt miệng và ý chí đều bị hắn kiểm soát, hắn muốn kiểm soát tất cả mọi thứ, có được tất cả của cậu, mà đồ ăn chính là một trong những thủ đoạn thuần phục con cừu.
Thức ăn là thứ cần thiết cho tất cả mọi người, đem con cừu đẩy đến bờ vực bị loại trừ, đẩy con cừu về phía hắn.
Đến thời điểm đó liệu con cừu có cần hắn hơn thức ăn hay không?
Ánh sáng nhập nhoạng của màn hình chiếu lên mặt Centipede, vết sẹo kéo dài từ dưới mắt ra sau tai dường như cũng trở nên sinh động hơn theo dòng suy nghĩ của hắn ta.
…….
Vào buổi trưa khi tới giờ cơm Lận Hoài Sinh lại bị C tự mình dẫn ra ngoài.
“C tiên sinh, ngài muốn dẫn tôi đi đâu?”
Lận Hoài Sinh chậm rãi đi theo sau.
Không biết từ lúc nào người đàn ông cũng đi chậm lại, hắn kéo sợi dây thừng đã được nới lỏng trên cổ tay con cừu sau khi hắn đã buộc lại lần nữa, lôi kéo Lận Hoài Sinh dạo chơi nhàn nhã, thế là nhà tù tội ác này - một khoảng sân tối tăm không hề có gió hay ánh sáng lại trở thành một nơi tràn ngập sự ấm áp.
Lần này C có thể cảm nhận được sự xa cách của cừu con đối với hắn, thái độ và lời nói không thân thiện của hai con tin khác trong phòng giam chắc chắn đã ảnh hưởng tới Lận Hoài Sinh. C mím môi, vẻ mặt khó đoán.
“Rồi cậu sẽ biết.”
Người đàn ông nhận ra bản thân đang hơi giận Lận Hoài Sinh, mặc dù đây là quá trình thuần phục, nhưng người chăn cừu trong quá trinh thuần phục cừu con cũng cần phải bỏ ra cái giá tương ứng. C muốn hoàn toàn khống chế được Lận Hoài Sinh, đeo cái vòng có khắc tên bản thân cho cậu, trước tiên hắn cần phải đặt thứ gì đó lên bàn đặt cược này. Cảm xúc của hắn ta, trái tim không thể kiểm soát của hắn. Một mặt C ghét bỏ, một mặt khác lại cảm thấy vui sướиɠ tê dại. Nguồn góc của sự vui vẻ đến từ cậu nhóc mà hắn đang dẫn đi, thế là cảm giác tức giận với Lận Hoài Sinh lại biến mất vô cùng nhanh.
C đưa Lận Hoài Sinh về địa bàn của mình, nói với cậu ghế ngồi ở đâu, nhìn cậu ngoan ngoãn ngồi xuống đặt hai tay lên đầu gối, trong lòng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Cừu nhỏ ngửi thấy mùi gì đó, mũi nhẹ nhàng cử động, hết sức đáng yêu, nhưng điều đáng yêu hơn cả lại là biểu cảm của cậu. Do dự lại không dám quyết định, tin tưởng nhưng cũng kiềm chế sự vui mừng, đây đều là những cảm xúc mà hắn trao cho Lận Hoài Sinh sao? C đang đứng cách đó hai bước cảm thấy nhìn không đủ liền kéo một cái ghế lại, dứt khoác ngồi xuống, ngang tầm mắt với Lận Hoài Sinh lẳng lặng quan sát ngắm nhìn cậu.
Đại khái chỉ mất khoảng nửa phút, C cảm thấy bản thân đã ghi nhớ toàn bộ dáng vẻ khi nãy của Lận Hoài Sinh, hắn đẩy bát mỳ gói thơm phức đang tỏa hơi nóng hầm hập tới bên tay Lận Hoài Sinh.
“ Ăn đi. ”
Hắn không giải thích vì sao đột nhiên cho Lận Hoài Sinh đồ ăn, cũng không cần giải thích vì sao hôm qua đã dốc lòng chăm sóc lại không cho thức ăn.
Lận Hoài Sinh lại không động đũa ngay lập tức.
Đôi mắt trống rỗng của cậu nhìn chính xác vào bát mỳ, có khả năng cậu muốn thông qua bát mỳ để nhìn rõ kẻ bắt cóc mình.
C không biết Lận Hoài Sinh đang phân vân điều gì, nhưng nhìn cặp mắt thanh niên, hắn khựng lại. Đang lúc C suy nghĩ có cần đút cho cừu con hay không, Lận Hoài Sinh đã tự mình phá vỡ sự im lặng, cậu chạm vào đũa, sau đó cấp tốc vùi mặt vào trong bát.
