Đương nhiên Lan Gia thích Ninh Vũ, cho nên hôm sau đến tiệm của Lan Hinh, Lan Gia còn hỏi Ninh Vũ có tới chơi không.
Lan Hinh vừa bưng đồ ăn vặt cho khách vừa nói: “Không phải tới chơi, là tới để giúp.”
Đợi đến gần giữa trưa, Ninh Vũ quả nhiên đến. Vừa chào Lan Gia, Lan Hinh liền kéo nàng vào nhà trong: “Có phải lại ngủ nướng, chưa ăn sáng không.”
“Không phải ngủ nướng, em dậy từ sớm rồi, trong nhà cô Tiếu có rất nhiều sách…..” Ninh Vũ cứ thế đứng trước giá sách của Tiếu Kiền cả nửa ngày. Con người luôn là vậy, một khi yêu thích thứ gì liền sẽ dễ dàng bị hấp dẫn thật sâu, nội dung chuyên môn học được càng nhiều thì càng cảm thấy những điều mình biết còn ít, hễ cứ thấy những phần mình chưa hiểu sẽ luôn mất ăn mất ngủ, có du͙© vọиɠ muốn mau chóng hiểu cho ra.
“Thì cũng là chưa ăn sáng.” Lan Hinh hiểu Ninh Vũ, mỗi khi ở cạnh mình, hàng ngày đều rất quan tâm bữa sáng, mà khi ở một mình thì lại ngược lại qua loa cho xong.
“Đâu có, vừa đúng lúc có thể ăn trưa mà.” Ninh Vũ cười ngây ngô, lại ghé sát vào Lan Hinh, hỏi: “Lan Gia thấy em thế nào? Hai người trao đổi ổn chứ? Em có thể lấy thân phận chị rể xuất hiện không?”
“Cái gì mà chị rể! Cùng lắm cũng chỉ là chị dâu mà thôi, có điều xưng hô thế thật có phần kỳ cục. Tôi với em ấy đúng là có nhắc đến em, nhưng cũng chưa nói thẳng ra, tôi muốn tiến hành theo tuần tự.” Lan Hinh cười yếu ớt, nhìn dáng vẻ của Ninh Vũ liền không nhịn được đưa tay nhéo má nàng.
“Đang nói chuyện gì thế?” Tuy đang ở nhà sau, nhưng nhà trước và nhà sau cũng chỉ có cái khung cửa mà không có cửa, cho nên khi Lan Gia tiến vào, Lan Hinh và Ninh Vũ đang thì thầm đều không phát hiện ra.
“Đang nói về em đó.” Lan Hinh thuận miệng đáp.
“Ồ? Nói gì vậy?” Lan Gia vẻ mặt tò mò.
“Nhà sau chật chội thế này còn cứ thích chạy vào đây. Lên nhà trước cả đi, đừng cản trở người khác bưng đồ ăn.” Lan Hinh đuổi cả hai người ra khỏi nhà sau.
“Hai người nói gì về tôi thế?” Lan Gia thấy chị mình không có ý muốn trả lời, liền quay đầu hỏi Ninh Vũ.
Ninh Vũ không biết phải mở miệng thế nào, mặt lại hơi hồng lên. Phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói với Lan Gia, bọn họ đang phân vân không biết có nên nói cho cô biết về quan hệ giữa hai người không chắc?
“Tiểu Vũ hỏi chị em có thích con bé không.” Lan Hinh cười vui vẻ gật đầu chào một bạn học, sau đó giọng điệu thoải mái trả lời Lan Gia.
Mặt Ninh Vũ liền đỏ bừng, trong lòng thầm trách Lan Hinh sao lại thẳng thắn như thế. Chuẩn bị thật lâu, muốn giấu tài, tiến hành tuần tự, không cầu mau chóng, nhưng cầu ổn định, sao trong nháy mắt phương hướng lại bị chuyển một trăm tám mươi độ thế chứ.
Lan Gia cười rộ lên: “Đương nhiên thích, vừa thông minh lương thiện, lại biết quan tâm săn sóc người khác, chỉ cần người nào có mắt đều sẽ thích.”
“Ách…..Việc đó….quá khen.” Ninh Vũ là một cô bé rất dễ thẹn thùng.
Ba người tuỳ tiện ăn chút gì đó, đã đến giờ cao điểm đông khách. Kết thúc năm học, làn sóng điên cuồng cuối cùng không chỉ pha trộn cảm xúc khi ly biệt của những đôi tình nhân sắp rời trường mà còn vì đủ loại tâm tình hoặc vui hoặc buồn khó nói nên lời do chuyện xin việc cùng kỳ thi nghiên cứu sinh mang tới. Bất quá dù dùng tâm tình gì, có vẻ đều đáng giá để uống một ly, vì những năm tháng đã qua đi, cũng vì vận mệnh đang chờ đón.
