Chương 2: Điềm báo không lành

“Tướng quân!”

Crystalina hoảng hốt kêu lên, thanh âm trong vắt tan vào làn gió lớn, hoàn toàn bị nuốt chửng bởi tiếng vỗ cánh của đàn bồ câu lướt ngang qua.

Vòng tay Lancelot vững chắc ôm trọn bông tuyết nhỏ bé vào lòng, một tay còn lại nắm lấy sợi xích sắt dài vô tận, đưa cả hai băng băng lao xuống với tốc độ kinh hồn.

Nếu biết trước kết quả thế này, Crystalina thà đi bằng thiết bị chuyên dụng hoàng gia còn hơn!

Công chúa nhắm chặt mắt, bên tai gió cứ rít gào, sau đó cả người truyền tới một chấn động nhỏ, hình như Lancelot vừa đạp vào mặt tường để chuyển hướng, làm cho lúc này không chỉ có cảm giác đang rơi mà còn như đang bay lượn một vòng cung thật lớn.

Bỗng một tiếng ồ rúng động trời đất.

“Công chúa vạn tuế!!!”

“Công chúa vạn tuế!!!”

Âm thanh to lớn tới mức lấn át tất cả, Crystalina mở mắt lần nữa, đại sảnh rộng rãi lát đá trắng đã xuất hiện trước mặt từ lúc nào.

Bên dưới, dân chúng đông nghịt đang ồ ạt tung hô tên nàng.

“Công chúa Crystalina muôn năm!”

Lancelot canh rất chuẩn vị trí đáp xuống, hắn chỉ cần điều chỉnh lực nắm xích sắt yếu đi một chút, cả hai liền nhẹ nhàng lướt qua hàng trăm ánh mắt, nhẹ như lông vũ mà dừng lại trên mặt đá trắng muốt của đại sảnh.

“Tuyệt vời!”

“Hoan hô! Màn chào sân không thể hoành tráng hơn!”

Crystalina còn đang bàng hoàng, giữa muôn ngàn âm thanh lẫn lộn, giọng nói của Lancelot vẫn rất rõ ràng bên tai:

“Công chúa của tôi, Người đã tới rồi.”

Sau câu nói đó, Lancelot nhẹ nhàng đặt Crystalina xuống, hắn nán lại làm trụ đỡ cho tới khi nàng đứng vững thì mới buông tay.

Lúc này, một bóng dáng cao lớn khác xuất hiện, tuy không bằng Tướng quân Lancelot, nhưng toàn thân toát ra sự cao quý không ai bì kịp.

Người nọ đi tới trước mặt Crystalina dang hai tay, Lancelot lập tức quỳ xuống.

Đó là chủ nhân tối cao Eonhaven - Quốc vương Aldric Ethanevich.

“Tạ ơn Chúa! Vua già đây suýt thì bị hù cho đứng tim rồi!” - Quốc vương Aldric cầm tay con gái, cẩn thận quan sát nàng có bị thương tổn gì không.

Tướng quân Lancelot cúi đầu cung kính đáp:

“Bệ hạ tha tội, để không làm lỡ giờ vàng của Eonhaven, đây chính là cách nhanh nhất, nhưng thần xin thề sẽ không bao giờ khiến công chúa tổn hại dù chỉ một cọng tóc.”

Quốc vương Aldric chỉ tay vào mặt hắn:

“Tuy là tin tưởng ngươi nhất, nhưng rủ rê công chúa chơi đu dây là không thể chấp nhận được, tiền sử bệnh tim của ta Tướng quân ném đi đâu rồi!?”

Crystalina bên cạnh khẽ bật cười, nàng nắm tay ông, dịu dàng đáp:

“Thưa phụ vương, là lỗi do con chậm trễ.”

Quốc vương Aldric nhìn hai người, định nói thêm mấy câu nữa, lúc này chợt một vị Tư tế tiến lên, cúi đầu nói:

“Thưa bệ hạ, giờ lành đã điểm, xin Ngài cùng công chúa bước lên cầu Frost Symphony hướng tới tượng đài, làm đại lễ cầu phúc cho đất nước.”

