Yêu cầu đàm phán giữa liên bang và bọn bắt cóc giờ đây đã trở thành lá bùa cứu mạng tốt nhất cho Arnold và Israel.
Trên thực tế sau đó Leon cũng không làm gì bọn họ, chỉ đá hai người vài cái, buộc chặt dây thừng, lại cẩn thận kiểm tra xem trong phòng có đồ vật nào thuận tiện để bọn họ chạy trốn nữa không, sau đó liền rời đi.
Điều khó chịu duy nhất là bọn họ bị trói quá chặt, chỉ có thể nằm trên đất một cách không có tôn nghiêm.
Israel vẫn còn tâm tình khua môi múa mép, gã trở mình: "Còn may không có đá vào bụng, nếu không sợ là đồ ăn đã vào bụng đều nôn ra.”
Arnold không động đậy. Khách quan mà nói anh ta bị thương càng nặng hơn, ngoại trừ sự hành hạ của Leon lúc trước còn có sự trút giận thô bạo tàn nhẫn của C, nhưng người đàn ông Đức không nói một lời mà vượt qua hết, làm Israel phải nhìn anh ta với cặp mắt khác.
"Thượng tá Arnold, ngài vẫn ổn chứ, xin ngài hãy lên tiếng cho tôi biết.”
Trong bóng tối, Israel đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột ngột mở mắt ra, giọng điệu bình tĩnh: "Nếu không có gì cần thiết, xin đừng gọi tôi là thượng tá ở đây, Israel tiên sinh.”
Trong lúc Arnold và Lận Hoài Sinh hợp tác với nhau, Arnold đã xác nhận trong phòng này thật sự có tồn tại camera, mặc dù bọn bắt cóc không thể thời thời khắc khắc ngồi trước màn hình giám sát bọn họ, nhưng với tình hình trước mắt, để bọn bắt cóc biết anh ta là sĩ quan liên bang, đối với ba người nọn họ mà nói không phải là chuyện tốt.
"Được rồi." Israel hối lỗi qua loa. "Nhưng bây giờ sợ là đối phương không có bất luận tâm tình nào để ý đến chúng ta.”
"Arnold, hai gã đó bất hòa rồi.”
Israel kể lại những chi tiết mà gã quan sát được, sau đó cười nói: "Con cừu nhỏ đó thật sự rất lợi hại." Israel cũng gọi Lận Hoài Sinh là cừu nhỏ.
Arnold cau mày, không tán thành đồng thời nghiêm nghị nói với Israel: "Nhưng hiện tại cậu ấy đang gặp nguy hiểm. Israel, ngươi thu lại thái độ đùa giỡn xã hội đi, càng đừng nói đến người khác.”
Israel thở dài một cách khoa trương: "Tôi không nhận lời chỉ trích này đâu.”
Lời của Israel giống như con dao, đâm thằng vào sự hoang mang bối rối mà chính bản thân Arnold cũng không nhận ra, trực tiếp chọc thẳng vào tim.
"Arnold, anh cũng không trốn thoát.”
"Anh cũng bị cậu ta mê hoặc rồi.”
Israel khó khăn trở mình, xoay mặt ra cửa, lưng hướng vào đồng bạn. Bây giờ hắn không có hứng nói chuyện với Israel nữa, thay vì nói chuyện với một người như vậy, không bằng tự mình thưởng thức hình ảnh cừu nhỏ trong đầu nhiều thêm hai lần nữa. Israel có một linh cảm kỳ lạ, gã cảm thấy đằng sau vẻ bề ngoài hèn nhát của cừu nhỏ là một tâm hồn không ai có thể ngờ tới, sẽ mang lại cho bọn họ những sự thay đổi không thể nào tưởng tượng được.
Đúng lúc này, Israel nhìn thấy cánh cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa lớn có một bóng trắng đi ngang qua.
Thay đổi này ở trong không gian tối tăm rất khó thấy rõ, đến nỗi Israel phải chăm chú nhìn rất lâu, mới phân biệt được đó là một cổ tay được quấn băng gạc trắng.