Dây thừng còn chưa được cởi, cậu chỉ có thể cầm bát đũa theo cách không được tự nhiên. Nhưng cậu nắm rất chặt làm cho bát mỳ mềm hẳn ra sau một thời gian tiếp xúc nhiệt độ cao. Khát khao đối với thức ăn đã khống chế Lận Hoài Sinh sau khi C dụ dỗ cậu bằng một bát mỳ thơm ngon đậm đà, cậu sắp chết đói rồi, cấp bách muốn nhét đầy cái bụng của mình, thậm chí C còn không nhìn thấy cừu nhỏ ngẩng mặt lên khỏi bát, chỉ có thể nhìn thấy tóc cùng với dây thừng đang quấn lấy cổ tay. Lại qua một lát, C phát hiện cơ thể thanh niên run rẩy.
C dùng ngón cái và ngón trỏ bóp lấy gáy Lận Hoài Sinh, nhẹ nhàng véo hai cái muốn giục cậu ngẩng đầu lên.
Chọn đồ ăn hay chọn tiên sinh bắt cóc đây?
Lận Hoài Sinh ngẩng đầu, C liền nhìn thấy khuôn mặt bị nước dùng và sợi mỳ làm cho lung tung rối loạn, rất nhếch nhác, nhưng C lại bất ngờ nhìn thấy sự đáng yêu trong đó.
Đáng yêu thật là một tính từ kỳ diệu, dường như sau khi hắn cảm thấy một người đáng yêu, tất cả mọi điều của người đó đều trở nên đáng yêu.
C cầm lấy thức ăn và nĩa nhựa trong tay Lận Hoài Sinh, bao hàm trong đó là một bài kiểm tra nhỏ, mà từ trước tới nay cừu nhỏ chưa bao giờ làm kẻ bắt cóc cậu thất vọng. Lận Hoài Sinh không có bất cứ sự chống cự nào, C rất thuận lợi cầm mọi thứ đi.
Trước tiên hắn đặt mọi thứ lên bàn, sau đó rút khăn giấy đưa cho Lận Hoài Sinh, để cậu chỉnh đốn sơ qua một chút.
“ Sao lại ăn thành như vậy. "
Lận Hoài Sinh nghe thấy giọng điệu người đàn ông không có ý trách móc, liền vừa lau vừa cười ngại ngùng. Mà C phát hiện hắn rất thích nhìn Lận Hoài Sinh cười.
Lần này C tự mình bưng bát mỳ lên, cẩn thận cuộn từng nĩa mỳ đút cho Lận Hoài Sinh.
Hắn nói mở miệng, thanh niên liền nghe lời làm theo. Hai người phối hợp chặt chẽ ăn ý, thậm chí nếu Lận Hoài Sinh là đồng bọn của hắn, cũng sẽ là người vừa lòng hợp ý hắn nhất.
Cừu nhỏ ăn tới mức thở ra hơi nóng, có lúc bọn bỏng mắt sẽ đột ngột nhắm chặt, chỉ còn lại hàng lông mi run rẩy. Sự thèm ăn của cậu rất thẳng thắn không hề giả vờ, C đã giúp cậu thỏa mãn nó, dù C không được ăn một miếng nào nhưng hắn lại cảm thấy no bụng một cách kỳ lạ.
Ăn rồi lại ăn, Lận Hoài Sinh từ từ hồi phục sức lực, lại nói chuyện với C về những điều thường ngày.
".....Có phải tôi đoán đúng nhãn hiệu rồi không?”
"Không ngờ C tiên sinh cũng mua cái này, lúc trước tôi cũng hay ăn cái này ở ký túc xá khi làm thực nghiệm không kịp xuống căn tin.”
Cậu chia sẻ quá khứ của mình với C.
C chỉ biết dáng vẻ rụt rè của Lận Hoài Sinh, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cậu nói chuyện với hắn tự nhiên như vậy, có chút nói nhiều quá rồi, C gần như có thể từ những lời kể của cậu mà phác họa ra được dáng vẻ của cậu ngày trước.
Khi mà Lận Hoài Sinh còn chưa dính líu đến vụ bắt cóc này.
Một thanh niên châu Á nghiên cứu học tập.
Nhưng bây giờ đã trở thành con cừu của hắn.
C muốn nghe cậu kể nhưng cũng lại không muốn nghe nữa.
Người đàn ông lấy một miếng bánh mỳ nhỏ, kích thước vừa đủ nhét vào miệng Lận Hoài Sinh, cừu nhỏ bị hắn ta nhét cho hai má căng bóng phình to, cậu liền ném cho hắn ta ánh mắt khó hiểu.
C ngắn gọn nói: "Ăn nhanh.”
Hôm nay Lận Hoài Sinh lại trở về, cả người sực nức mùi đồ ăn.
Sau khi cậu đi vào cũng không để ý đến Israel và Arnold, tìm một góc nằm xuống, qua một lúc, lại trở mình, đối mặt với hai người, còn xoa xoa cái bụng nhét đầy "gánh nặng" của mình.