Chương 50: Xao Động

Nước sôi được đổ vào thùng tắm gỗ, rồi lại được đổ thêm nước lạnh, Lan Hinh thử độ ấm của nước, sau đó vắt khăn tắm của Ninh Vũ lên dây treo quần áo trong sân. Cô gọi Ninh Vũ: “Tắm đi, tôi ra ngoài.”

“Hả? Tắm ngay ở đây á?” Ninh hVux ngẩng đầu nhìn bầu trời, đây là sân sau nhà họ Lan, có tường vây bao quanh, nhưng không có nóc nhà, hoàn toàn lộ thiên. Ninh Vũ nghiêng đầu nhìn ngôi nhà của má Vương, nằm chình ình ở đó, cũng may bên hướng về nhà họ Lan không có cửa sổ, mà đứng ở phần tầng trệt kia lại không nhìn được bên này. Nhưng nhà của Lan hinh xây dựa vào vách núi, tuy phía sau nhà là rừng trúc cao cao, nhưng nếu trên sườn núi có người thì cũng không biết có thể nhìn thấy nơi này hay không.

Lan Hinh thấy Ninh Vũ hết nhìn đông lại nhìn tây, cười nói: “Giờ này ở trên núi không có ai đâu, hơn nữa có rừng trúc chắn nên không thấy bên này, em đừng bật đèn, cho dù thực sự có người cũng sẽ không thấy em. Trong nhà vệ sinh nhiều muỗi lắm, hơn nữa lại mùi, không thoải mái. Tôi đóng cửa sau lại giúp em, người đằng trước cũng sẽ không tiến vào.”

“Nhưng mà……” Ninh Vũ không cởi đồ, túm lấy áo Lan Hinh không buông.

“Ừ?”

“Em sợ…..” Ninh Vũ nói rất nhỏ, hơn nữa mặt nhăn nhăn nhó nhó.

“Sợ cái gì?” Lan Hinh tò mò, tắm một cái thôi thì có gì mà sợ.

“Sợ ma…..” Thanh âm của Ninh Vũ càng nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Bất quá Lan Hinh vẫn nghe thấy, cho nên phì cười một tiếng: “Làm gì có ma chứ, em bắt một con cho tôi xem đi.”

“Nhưng em sợ thật mà, đây là ở sau núi, Lan Duệ nói còn có bãi tha ma…âm u lắm…..” Mấy câu chuyện ma Lan Duệ vừa kể giờ phút này hiện lên trong đầu, hơn nữa nàng có sức tưởng tượng phong phú, tự động hiện lên hình ảnh mấy con ma quỷ xem trong ti vi, lúc này Ninh Vũ càng nói càng sợ, ngọn núi đen sì đằng sau tựa hồ như thể thật sự có vô số quỷ hồn ẩn núp ở đó, tuỳ lúc có thể nhào ra.

Lan Hinh cười, đưa tay cởϊ áσ phông của Ninh Vũ ra, ôn hoà nói: “Để tôi ở lại trông chừng cho em.”

“Tắt đèn đi.” Ninh Vũ bị Lan Hinh cười có chút ngượng ngùng, bĩu môi, đến nói chuyện cũng không rõ ràng.

“Là sợ người khác thấy, hay sợ tôi nhìn thấy?” Lan Hinh trêu chọc, sau đó đi đến vách tường tắt đèn.

Ngọn đèn trên bức tường phía nhà sau chỉ chiếu sáng được chừng hai mươi lăm ô gạch, không sáng, nhưng lúc này vừa tắt, khoảng sân sau lập tức bị đêm tối xâm chiếm, chỉ còn sót lại chút ánh sáng trên bầu trời. Mắt còn chưa kịp thích ứng bởi bóng tối, hơn nữa bỏ kính ra mắt Ninh Vũ không tốt lắm, đèn vừa tắt, ngay cả Lan Hinh nàng cũng không nhìn thấy, cơn sợ hãi vừa mới hạ xuống trong lòng lại đột nhiên trào dâng: “Hinh? Chị ở đâu?”