Israel cười toe toét, miệng bắt đầu ngân nga một làn điệu dân ca nhẹ nhàng. Đó là bài hát về người chăn cừu rất nổi tiếng ở quê hương Israel.
Arnold không biết Israel lại lên cơn gì. Đầu tiên anh ta tự kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng Israel quả thực đang làm ồn anh ta nghỉ ngơi, Arnold chỉ đành phải mở miệng.
"Israel, xin cậu hãy giữ yên lặng.”
Israel lại cười hì hì nói.
"Arnold tiên sinh, tôi sợ rằng anh phải trả giá vì sai lầm của mình.”
Gã đã chứng kiến sự xuất hiện của cừu nhỏ, cũng chứng kiến sự ra đi của cậu.
Bọn họ đã hoàn thành một lần ngầm trao đổi thông tin. Mà Israel trong lòng mang ý xấu, gã không chia sẻ thông tin với đồng bạn rằng cừu nhỏ đã từng đến. Gã đã thuận lợi vượt qua cạm bẫy, tận mắt nhìn thấy lần lượt từng kẻ ngu ngốc rơi xuống cái bẫy của con cừu, gã ôm bụng cười nắc nẻ.
……
C có một giấc mơ, thấy bản thân chìm đắm trong trụy lạc rồi biến thành một kẻ ngốc.
Lại có một bản thân khác xuất hiện, giễu cợt hắn, đồng thời bắt cóc Lận Hoài Sinh. Hắn đã liều chết vật lộn với một bản thân khác. Tiến sĩ Sigmund Freud từng nói trong mỗi cơ thể đều có ba cái "tôi" được nhồi nhét một cách kỳ lạ, mà trong cơ thể Centipede có lẽ có hàng ngàn hàng vạn cái "tôi". Nhưng cuối cùng chỉ có một được phép tồn tại và chỉ có "hắn" mới xứng với con cừu thánh thiện.
Vì suy nghĩ này, ở trên đường C đã tự chém gϊếŧ bản thân lại liên tục phân tách, lại tự mình sát hại bản thân vô cùng vô tận, C đột nhiên phát hiện, từ đầu tới cuối, cừu nhỏ mà hắn cho rằng bị bắt cóc, thực chất đều là cừu nhỏ mà tất cả bản thân muốn bảo vệ đang dùng loại thái độ thản nhiên, thờ ơ lạnh nhạt quan sát hắn.
Một người không cẩn thận, C liền bị một bản thân khác nuốt chửng. "Bản thân" thương tích chồng chất ăn mất bản thân khác, hợp nhát thành một bản thân hoàn toàn mới, lại bị bản thân tiếp theo gϊếŧ chết.
Tiếng đồ vật rơi xuống làm C bừng tỉnh.
Đây là một giấc mơ rất hồi hộp, C vừa mới ra khỏi giấc mơ nhưng đã không thể hoàn toàn kể lại nội dung của nó, nhưng cảm giác khủng bố vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí hắn. Đầu có chút đau, vì ác mộng và vì vết thương còn chưa được chữa trị tốt, ngồi trên giường, quá một lúc đột nhiên phản ứng lại bên cạnh bản thân trống không.
Ngay tức khắc người đàn ông nhảy vọt lên như một con báo, áo khoác cũng chưa kịp mặc.
Sau đó hắn phát hiện, cừu nhỏ mà hắn nóng lòng tìm kiếm, chính là nguồn gốc của âm thanh vừa phát ra trên mặt đất.
"Cừu nhỏ!”
Tay Lận Hoài Sinh chống trên đất, mò mẫm muốn đứng dậy, bênh cạnh là đầu sỏ tội ác vừa làm cậu vấp ngã. C nhìn thấy chỉ một khắc sau bàn tay cậu có thể sẽ đè xuống chỗ nhô ra của chân ghế, mí mắt người đàn ông run rẩy, cuối cùng cũng nắm được móng vuốt đang sờ loạn của cừu nhỏ trước khi tay cậu bị đau, sau đó đỡ người dậy.
