Chương 15.5: Bắt Cóc - Stockholm (15.5)

Nếu con cừu nhỏ thực sự cắn môi như C dự đoán, chắc chắn hắn ta sẽ ngay lập tức thừa cơ khi phòng vệ của cậu lơi lỏng, xông vào, chiếm lấy và đánh dấu bên trong.

"Ưm…"

Nước bọt như dòng máu trắng, chảy ra khi cuộc chiến bắt đầu, thậm chí nó còn tràn ra khỏi chiến trường, chảy dọc theo khóe môi của cả hai, len lỏi xuống cổ, gieo rắc những lời yêu thương trên khắp hành trình.

"Hôm nay em thật xuất sắc."

"Em là cừu con tuyệt vời nhất của tôi."

Không biết đã qua bao nhiêu nụ hôn, Lận Hoài Sinh dường như đột nhiên bị đánh động, cậu đáp lại với sự khẩn thiết tương tự. Cậu vòng tay qua cổ C, thậm chí không bận tâm đến sức nặng của người đàn ông đang đè lên mình.

C có thể cảm nhận được sự run rẩy của Lận Hoài Sinh, giống như một sinh mệnh mong manh và cô độc, và những nụ hôn của hắn ta như thể đã gϊếŧ chết cậu, lại cũng như đã cứu sống cậu.

Đôi môi chiến thắng tiếp tục chinh phục, đi đến đôi mắt mà Centipede yêu nhất.

Người đàn ông mỗi lần hôn môi Lận Hoài Sinh thì sẽ lại hôn lên mắt cậu, như thể đang thú nhận với đôi mắt này rằng tình yêu không phải là sự thay đổi, mà là vì hắn ta quá yêu chủ nhân của đôi mắt này, khiến cho mỗi phần trên cơ thể cậu đều trở thành điểm mấu chốt của tình yêu. Lưỡi hắn ta lướt qua hốc mắt, làm ướt hàng mi, cứ như thể đôi mắt ấy đã khóc.

Đến khi hôn về sau, Lận Hoài Sinh thực sự đã khóc, đôi mắt đỏ hoe, giờ đây trông không còn giống con cừu nhỏ nữa mà giống như một chú thỏ con.

Centipede yêu con cừu nhỏ của mình đến mức không thể diễn tả.

Du͙© vọиɠ có thể tạm lắng xuống, để lại không gian cho những tình cảm trìu mến và nhẹ nhàng.

"Cừu con không chỉ chảy nước miệng mà cả mắt cũng chảy nước."

Con cừu nhỏ trong lời nói của hắn ta dường như đã bị những nụ hôn làm cho mụ mị, ngơ ngác, chỉ biết đón nhận những nụ hôn của C mà không thể hiểu lời nói của hắn ta.

C cười mãn nguyện, không còn dùng môi để hôn lấy những giọt nước mắt ấy nữa, hắn ta muốn tìm nhiều cách hơn để tiếp cận cơ thể và linh hồn của Lận Hoài Sinh.

Trong tổ ấm của họ sẽ không còn ai khác, hắn ta có thể làm bất cứ điều gì, trở về với bản năng hoang dã nhất của mình, để thể hiện những cảm xúc thuần khiết nhất.

Centipede dùng mặt mình áp lên má của Lận Hoài Sinh, và con rết trên khuôn mặt hắn ta cũng bò lên má cậu, ăn đi những giọt nước mắt quý giá mà hắn ta không nỡ để mất. Lận Hoài Sinh run rẩy, mở miệng thở dốc, tay cậu vươn ra nhưng không biết muốn làm gì.

Trong lúc dò dẫm, ngón tay cậu chạm phải vết sẹo trên mặt C nên hắn ta có thể cảm nhận được tay cừu nhỏ cũng đang run rẩy khi chạm vào vết thương của hắn ta. Vẻ đẹp của sự chao đảo, của đôi cánh mỏng manh sắp gãy.

Ngón tay run rẩy của cậu cứ chạm lên chạm xuống vết sẹo như thể đang xác nhận điều gì đó. C bắt đầu cảm thấy tự ti, thậm chí tự giễu, có lẽ vết sẹo của hắn ta quá xấu xí? Người đàn ông không dám hỏi ra, chỉ có thể nghĩ đến việc dùng những nụ hôn để bày tỏ sự thân mật của mình.