Một trong bốn kỳ quan huyền thoại của Eonhaven gồm có: Tháp đồng hồ Thiên Đàng, cầu Frost Symphony, tượng đài Thần Sáng Tạo - Aluna và Công chúa tuyết, nàng Crystalina xinh đẹp.

Frost Symphony là cây cầu làm từ băng tuyết vĩnh cửu tọa lạc ngay tại quảng trường. Hàng thế kỷ qua, dù ánh dương có chiếu rọi rực rỡ tới đâu, nó cũng vĩnh viễn không bao giờ tan. Người ta nói rằng, vào khoảng hai ngàn năm trước, nguồn gốc của Frost Symphony được cho là món quà mà Taldric - Thần mùa đông ban tặng vị Hoàng đế đầu tiên khai sinh Eonhaven, với ý nghĩa vương quốc sẽ tồn tại vĩnh hằng.

Bất cứ ai đi trên cây cầu này, ước nguyện của họ đều sẽ trở thành hiện thực.

Bởi lẽ đó, Frost Symphony từ thuở xa xôi đã trở thành biểu tượng tinh thần của toàn dân và chỉ được Hoàng gia sử dụng trong những dịp trọng đại.

Đại Tư tế đứng trên bục cao, gió l*иg lộng thổi, những cánh chim bồ câu bay trên nền trời thành từng đàn, ông ta dang hai tay, cảnh tượng hùng hồn trước muôn người mà hô to:

“Nhân dịp sinh thần lần thứ 18 của công chúa Crystalina tôn kính.”

Tiếng ồn ã bên dưới dần nhỏ lại.

“Vì nền hạnh phúc trường kỳ của dân tộc Eonhaven. Vì nền độc lập mãi mãi của tổ quốc thiêng liêng. Và vì phúc phần của công chúa Crystalina xinh đẹp tài giỏi.”

“Nghi thức Bình An, bắt đầu!”

Đại Tư tế vừa dứt lời, tiếng kèn hùng tráng cùng âm thanh dùi trống lập tức dồn dập nổi lên, tạo nên bản hòa tấu huy hoàng dưới ánh mặt trời rực rỡ, một nghi thức thiêng liêng trọng đại đã bắt đầu.

Crystalina khoác tay Quốc vương Aldric, cả hai cùng sóng vai bước lên cầu băng lấp lánh. Tiếng hò reo của dân chúng bên dưới lần nữa bùng lên. Bọn họ dõi theo từng bước chân nhẹ tênh của thiếu nữ trắng muốt, trong mắt thế gian lúc này, mặt trời không phải thứ tỏa sáng duy nhất, mà còn có công chúa tuyết kiêu sa thuần khiết đang bước đi đằng kia.

Crystalina theo yêu cầu của nghi lễ, nàng đặt một tay lên ngực, vừa đi, trong thâm tâm vừa thầm cầu nguyện.

Hỡi nữ thần Aluna. Hỡi những vị thần tôn kính trên bầu trời…

Xin các Ngài hãy bảo hộ chúng con.

Hãy ban cho chúng con phước lành và sức mạnh…

Để Eonhaven mãi bền vững theo thời gian.



Khoan đã.

Crystalina chợt dừng bước.

Bầu không khí đang sôi nổi cũng bị hành động của nàng làm gián đoạn.

Quốc vương Aldric ngạc nhiên nhìn nàng.

Dừng lại trên cầu băng trong khi đang tiến hành bất kỳ nghi lễ nào là điều cấm kỵ.

“Crystalina, con sao vậy?” - Quốc vương hoang mang hỏi, khuôn mặt ông khó hiểu quan sát nàng.

Không gian bắt đầu xao động.

“Công chúa làm sao thế?”

“Chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết.”

Crystalina chợt nắm lấy mặt dây chuyền đính đá xanh thẳm của mình, đôi mắt tròn như viên ngọc đại dương nhìn về phía trước.

Tượng đài Aluna uy nghiêm đang đứng sừng sững trước mặt bọn họ chỉ còn cách năm sáu mét.