Lận Hoài Sinh ngượng ngùng lẩm bẩm mấy lần: “Tôi vẫn là làm ồn đến anh rồi.”
Cậu giải thích: “……Tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
Nhưng kết quả lại thành như vậy.
Hai người đều không nói nên lời. Lận Hoài Sinh cảm thấy hổ thẹn, C đột nhiên cảm thấy sứ mệnh của mình nảy sinh chút cảm giác bất lực rõ ràng. Hắn bảo Lận Hoài Sinh ngoan ngoãn đợi mình, sau đó bắt đầu đem những đồ vật trong phòng như ghế tựa, cùng với bàn, sô pha, tủ chất thành đống trong góc, xếp đống giống như rác rưởi vô ích, cho tới lúc cả phòng ngủ đều trống rỗng, C mới dừng lại.
Thứ duy nhất còn lại là chiếc giường.
“Được rồi.”
C phủi sạch bụi trên tay, lại đi đến kéo Lận Hoài Sinh, sau đó tự mình dẫn dắt cậu, trở về bên giường, tại từ giường đi thẳng đến phòng tắm.
Lần này Lận Hoài Sinh có thể cảm giác được sự thoải mái, không chỉ là vì có tiên sinh dẫn cậu mà còn bởi vì giữa họ không còn bất cứ đồ vật nào. Mọi trở ngại đều bị dở bỏ, phòng ngủ cũng biến đổi cùng với người đàn ông này, biến thành cái gì đó, một nơi ẩn náu tình yêu của bọn họ.
Cừu nhỏ lộ vẻ xúc động, nói khẽ.
“Tiên sinh thật dịu dàng.”
Mỗi một lời khẳng định tích cực, tình cảm của cậu đều làm cho C càng tin chắc vào ý nghĩa của tất cả những việc hắn đang làm.
C lặp lại lời hứa với cậu lúc trước: “Bởi vì em là cừu nhỏ duy nhất nên tôi sẽ làm tất cả những điều này vì em.”
Lận Hoài Sinh nghe xong trên mặt không giấu được sự hạnh phúc, cậu ngẩng đầu “nhìn”, cũng bày tỏ sự ngọt ngào này với C. Cừu nhỏ chỉ cần ngước mắt lên, C sẽ không nhịn được muốn hôn lên mắt cậu, thậm chí đôi mắt này còn thay thế cho môi, trở thành biểu tượng tình yêu trong cảm nhận của C. Chỉ nội trong tối nay, C không biết đã hôn lên mắt Lận Hoài Sinh bao nhiêu lần, hơn nữa sự say mê vô cùng vô tận này còn không có điểm dừng đã in sâu trên môi C và đôi mắt của Lận Hoài Sinh, trong mỗi khoảnh khắc họ tiếp xúc với nhau.
Mỗi lần hôn cậu, C liền biến thành một nhà thơ đang yêu.
Nói những lời lãng mạn hoặc phóng túng.
Hắn nhìn thấy sự thích thú của Lận Hoài Sinh cũng nhìn thấy sự im lặng của cậu, liền giống như biết được Lận Hoài Sinh muốn nghe gì nên thuận theo tâm ý của cừu nhỏ để nói nhiều hơn.
“Tôi vẫn là chó của cừu nhỏ.”
Lận Hoài Sinh mím môi nhưng sau cùng vẫn không nhịn được cười ra tiếng.
Cậu lại cảm thấy tiếng cười của bản thân giống như sự bất kính đối với phần tình cảm chân thành tha thiết này, môi lại mím chặt.
“C tiên sinh sẽ không tức giận vì cách miêu tả này chứ?”
C không biết về người khác nhưng hắn thì không, hắn vui vẻ tiếp nhận cái mũ cừu nhỏ đội cho hắn.
Có lẽ vì như vậy nên hắn và Lận Hoài Sinh mới nhận định lẫn nhau.