C lại định hôn lên mắt Lận Hoài Sinh, nhưng cậu đột nhiên vỡ òa, khóc lớn và hét lên, đẩy mạnh hắn ta ra, cuống cuồng bò trên giường, cuối cùng trượt ngã khỏi chiếc giường đơn chật chội này.

Chẳng còn gì nữa.

Chỉ còn tiếng thổn thức của Lận Hoài Sinh, tiếng khóc và sự đau đớn của cậu.

Rõ ràng người ngã xuống đất là cậu, nhưng trong một khoảnh khắc, hắn ta cảm thấy chính mình mới là người bị ngã một cách thảm hại.

Người đàn ông đột nhiên trở nên yếu đuối và hoảng loạn vô cùng. C muốn đỡ Lận Hoài Sinh dậy, ôm cậu vào lòng, vỗ về những chỗ đau do ngã, nhẹ nhàng hỏi lý do cậu khóc. Nhưng hắn ta chẳng làm được gì cả, bởi mỗi khi hắn ta đến gần, Lận Hoài Sinh lại co rúm người lại trên sàn rồi phát ra những tiếng nức nở đầy sợ hãi.

Những âm thanh ấy như những lưỡi dao sắc nhọn, đâm xuyên qua từng ngón chân của hắn ta. C chỉ có thể ngồi xổm xuống, từng chút một bò lại gần, nhưng Lận Hoài Sinh phản kháng dữ dội, kèm theo những tiếng khóc la mà hắn ta không thể hiểu được.

Như thể cậu đang hấp hối, con cừu nhỏ mang theo nỗi sợ hãi chân thực. C không dám mạnh tay khống chế Lận Hoài Sinh, vậy nên bên cạnh vết sẹo con rết trên mặt hắn ta, giờ đây lại có thêm vài vết thương nhỏ mới. Nhưng Lận Hoài Sinh lại thể hiện như thể chính cậu mới là người bị thương, tay cậu điên cuồng vung lên, đánh vào sàn nhà, đánh vào mặt Centipede, thậm chí còn tát hắn ta một cái.

"Tránh xa tôi ra - tránh xa tôi ra! Cầu xin anh, tránh xa tôi ra!"

C nghe Lận Hoài Sinh lặp đi lặp lại câu "tránh xa", cảm thấy vô cùng tổn thương. Nhưng hắn ta vẫn tự ngược đãi mình bằng cách lắng nghe từng lời một.

"Tránh xa..." Con cừu nhỏ khóc nức nở, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt cậu. Cậu sợ hãi đến mức cổ áo cũng đã ướt đẫm: "Tránh xa tôi ra, con rết, tránh xa tôi ra..."

Vì hắn ta không rời đi, khiến Lận Hoài Sinh dường như hiểu rằng những lời nói và hành động của cậu đều vô ích.

Cậu từ bỏ sự kháng cự, cuối cùng cuộn tròn cơ thể lại, đầu cậu rúc sâu vào lòng mình, như thể tự lừa dối bản thân rằng đó là cách để bảo vệ chính mình.

"Đừng đánh tôi."

"Tôi đau lắm, đừng đánh tôi..."

"Đừng đánh tôi..."

Đến lúc này hắn ta mới thực sự hiểu rằng, khi Lận Hoài Sinh tiến gần đến hắn ta theo cách của hội chứng Stockholm, đó cũng là lúc tình yêu của hắn ta nảy nở, và cũng là lúc tình yêu của hắn ta tàn lụi.

Người đàn ông như một con chó nhà mất chủ, toàn thân hắn ta mất hết sức lực, quỳ xuống trước mặt Lận Hoài Sinh.

Đau khổ, ăn năn, chuộc tội, tất cả đều vô ích.

Con cừu nhỏ không muốn nhìn thấy, không muốn chạm vào vết sẹo trên mặt hắn ta, vì đó là đặc điểm của hắn ta, biểu tượng cho sự tàn nhẫn của hắn ta.

Đó là hình ảnh cuối cùng mà Lận Hoài Sinh nhìn thấy trước khi mất đi thị giác.