Ăn uống linh đình, nâng chén vì đời người, các cô cậu sinh viên tựa hồ vĩnh viễn không kể xong lý tưởng và những hi vọng lụi tàn của mình. Mà làm chủ, điều khiến Lan Hinh lo lắng càng nhiều hơn là chuyện buôn bán của tiệm.
Hôm nay việc làm ăn tốt kỳ lạ, đầu bếp nói với Lan Hinh chỉ sợ đồ ăn không đủ, cần chạy tới chợ bổ sung một ít. Lan Hinh vội vàng đi, trước khi đi liền sắp xếp Lan Gia và Ninh Vũ ở lại tiệm để phụ giúp.
Lan Gia và Ninh Vũ bưng trà rót nước mời rượu lấy đồ ăn, thi thoảng rảnh rỗi liền chui vào một góc nhàn thoại mấy câu của đám con gái.
“Tình yêu thời đại học ấy à, mùa xuân nở hoa mùa thu tàn, bạn học cùng khoa với tôi ấy, sau khi tốt nghiệp được một năm thì có hơn 80% là chia tay.” Lan Gia tựa vào một góc quầy, uống một ngụm nước. Một tiếng đồng hồ, bận đến mức lòng bàn chân không dính bụi, buôn bán thật không tệ.
“Cũng may còn lại 20%.” Ninh Vũ cũng vội vàng uống nước, thời tiết tháng sáu rất nóng, tuy có mở điều hoà, nhưng nhiều khách, lại ồn ào, hơn nữa chạy tới chạy lui đã một thân đầy mồ hôi.
Lan Gia chặc lưỡi một tiếng, cười nói: “20% đó, trong vòng hai năm chia tay toàn bộ. Một đôi cũng không còn.”
“Thật đúng là bi kịch.” Trong lòng Ninh Vũ thầm nghĩ, chờ mình tốt nghiệp rồi sẽ dán chặt Lan Hinh, tuyệt đối không rời.
“Cũng không phải bi kịch, nếu hai người không thể đồng cam cộng khổ thì chia tay sớm chẳng lẽ không tốt hơn sao. Tình cảm gì đó, nếu thật sự là vàng bạc thì sao có thể sợ thời gian mài dũa, không ít người rời khỏi trường gia nhập xã hội rồi sẽ nhìn thế giới khác biệt, Vương Chiêu Quân ngày xưa biến thành Thuý Hoa rau cải dưa chua bên đường, hận không thể chưa từng quen biết, nhưng đến lúc có hào xe bảo mã tiền đồ quan tước thì lập tức lại thành Dương Quý Phi.” Lan Gia nhún nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói.
Cô và Lan Hinh tuy diện mạo có bảy phần tương tự nhau, nhưng tính cách lại khác rất nhiều.
Ninh Vũ cảm thấy, Lan Hinh là một người điển phạm hiền lương thục đức khiêm tốn, ngay cả khi nói chuyện đều nhã nhặn lễ phép, cô rất ít khi bình luận cái gì, cho dù có thì cũng luôn tìm từ ngữ ôn hoà, biểu tình bình tĩnh [đương nhiên, phải thêm một câu, nếu nàng nhìn thấy màn Lan Hinh đối chọi gay gắt với Hà Mỹ thì có lẽ sẽ thay đổi quan điểm này.]
Mà Lan Gia tuy thông minh cơ trí không kém Lan Hinh, nhưng tính cách lời nói lại sắc bén hơn nhiều, như một cây bồ kết, có lẽ cả người là báu vật, nhưng cũng có mũi nhọn. Không giống Lan Hinh, từ đầu tới cuối đều như đoá hoa lan tháng hai mọc trên vách núi trong rừng, nở rộ trong hoàn cảnh gian nan mà an tĩnh, kiêu ngạo trưởng thành, từ đầu tới cuối đều xinh đẹp một cái bình đạm.
“Chị muốn một người như thế nào ở bên mình cả đời?” Ninh Vũ hơi nghiêng đầu nhìn Lan Gia, càng nhìn lại càng có thể nhận ra sự khác nhau giữa hai chị em này. Nhất là ánh mắt của họ.
“Vấn đề này hơi khó khăn, hơn nữa tôi còn chưa bao giờ nghĩ tới.” Lan Gia đáp.
“Có lẽ hiện tại chị có thể nghĩ một chút xem.”Ninh Vũ hơi nhướn mày, chỉ chỉ phía sau lưng Lan Gia.
Lan Gia quay đầu lại, một bó hoa tươi đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Hoa hồng, cách để tán tỉnh người ta, không biết qua bao nhiêu năm đã trở thành cách thức tỏ tình trực tiếp công khai nhất.
Nhà hàng vốn ầm ỹ nhất thời im ắng.
Mấy chục ánh mắt nhất loạt phóng thẳng tới đây. Hai giây sau, có người bắt đầu huýt sáo.