Không gian bên ấy tịch mịch tĩnh lặng, bức tượng nữ thần Aluna vẫn lặng lẽ ở đó, khuôn mặt Người hiền từ cúi xuống, đầu đội nguyệt quế bằng vàng, hai bàn tay thon thả đan vào nhau trước ngực, y phục chạm khắc đầy tinh xảo giống như đang bay lượn và đôi cánh lông vũ chân thực vẫn dang rộng.

Nữ thần Aluna vẫn mang dáng vẻ vĩ đại như đang từ bi cứu rỗi nhân loại.

Nhưng Crystalina càng nhìn càng dâng lên cảm giác quỷ dị.

Quốc vương Aldric lúc này đã rất nôn nóng, ông nắm tay muốn kéo nàng đi:

“Crystalina, dừng lại là điều cấm kỵ, công chúa không biết sao?”

Crystalina loạng choạng, nàng dường như không muốn tiến thêm bước nào, khẩn thiết giữ chặt lấy Quốc vương mà nói:

“Xin phụ vương đừng đi.”

Quốc vương Aldric chất vấn nàng:

“Tại sao?”

Crystalina hoang mang nhìn tượng đài phía xa, đối mặt với phụ vương, sau đó đối mặt với dân chúng bên dưới.

Nàng cũng không biết câu trả lời.

Không gian càng trở nên bất ổn, những khuôn mặt ngơ ngác khó hiểu đồng loạt đổ dồn lên người Crystalina.

Lúc này, một giọng nói của ai hô lên, thu hút sự chú ý hàng trăm người.

“Này! Khoan đã! Cầu băng… Cầu băng có phải đang nhỏ giọt không!?”

Câu nói kia dường như không hề nói đùa.

Sau đó lại thêm hai ba người khác cũng hô lên:

“Có nước rơi xuống từ cầu băng kìa!”

“Hắn nói đúng đấy! Frost Symphony đang nhỏ từng giọt nước!”

“Không phải chứ!?”

Dị tượng xảy ra, dần dần tất cả đều chú ý đến, bao gồm cả Quốc vương và Crystalina đang ở trên chính vị trí ấy.

Kỳ quan thứ ba của Eonhaven - Frost Symphony - Là cây cầu băng giá mãi mãi không bao giờ tan dưới ánh mặt trời.

Sau hơn hai ngàn năm, đã lần đầu tiên tan chảy.

Đây chính là điềm xấu, là điềm cực kỳ xấu.

Quốc vương Aldric tất nhiên không dám tin, ông đi đến thành cầu, hai tay chạm vào lan can lạnh buốt để nhìn xuống thì lập tức rụt về.

Khuôn mặt Quốc vương ngỡ ngàng.

Đôi tay của ông đã dính đầy nước.

“Không thể nào…?”

Gió lúc này dường như không còn thổi nữa, sắc trời cũng không còn sáng sủa như trước, khung cảnh chợt rơi vào sự bí bách tới đáng sợ.

Crystalina lo lắng siết chặt mặt dây chuyền yêu quý của mình, khuôn mặt diễm lệ đã nhuốm lên nỗi hoang mang tột độ.

Ngay khi nàng định nói gì đó với phụ vương ở bên cạnh, chợt một chấn động nhỏ từ dưới chân truyền tới.

Bầu trời cao vυ"t dần trở nên tối mịt bằng tốc độ mắt thường có thể quan sát được.

Ngay sau đó, tiếng ầm ầm từ đâu vọng tới, mặt đất rung chuyển càng dữ dội, người người hoang mang nhìn nhau, sự sợ hãi bỗng chốc bao trùm toàn bộ Chrono Citadel.

Giữa lúc tình thế hỗn loạn, chợt Crystalina ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Chỉ thấy, trong đôi mắt trong xanh của nàng lúc đó, đã phản chiếu một hình ảnh mà nàng không thể nào quên được.

Đó là bức tượng khổng lồ của Nữ thần Sáng Tạo Aluna lúc này.

Đang mang cặp mắt đỏ rực nhìn nàng.