Chương 41: Chị tin tưởng vào tình yêu không?

Bàn tay Lan Hinh bị gạt ra, tuy đều là con gái, nhưng về mặt thể lực, một người hơi gầy yếu như cô tuyệt đối không phải đối thủ của Dương Mục. Bất quá cô vẫn cứ hơi cúi người về phía trước, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Mục không chút sợ hãi.

Sự im lặng cuối cùng bị Ninh Vũ phá vỡ. Nàng một tay bưng thức ăn, một tay bưng rượu, dùng tay cầm rượu vén màn che lên.

Không khí có chút căng thẳng. Ninh Vũ liếc nhìn Lan Hinh một cái, đặt chai rượu xuống, sau đó nắm tay Lan Hinh, lại vỗ vỗ vai cô, nhắc cô ngồi xuống.

“Để tôi giới thiệu với em.” Lan Hinh ngồi xuống, ánh mắt vốn sắc bén lại lạnh nhạt như mây mù: “Vị này chính là đại tiểu thư nhà Bí thư thành phố X, bác sĩ của đại học Y, Dương Mục, Dương đại tiểu thư.”

Lan Hinh vừa nói, vừa rót rượu.

“Nghe danh đã lâu.” Ninh Vũ nói những lời ẩn ý. Thực rõ ràng, người trước mặt chính là một nhân vật chính khác của [Yêu chẳng phân biệt], Tiếu Mục, tức là Tiếu Kiền cùng Dương Mục. Bể cá [Yêu chẳng phân biệt] kia tuy đã không còn bí mật, nhưng đối với câu chuyện xưa về nó, Ninh Vũ luôn muốn tìm hiểu đến tột cùng. Qua một năm, Ninh Vũ rốt cục gặp được nhân vật chính thứ nhì, cũng không thể không nói một câu “nghe danh đã lâu”.

Dương Mục lại vì những lời đó mà nhìn chằm chằm Ninh Vũ.

“Cô ấy là bạn gái của em.” Ninh Vũ nói với Dương Mục.

Lan Hinh mỉm cười, biểu tình mơ hồ, Dương Mục gật gật đầu: “Chào em.”

“Chị đến tìm cô Tiếu sao? À phải…Em là học trò của cô Tiếu.” Ninh Vũ gắp một chút đồ ăn vào bát Lan Hinh: “Đừng chỉ uống rượu suông.”

“Tình cảm của hai người rất tốt.” Dương Mục khẳng định mà không cần hỏi.

Ninh Vũ gật đầu: “Đúng vậy, em yêu chị ấy.”

Dương Mục nhìn Ninh Vũ, ánh mắt có chút phức tạp: “Cô ấy không có ở trường.” Là nói tới Tiếu Kiền. Lần này Dương Mục đến để tìm Tiếu Kiền. Hơn hai năm không gặp, lòng chất chứa bao nhiêu tâm tình phức tạp tìm đến, trong đầu đã mường tượng vô số cảnh tượng khi gặp lại, nhưng tới nơi, người đó lại không ở đây.

“Cô ấy bị bệnh. Đã xin trường nghỉ nửa tháng.” Ninh Vũ nói.

“Vậy cô ấy……bể cá bên ngoài…..” Bên trên đề hai chữ “Tiếu Mục”, hơn nữa là chữ của Tiếu Kiền, Dương Mục nhận ra.

Ninh Vũ nghiêng đầu nhìn Lan Hinh, vấn đề này nàng không thể trả lời.

“Hai năm trước, sau khi hai người chia tay, cũng là lúc tôi mới mở quán cơm này. Bể cá bên ngoài kia ban đầu tạo nên vì cô ấy. Khi hai người bên nhau, cô ấy nuôi hai con cá ở ký túc xá của mình, cô ấy nói đôi cá đó đại biểu cho hai người, một là cô ấy, một là chị. Hai con cá ngày ngày ở bên nhau, rất vui vẻ. Đều không rời xa nhau. Mãi cho đến khi chị nói chia tay…..” Cảm xúc đã hơi bình tĩnh của Lan Hinh lại có chút kích động.