“Tôi thích em đã nhiều năm. Trước kia tôi vẫn không dám nói, nhưng hiện tại tôi đã tốt nghiệp, cũng đã tìm được việc rồi, có khả năng dùng chính đôi tay mình để gánh vác trách nhiệm. Hôn nay coi như trước mặt nhiều đàn em như thế, tôi muốn lớn tiếng thổ lộ với em, tôi thích em!” Phía sau bó hoa, một chàng trai hôm nay có lẽ cố ý ăn vận, cho nên lúc hắn cúi đầu xoay người chờ câu trả lời tóc tai vẫn rất chỉn chu tỉ mỉ.
Ninh Vũ nhớ ra người này là khách quen của tiệm, cùng năm học với Lan Hinh, lúc này hẳn vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sính. Mỗi lần đến hắn đều phải hỏi xem Lan Hinh có ở đây không, người này đến vì Lan Hinh.
Lan Gia sửng sốt mấy giây, liền nở nụ cừoi — người này nhận lầm người, tưởng mình là chị gái.
Ninh Vũ cũng cười đứng lên, đưa tay đẩy bó hoa trước mặt qua một bên, anh chàng kia không hiểu gì cả ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ninh Vũ: “Sư muội……” Anh chàng kia cười cười lấy lòng. Tuy mới năm nhất, nhưng danh hiệu đứng đầu của Ninh Vũ ở trường rất nổi tiếng, hơn nữa là người thân bên cạnh Lan Hinh, anh chàng này đương nhiên biết, lúc này hắn kêu một tiếng “sư muội” tình thân ý thiết, dụng ý đương nhiên hy vọng Ninh Vũ giúp đỡ nói tốt mấy lời. Phải biết rằng, hắn phải uống không ít rượu, làm đủ mọi công tác tư tưởng, kêu thêm mấy đứa bạn mới có dũng khí trình diễn màn đó.
Một anh chàng bên cạnh tiến lên, là bạn của người này, nói với Lan Gia đứng sau Ninh Vũ: “Bạn của tôi chỉ chờ một câu nói của em, nếu em bằng lòng, hắn sẽ lập tức ở đây làm việc, mua nhà.”
Lan Gia muốn từ chối, nhưng vẫn chưa nói gì, đây là chuyện của chị gái, hẳn nên để chị ý làm chủ, nghĩ đến vị anh rể tương lai trong truyền huyết có thể tay chân không đầy đủ, mặt mũi không đồng đều kia, Lan Gia cảm thấy người trước mặt này ít nhất về phần diện mạo thì không có gì đáng ngại.
“Nếu không đồng ý thì sao?” Người nói chuyện là Ninh Vũ. Nàng nửa cười nửa không ló đầu ra, tiến tới cạnh anh chàng kia, hạ giọng nói: “Anh nhận lầm người rồi.”
“Cái này, sư muội là, tôi……Chỉ sợ em hiểu lầm rồi.” Anh chàng kia cố lấy dũng khí ngượng ngùng nói: “Tôi nói là Lan Hinh, Lan Hinh……” Hắn nghĩ Ninh Vũ hiểu lầm, cho là hắn đến tỏ tình với Ninh Vũ.
“Em cũng nói là Lan Hinh mà, cho nên em nói anh nhận lầm người rồi, đây không phải Lan Hinh mà là em gái của Lan Hinh. Em thấy hôm nay chắc hẳn anh tới để giúp vui đây mà.” Ninh Vũ cười rộ lên, sau đó cao giọng cười nói với khách khứa trong tiệm: “Mọi người tiếp tục ăn đi, vị sư huynh này tìm được việc, tâm tình tốt nên hôm nay đặc biệt đến để giúp vui ấy mà. Mọi người ăn uống ngon miệng, [Lan tâm thực phủ] của chúng tôi hôm nay tặng mỗi bàn một chai rượu.”
Mấy sinh viên kia thấy thế liền ồn ào cười đùa, sau đó tiếp tục ăn uống, mà những người liên quan được mời đến để giúp bạn mình lấy thêm can đảm trên mặt thật ra hơi xấu hổ.
Người này đương nhiên không phải đến để giúp vui, nhưng người thông minh đều biết phải giữ cho người ta chút thể diện, “Lan Hinh” đứng ngay cạnh Ninh Vũ, lời Ninh Vũ nói đương nhiên chính là ý của “Lan Hinh”. Từ chối rất trực tiếp, đắc tội với người ta. Người làm ăn buôn bán chú ý nhất là giữ hoà khí, không cần khiến người ta khó xử quá.
Lúc này Lan Hinh đi mua đồ ăn vừa vặn vào cửa.
Anh chàng vừa tỏ tình thất bại xoay người lại thấy Lan Hinh, liền vội vàng quay đầu nhìn Lan Gia, đầu óc nhất thời mờ mịt. Ninh Vũ đã tới gần vỗ vỗ vai hắn, hạ giọng nói: “Em nói anh nhận lầm người còn không tin. Còn nữa……Lan Hinh đã có chủ, cho nên, tự tìm bậc thang leo xuống đi.”
“Cô ấy đã có bạn trai rồi?” Anh chàng kia vẻ mặt kinh ngạc, hơi cao giọng, cho nên những lời này, Lan Gia nghe được rành mạch.