“Nếu tôi giận, em sẽ làm thế nào?”
Lận Hoài Sinh lại mím môi, tia nhát gan biến thành sự giảo hoạt: “Tôi sẽ không nói nữa.”
C lại cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cậu, khẳng định lời thề.
“Tôi là chó của em.”
C đứng ở cửa phòng tắm, nói với Lận Hoài Sinh: “Đi đi.” Nhưng hắn lại thành thật bày tỏ sự bất an, “Cần tôi vào cùng em không, cừu nhỏ?”
Lận Hoài Sinh rất xấu hổ: “Không cần đâu!” Nói xong liền muốn bước đi.
C ngược lại càng lo lắng hơn. Hắn bắt đầu muốn xông vào, giống như chăm sóc một đứa trẻ thật sự, tiếp quản tất cả mọi thứ của Lận Hoài Sinh, chăm sóc cuộc sống của cậu, ngay cả ăn uống và vệ sinh. Nhưng hiện tại hắn xông vào, sẽ chỉ làm cừu nhỏ sợ hãi, trong tiếng nước tí tách, làn da toàn thân cậu sẽ vừa đỏ vừa nóng, lộ rõ đến tận xương hông sự e lệ rụt rè. Cừu nhỏ sẽ tức giận, xấu hổ tới khóc, nhưng C sẽ chấp nhận bất cứ lời trách móc nào của cậu, tiếp tục ở trong phòng tắm chăm sóc con cừu nhỏ không thể tự chăm lo cho bản thân này.
C cảm thấy bản thân rất vô liêm sỉ, may mà cừu nhỏ chưa bao giờ cho hắn có cơ hội làm vậy. Nhưng sau khi Lận Hoài Sinh đi ra, C vẫn không an tâm bước vào, muốn dọn dẹp phòng tắm qua một lần giống khi nãy.
C tự mình sắp xếp ổn thoả hai chiếc cốc, đồng thời đem kem đánh răng bỏ vào cốc của Lận Hoài Sinh. Đợi sau khi sửa sang phòng tắm hoàn tất, hắn lại dẫn Lận Hoài Sinh đi làm quen.
……
Hai người trở lại giường lần nữa và ngủ một giấc thật sâu.
Trời đã sáng, C dậy trước. Rất nhanh, Lận Hoài Sinh cũng vì động tác của C mà thức dậy.
C quay đầu vỗ về cậu: “Lại nghỉ ngơi một lát đi.”
Lận Hoài Sinh chỉ lắc đầu, một bộ dáng muốn ở cùng đối phương. C vô cùng hưởng thụ, dắt Lận Hoài Sinh xuống giường.
Điều mà C chưa bao giờ nghĩ đến từ trước tới nay.
Vào mỗi buổi sáng sẽ xảy ra tình huống chen chúc trong bồn tắm và bồn rửa tay chung giữa mình với một người khác. Bọn họ sẽ cùng nhau đánh răng rửa mặt, trao nhau một nụ hôn thơm ngát mùi kem đánh răng và bọt cạo râu. Kiểu lãng mạn tầm thường và vụn vặt này làm C khó mà tỉnh táo từ đầu đến cuối, cũng làm hắn thấy phấn khởi.
Nhưng sau khi cầm bàn chải đánh răng lên, hắn đột nhiên phát hiện bàn chải trong cốc mình là của Lận Hoài Sinh.
Mà chiếc cốc vốn của hắn ta bị đổi thành của Lận Hoài Sinh, biểu thị sự xấu xa vô cùng rõ ràng.
Lận Hoài Sinh không nhìn thấy, cũng không cảm giác được, đã mò mẫm mở kem đánh răng ra, cúi đầu đem kem đánh răng bóp lên bàn chải, sắp ngậm vào miệng.
Mà trên cổ cừu nhỏ, có một dấu vết giống vân tay màu xanh nhạt ẩn hiện dưới mái tóc. Dường như từng có người có du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ liên tục vân vê nơi đó, để lại dấu vết cho hành vi sai trái của mình.