Ninh Vũ đưa tay đặt lên đùi Lan Hinh, nhẹ nhàng vỗ về. Việc này khiến cho cảm xúc của cô lắng xuống.

“Chia tay…đôi cá này trở thành nỗi đau của cô ấy. Cô ấy không thể ngày ngày đối diện với chúng, nhưng lại không thể nhẫn tâm đem vứt bỏ. Khi đó tôi mới mở tiệm cơm, liền tạo nên mấy bể cá đó. Tôi giúp cô ấy chăm sóc đôi cá này……” Lan Hinh lạnh lùng nhìn Dương Mục, nhẹ giọng nói: “Tôi giúp cô ấy chăm sóc tình yêu ngày trước của cô ấy…..”

“Cám ơn.” Dương Mục nói.

“Chị nói xem, chị còn tìm cô ấy làm gì?” Lan HInh cười khổ, nâng ly rượu, uống một ngụm.

“Cô ấy……hẳn đã quên tôi rồi.” Dương Mục cũng uống một ngụm, có chút ưu thương nói.

“Một mực quên đi.” Lan Hinh đáp. Một mực cố gắng quên đi, cho nên một Tiếu Kiền ngây thơ đáng yêu năm ấy mới trở thành một cô gái thâm trầm mà tịch mịch ngày nay. Luôn cố gắng quên đi, cho nên một Tiếu Kiền lúc nào cũng muốn chia sẻ niềm vui cùng người khác năm ấy mới trở thành một người lặng như hồ nước sâu không dễ dàng bộc lộ cảm tình bây giờ.

“Thì ra là vậy……” Dương Mục lẩm bẩm, uống nốt rượu trong chén, sau đó lại rót thêm một ly: “Kỳ thật như vậy cũng tốt……Lan Hinh, cảm ơn em đã ở bên cô ấy.”

Dương Mục nói xong câu đó liền đứng dậy, ngửa cổ, uống cạn ly, rồi sau đó vén bức rèm đỏ lên, xoay người rời đi.

Lan Hinh bưng ly rượu, vẻ mặt cô đơn. Lãng quên, như vậy cũng tốt. Vốn còn chờ mong người con gái từng khiến Tiếu Kiền thần hồn điên đảo có thể nói những lời đại loại như chưa từng quên những ngày xưa cũ, thậm chí còn ảo tưởng cô sẽ nói hai tiếng “hối hận”, muốn tìm Tiếu Kiền gì đó, nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ nói một câu như vậy, “kỳ thật như thế cũng tốt”……Có cái gì tốt đây? Tình yêu giống như một quả cầu pha lê xinh đẹp, nói vỡ tan liền vỡ tan, khiến cho mọi nỗi vui vẻ hạnh phúc như chưa tồn tại. Như vậy cũng tốt sao?

Có lẽ Tiếu Kiền nên thật sự làm vậy, quên cô ấy đi, cho dù không thể quên thì cũng nên cố gắng quên. Người đã kết hôn đó, đã lựa chọn từ bỏ, lựa chọn một cuộc sống khác, vậy cũng đã chẳng còn là người trước kia nữa rồi.

Lan Hinh uống cạn ly rượu, đầu óc choáng váng. Lại đưa tay ra với lấy bình rượu thì bình rượu đã rơi vào tay Ninh Vũ. Ninh Vũ ôm Lan Hinh: “Ngoan, chị ở đây nghỉ nơi một lát, em vào bếp nhờ người ta nấu cho chị bát canh, đêm nay đừng uống rượu nữa. Nghe lời đi.”