Thanh âm của Ninh Vũ rất nhỏ, đáng thương vô cùng. Lan Hinh không dám doạ nàng, vừa đi đến bên cạnh nàng vừa trả lời: “Đừng sợ, tôi ở đây. Ở bên em lâu như vậy, đây vẫn là lần đâu tiên tôi biết em nhát gan đến thế.”

“Ah…..” Ninh Vũ ngốc ngốc trả lời, cởϊ qυầи áo ra.

Lan Hinh đứng bên cạnh giúp nàng treo quần áo vừa thay treo lên dây phơi phần áo, lại dùng gàu múc nước giúp nàng gội đầu.

Đã ở bên nhau hơn một năm, lúc ở thành phố đôi khi hai người cũng cùng nhau tắm rửa, giúp nhau chà lưng, đôi khi còn nghịch ngợm đùa giỡn trong phòng tắm một trận. Trong ký ức đều là sự sung sướиɠ cùng thoải mái. Duy chỉ mỗi lúc này đây, Ninh Vũ lại có một thứ cảm giác khắc sâu khác lạ.

Một cảm giác khắc sâu trong lòng không biết phải miêu tả thế nào. Có lẽ vì ở một đêm chỉ le lói chút ánh sáng trên bầu trời, không có ánh đèn đường, không có dòng xe cộ, chỉ có con đường núi uốn lượn gập ghềnh đi tới thế giới bên ngoài ngọn núi, ở một khoảng sân lộ thiên trong một ngôi nhà mà Ninh Vũ vốn chưa bao giờ tưởng tượng ra. Đêm tối bao trùm hết thảy, thâm trầm mà bí ẩn xoay xung quanh mình, mỗi khi gió núi lướt qua, làn da ướt nước như được tinh linh của ngọn núi vuốt ve, mà cõi lòng vừa tràn ngập mới lạ đan xen với sợ hãi, da thịt trần trụi tự do cùng nguy cơ bản năng khıêυ khí©h lẫn nhau, còn có sự im lặng của thế giới xung quanh giao hoà cùng sự sôi trào trong nội tâm chung một chỗ, tạo thành một niềm xao động khó có thể nói thành lời.

Chị ấy ở ngay bên cạnh, không nhanh không chậm múc nước, dịu dàng đổ lên người mình, bóng đêm khiến mình không thấy rõ được ánh mắt chị, nhưng lại vẫn có thể cảm nhận được phần tâm ý mềm mại ấm áp ấy. Trái tim của Ninh Vũ “thình thịch” đập vội, cảm xúc phập phồng suốt mấy ngày nay ở khoảnh khắc này đã biến thành một sự rung động khó có thể kiềm chế nổi.

Trước khi lên núi, kỳ thực Ninh Vũ vừa có chút sợ hãi lại có phần khát khao, bởi vì sẽ phải gặp người nhà của cô. Sau lại cảm thấy có chút mỏi mệt muốn rời đi, bởi vì những thứ vốn nghĩ rất chất phác cùng đơn giản chẳng qua cũng chỉ là phán đoán của mình, những khúc mắc ở ngọn núi này tựa hồ vượt quá sự tưởng tượng của mình. Mà khoảnh khắc này, Ninh Vũ lại đột nhiên tràn ngập mong mỏi đối với cuộc sống ở nơi đây….

Thì ra, những ảo tưởng trong lòng mình đối với ngọn núi này vốn đến từ hơi thở của Lan Hinh. An tĩnh, dịu dàng, thản nhiên, mà lại lắng đọng sâu thẳm……Đây không phải là sự miêu tả đối với những người miền núi, mà là sự đặc tả về Lan Hinh.

Đầu đã gọi xong, Lan Hinh ôn nhu xối nước giúp nàng, Lan Hinh còn chưa kịp tẩy hết xà phòng trên tóc nàng, Ninh Vũ liền cứ như vậy toàn thân ướt đẫm giang tay ôm Lan Hinh vào lòng.

Nước trên tóc rơi trên bả vai Lan Hinh, rất nhanh liền ướt một mảng, chiếc áo thun mỏng manh đã bị nước trên người Ninh Vũ làm ướt, lành lạnh. Lan Hinh một tay cầm gàu múc nước, một tay vuốt ve lưng Ninh Vũ: “Làm sao thế?”

“Nếu chúng ta có thể ở ngọn núi này có một ngôi nhà, giống thế này, lộ thiên, có thể nhìn thấy sao, có thể cảm nhận được gió núi, chỉ có chị và em, như thế thì thật tốt.” Ninh Vũ hôn lên cổ Lan Hinh: “Em đột nhiên phát hiện, em rất muốn chị. Tim em đập nhanh đến nỗi như sắp vọt ra khỏi cổ họng ý.” Nàng dán sát bên tai Lan Hinh thì thầm, thanh âm khàn khàn như bị đè nén, lại như muốn nuốt sạch người ta.

Lan Hinh bị Ninh Vũ doạ hoảng sợ: “Sao lại đột nhiên nổi điên thế?”

“Thật sự hơi điên mà.” Ninh Vũ buông Lan Hinh ra, cười nói: “Điên rồi, cũng chỉ có chị mới có thể khiến em phát điên……”

Lan Hinh giúp nàng gội sạch xà phòng, Ninh Vũ đón lấy chiếc gàu trong tay cô: “Để tự em làm đi, chị ở cạnh em là được.”

Lùi lại một bên, Lan Hinh lẳng lặng nhìn Ninh vũ trong bóng đêm, trái tim của cô kỳ thật cùng đập “thình thịch” theo nàng.

Cách cánh cửa, tiếng của bà Lan lại vang lên: “Hai đứa vẫn ổn chứ?”

Thời gian nhóm lửa đun nước quá lâu, bà Lan có vẻ quan tâm, trò chuyện cùng má Vương một lúc vẫn quyết định chạy vào xem, bất quá cửa sau đóng, chỉ có thể đứng ngoài gọi.

“Đang tắm ạ, con ở đây trông chừng tiểu Vũ, em ấy không quen cho lắm, sẽ ổn ngay thôi.” Lan Hinh nói vọng ra, nhớ tới lời Ninh Vũ mới nói, có cảm giác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ suýt nữa bị bắt, vì thế tim đập càng vội.

Ninh Vũ nghe thấy bà Lan hỏi cũng giật nảy mình, chiếc gàu trong tay suýt chút nữa bị ném xuống đất.

Bà Lan dặn dò: “Nhớ để nước nóng một chút, đừng để bị cảm.” Sau đó liền đi ra ngoài.

Hết thảy an tĩnh lại, Lan Hinh tựa vào tường cười: “Em làm chị sợ đó.”

“Là bị mẹ vợ doạ sợ thì có!” Ninh Vũ cũng nhẹ nhàng thở ra, có điều cũng không dám dùng dằng nữa, vội vàng tắm rửa, mặc quần áo, lại bật đèn lên, đun một bồn nước nóng cho Lan Hinh tắm rửa.

Dựa theo lời Lan Hinh dặn dò, Ninh Vũ ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, nếu không người khác sẽ thấy rất kỳ quái.

Một bên lau tóc, một bên đến nhà trước, lúc này trên ghế dài giữa nhà ngồi đầy người, trừ người nhà họ Lan cùng má Vương, Liêu tam gia cũng tới, đương nhiên còn có mấy người hàng xóm.

Ngọn đèn bên ngoài cửa lớn nhà họ Lan cũng được thắp lên, chiếu sáng tầm bốn mươi viên gạch, sáng hơn phía sân sau không ít. Đây là do Lan Quốc Hải mới thay năm trước, bởi vì trong nhà đông người hơn, mà những lần hàng xóm ghé chơi cũng nhiều, trước nhà phải sáng sủa một chút mới được.

“Nhà mọi người có khách à……” Một bác gái nhìn thấy Ninh Vũ liền hỏi bà Lan.

“Đúng thế, bạn của Lan Hinh, lớn lên trong thành phố, chưa bao giờ sống trên núi, lần này theo Lan Hinh về chơi.” Bà Lan giới thiệu với hàng xóm.

“Con cái nhà ai xinh xắn quá.” Bác gái nhìn Ninh Vũ cảm khái.