Lan Hinh còn muốn uống nữa, tối nay bỗng nhiên cảm thấy có những thứ rất không đáng, vì Tiếu Kiền cảm thấy không đáng giá. Lúc trước khi Dương Mục nói chia tay, Tiếu Kiền không tin, mà mình cũng biết việc đó khó có thể tin nổi. Tình cảm sâu đậm như vậy, sao có thể nói chia tay liền chia tay đây? Quãng thời gian vui vẻ hạnh phúc là thế, nào những lời thề non hẹn biển, như thế nào nói quên liền quên được? Nhưng cô vẫn nghe được lời Ninh Vũ nói, những lúc yếu đuối, cô chỉ nghe lọt vào tai lời Ninh Vũ nói, những lúc yếu đuối như vậy, thật ra cái gì mình cũng không muốn nghĩ.

Ninh Vũ lấy chiếc ly đưa cho cô bé phục vụ, lại dặn dò người ta vào nói đầu bếp nấu cho Lan Hinh một bát canh giải rượu, hơn nữa chăm sóc Lan Hinh một chút, đừng để cô uống thêm nữa.

Sau đó, nàng liền chạy ra khỏi tiệm, sắc trời đã tối, ánh đèn đường mờ nhạt, Ninh Vũ sốt ruột chạy trên đường tìm kiếm, cuối cùng rốt cục mơ hồ thấy cô gái mặc đồ đen dáng người cao gầy kia đang đi tới cuối đường.

Ninh Vũ liền vội vàng chạy đuổi theo.

Lan Hinh đã say, cũng hoặc là trong lòng Lan Hinh chất chứa rất nhiều tâm sự về chuyện xưa của Tiếu Kiền cùng Dương Mục, ở bên chứng kiến từ khi hai người họ yêu nhau rồi đến chia tay, rồi lòng mang hy vọng tới nỗi thất vọng khi biết được tin Dương Mục kết hôn, cho nên khi nhìn thấy cô gái này, trong lòng Lan Hinh rất khó để không nảy sinh oán giận. Trái tim vốn luôn được cô giữ bình tĩnh cũng khó có thể giữ được thái độ trung lập.

Ninh Vũ suy nghĩ, cũng có lẽ vì thế cho nên Lan Hinh không nhìn ra được nỗi đau thương cùng bi ai toả ra từ trên người Dương Mục, không cảm nhận được sự áy náy hối lỗi cùng quyến luyến không nỡ của cô gái đó với Tiếu Kiền. Có lẽ Tiếu Kiền và Lan Hinh đều muốn đặt dấu chấm hết cho phần tình cảm này, nhưng Ninh Vũ lại lấy góc nhìn thứ ba để ôm hi vọng với cô. Hôm nay nếu cô đã đến thì chắc hẳn cũng muốn nói gì đó.

“Chờ đã……Dương Mục chờ đã…..” Ninh Vũ thở hổn hển đuổi theo.

Dương Mục dừng chân, xoay người lại, Ninh Vũ phát hiện nước mắt mơ hồ bên viền mắt cô, nàng liền nở nụ cười, một nụ cười thực vui vẻ. Đôi mắt đong đầy nước mắt kia là đủ để mình đuổi theo.

“Để lại số điện thoại của chị đi.” Ninh Vũ lấy di động ra, đưa cho Dương Mục.

Dương Mục có chút nghi hoặc nhìn Ninh Vũ, chần chừ không biết có nên cầm đi động của nàng không.

“Đừng chần chừ. Hinh uống say rồi, em còn phải về chăm sóc chị ấy. Để lại số di động của chị đi, hôm khác chúng ta nói chuyện sau.” Ninh Vũ vội vã nói.

“Hôm khác? Một tuần sau tôi sẽ đi Mỹ.” Đối với việc để lại số điện thoại cho Ninh Vũ, Dương Mục cũng không có nhiều hứng thú.

“Vậy để mai em liên lạc với chị.” Ninh Vũ cũng không bị lay động vì những lời này của Dương Mục, cầm di động quơ quơ với cô.