“Dạ chào bác!” Ninh Vũ thực lễ phép chào hỏi bác gái kia, bất quá lời chào kiểu này có phần không hợp thời. Ở trên núi rất ít nghe được hai tiếng “nhĩ hảo*”. nhất là dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn, còn nghiêm túc nói ra lời.

(*lời chào phổ biến ở bển, bạn nào ko hiểu thì mình cũng ko biết giải thích sao nữa:SS)

Bác gái kia ngẩn người: “Ồ, mấy đứa trẻ ở thành phố quả nhiên khác biệt, ngoan quá, lại lễ phép, nhà con ở đâu? Có xa không? Đến vùng núi này ở có quen không?”

Ninh Vũ thong thả trò chuyện cùng bác gái kia, mà người ta tựa hồ đặc biệt thích thú, trò chuyện tán gẫu.

Lúc Lan Hinh đi ra Ninh Vũ thầm thở phào, được cứu rồi. Bác gái này như thể tra hộ khẩu, hỏi từ tên tuổi, quê quán, trong nhà có mấy người, đang làm gì, học ở đâu, học ngành gì đều hỏi qua một lượt, bây giờ đã bắt đầu hỏi qua chuyện yêu đương.

Lan Hinh đã thay quần áo, mái tóc ẩm ướt, ở nhà không có máy sấy tóc, chỉ có thể để khô tự nhiên. Ninh Vũ đưa khăn lau tóc của mình cho cô: “Lau nhiều vào, nếu không ngủ mà chưa khô thì sẽ đau đầu lắm.”

Ninh Vũ nói chuyện với Lan Hinh, bác gái cũng rốt cục ngừng nói. Bất quá Lan Hinh nhìn vị trí bác gái đó và Ninh Vũ ngồi là biết hai người đang nói chuyện. Cô vừa lau tóc vừa nghiêng đầu nhìn Ninh Vũ, Ninh Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lan Hinh quay đầu cười nói với bác gái kia: “Nhị Bảo hiện tại thế nào rồi ạ?”

Cái máy hát của bác đó lại lập tức mở lên: “Ai dà, nói đến Nhị Bảo nhà dì ấy à…Thằng bé hiện tại bận lắm, lâu thật lâu cũng không trở về một lần.”

“Vì sao thế?” Lan Hinh vừa lau tóc vừa hỏi.

“Nó xin làm lính tình nguyện, không giống những người tham gia quân ngũ hai năm rồi về, nó ở bộ đội lâu hơn một chút. Lãnh đạo của nó thích nó lắm, nói nó có tài, có năng lực, hướng dẫn tân binh cũng rất khá. Mấy bữa trước nó vừa gọi về nói ở bộ đội đưa nó đi học tập. Dì thật không ngờ, nó không ăn học nhiều lắm mà lại có tiền đồ như thế…..” Bác gái vui tươi hớn hở nói.

“Là dì có phúc.” Lan Hinh thuận miệng khen tặng.

“Nhị Bảo nhà chúng ta mặc vào một thân quân trang, đẹp trai lắm, nó nói chờ xuất ngũ sẽ ở lại thành phố không về đây nữa, mua nhà ở đó, quân đội sẽ sắp xếp công tác, hơn nữa đám chiến hữu đã xuất ngũ cũng sẽ giúp đỡ, dù đi làm hay buôn bán đều có đường cả.” Bác gái đắc ý nói xong, lại vỗ mạnh đùi một cái: “Nhưng nó cả ngày đều ở quân ngũ, cũng không được gặp đứa con gái nào, việc này thật đúng là khó xử chết người…..”

Bác gái này còn chưa nói xong, má Vương ở bên kia đã lớn tiếng chen vào: “Nhị Bảo chỉ là lính tình nguyện mà thôi, còn sớm lắm, đứa con của cậu tôi ấy à, tốt nghiệp trường quân đội, là quân nhân, quân hàm trên vai đeo nhất tinh đó. Hai ngày nữa sẽ tới đây chơi.”

Lời má Vương nói không biết có ý gì, bất quá bác gái kia vừa mới nói đến nước miếng tung bay len lén căm hận lườm bà một cái, nói vài câu không liên quan rồi đi mất.