Dương Mục do dự một chút vẫn nhận lấy, bấm số mình. Ninh Vũ cầm, bấm gọi dãy số vừa nhập trên đó, rất nhanh liền nghe tiếng chuông di động của Dương Mục vang lên. Ninh Vũ cười vẫy vẫy tay với Dương Mục: “Gặp lại sau.”

Ninh Vũ chạy về tiệm cơm, bỏ lại sau lưng Dương Mục cô đơn một mình đứng trong bóng đêm.

***

Lan Hinh say. Có lẽ là say rượu, có lẽ là vì chuyện của Tiếu Kiền chồng chất trong lòng tràn đầy, đè ép đến nỗi khiến cô say. Khi Ninh Vũ trở lại, canh giải rượu vừa mới được đưa lên, Ninh Vũ chăm sóc giúp Lan Hinh uống nửa bát: “Hinh, có đỡ hơn không?”

Lan Hinh tựa vào lòng Ninh Vũ, ngẩng đầu nhìn nàng, yếu ớt cười: “Thật ra tôi rất giận.”

Ninh Vũ gật đầu; “Em biết.”

Lan Hinh không nói nữa, chỉ tựa vào lòng Ninh Vũ, nghe tiếng tim đập đền đặn của nàng. Qua một lúc lâu cô mới nói: “Các thầy cô ăn ngon miệng chứ?”

“Cũng không tệ lắm, có lẽ lúc đầu còn lúng túng gò bó, nhưng uống chút rượu rồi, không khí cũng tốt lắm, Hội Sinh viên giúp đi hoan hô ca ngợi làm sinh động không khí rồi. Chị vừa mới qua bên này, Lô Hiểu Vĩ và Trần Hân liền mang theo một đám người đi mời rượu các thầy cô, thuận tiện hát mừng nữa. Giờ này hẳn quậy tưng lên rồi.” Ninh Vũ gọi một đám người tới mục đích là để làm không khí sinh động. Chính nàng cũng không muốn tranh giành nổi bật gì, huống chi nàng cũng không cần, cửa tiệm này có một nửa là của nàng, hôm nay nàng chính là bà chủ. Ở trường, nàng là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm, nàng đi mời rượu, tuy chỉ là chén nước sôi, nhưng cũng đủ cấp bậc lễ nghĩa rồi.

“Chúng ta đi qua một vòng, nhìn xem có cần thêm đồ ăn không.” Lan Hinh đứng lên, đầu óc choáng váng khiến cô lảo đảo.

“Chị không sao chứ, em thấy vẫn cứ để em đi thì hơn.” Ninh Vũ đỡ lấy Lan Hinh.

“Việc này vẫn để tôi lo thì hơn, dù sao em cũng không có kinh nghiệm.” Lan Hinh khoát tay áo, bỏ thêm một câu: “Tôi chỉ hơi chóng mặt, giờ đỡ hơn rồi.”Lan Hinh nói, đưa tay vén bức rèm màu đỏ lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Hinh.” Ninh Vũ gọi Lan Hinh.

“Ừ?” Lan Hinh quay đầu lại nhìn nàng.

“Chị có tin tưởng vào tình yêu không?” Ninh Vũ nghiêm túc hỏi.

Lan Hinh cười, cũng không trả lời. Bởi vì tin tưởng vào tình yêu, cho nên mới bằng lòng cái gì cũng đều trao cho Ninh Vũ, nhưng cũng bởi vì không biết tình yêu này có thể kéo dài đến khi nào, cho nên chưa bao giờ đưa ra lời hứa hẹn. Tin hay không tin có lẽ cũng đều không phải đáp án tốt nhất.

“Em tin tưởng!” Ninh Vũ nói.

Lan Hinh gật gật đầu, đột nhiên trong lòng có chút cảm động. Có lẽ đúng thật chỉ có một cô nhóc đơn thuần như vậy mới có niềm tin vững chắc đến thế. Có lẽ bởi vì niềm tin bền bỉ đó mới khiến mình có đủ dũng khí cái gì cũng đều trao cả cho nàng.