Xe khách chỉ tới trấn trên, về nhà còn hơn mười dặm đường chỉ có thể đi xe máy chạy trên con đường gập ghềnh bùn đất, cùng với vốn năm dặm đường núi hẹp dài chỉ có thể đi bộ. Lan Hinh ở trấn trên tìm một bác xe ôm, thoả thuận giá tiền xong liền chạy về nhà trên con đường đất, bánh xe lăn tròn cuốn tro bụi bay lên thật cao, mãi cũng không lắng xuống. Cây cối hai bên đường nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, trái tim nặng nề của Lan Hinh tựa hồ bị ném lên thật cao trên con đường vội vã về nhà.
Một vài ký ức vụt thoáng qua trong lòng, bóng dáng đứa trẻ từng gầy yếu nghèo khổ, vai đeo túi áo vải mẹ may, cũng gánh trên lưng kỳ vọng nặng nề của cha mẹ, quần áo lam lũ từng đi qua trên con đường này thỉnh thoảng lại hiện về — từng tự ti, nhát gan, lo sợ nghi hoặc, những thứ đó qua mỗi giai đoạn trên con đường trưởng thành là một thứ tồn tại khắc sâu.
Lan Hinh đột nhiên xúc động muốn dưa Ninh Vũ tới nơi này.
Đó sẽ là tình cảnh thế nào đây? Đối với quá khứ hay gia đình của mình, Lan Hinh sớm đã có thể bình thản đem mọi thứ về mình phơi bày trước mặt người khác mà chẳng hề tự ti. Nhưng giờ khắc này, khi nghĩ đến Ninh Vũ, trong phút lơ đãng, Lan Hinh dĩ nhiên cũng có một chút thắc thỏm không yên. Cô thử nghĩ đến quá khứ của Ninh Vũ. Nghĩ nàng hẳn sẽ mặc những bộ quần áo đẹp đẽ, lưng khoác balo sạch sẽ tung tăng đi trên đường. Nàng xinh đẹp đơn thuần như thế, lại thông minh ưu tú, nàng hẳn là đứa con cưng của thế giới này, có được sự yêu thương và ngưỡng mộ của những người xung quanh, tất cả những điều đó hoàn toàn khác biệt với quá khứ của mình. Mà hoàn cảnh của mình lại là thế giới mà nàng chưa từng tiếp xúc qua, là một thế giới thậm chí ngoài tầm những điều nàng từng trải nghiệm hay nhận thức trong cuộc sống.
Cơn gió đông lạnh lẽo gào thét thổi qua, như một lưỡi dao nhỏ bé mà sắc bén cắt lên làn da, Lan Hinh ngồi trên xe máy bị lạnh đến run rẩy, mà trong lòng cô lại dâng lên một cỗ cảm giác lạnh lẽo không biết tới từ đâu — Thế thì, liệu Ninh Vũ có thể chấp nhận tất cả những điều đó được không?
Nỗi lo lắng này sau khi nảy sinh liền nhanh chóng bị phóng đại, dần dần trở thành một thứ cảm xúc đau đớn kịch liệt bao lấy Lan Hinh. Cô đột nhiên phát hiện, qua biết bao nhiêu năm như vậy, sự tự ti đã sớm rời xa mình lại đột nhiên xuất hiện trong lòng, hơn nữa nhanh chóng chiếm lấy tâm trí vốn đã đủ mạnh mẽ của mình.
Thì ra vốn không phải mình đã xa rời sự tự ti, mà là bởi vì mình đã tìm được một không gian đủ vững chắc, đủ để khiến mình có thể bình thản đối diện với những lời bình luận cùng giọng điệu mỉa mai của người khác. Đủ để đứng trước sự chỉ trỏ dạy đời của người khác mà bình tĩnh lại kiêu ngạo thẳng bước đi trên con đường của mình.
Bởi vì mình đã hiểu, cái nhìn của người khác đối với mình mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì. Người trên đời này không chung vui với mình, không chia sẻ nỗi buồn cùng mình, bọn họ lấy mình ra để làm trò giải trí, chế giễu đùa cợt, đến cuối cùng ngoái đầu nhìn lại, bất quá chỉ là một vở hài kịch trong màn diễn cuộc sống muôn hình vạn trạng mà thôi.
Chỉ là một vở hài kịch, cho nên chẳng thèm bận tâm.
Đã từng gặp qua biết bao nhiêu người, lúc khóc lúc cười hoặc khi điên cuồng, bất quá cũng chỉ là thứ cảm xúc nhất thời mà thôi, trôi qua rồi liền thôi. Thời gian là một thứ kỳ diệu, sẽ mang đi nỗi khổ mà lúc ấy ta cứ ngỡ gần như không thể vượt qua, nhưng đợi đến khi qua rồi, bạn sẽ lạnh nhạt cười, tất cả chỉ như mây khói, tiêu tán vô tung, con đường vẫn ở dưới chân mình, mà bản thân mình, lại vẫn như cũ là chính mình, cũng không vì ánh mắt người khác mà thật sự bị vỡ nát ra thành trăm mảnh.
Nhưng đã qua nhiều năm vậy rồi, chính mình cũng đã đủ mạnh mẽ vì sao lại nảy sinh cảm giác thấp thỏm không yên như thế?
Lan Hinh cười khổ.
Nếu lòng không có du͙© vọиɠ thì sẽ có được. Nếu lòng không ham muốn thì sẽ chẳng có điều e ngạo.
Mà hiện tại lòng lại bồn chồn e ngại, đó là vì sao?
Lan Hinh ngửa đầu nhìn trời, dưới ánh tịch dương nhợt nhạt, cơn gió lạnh cuốn mái tóc cô tung bay, dáng hình Ninh Vũ trong khoảnh khắc lấp đầy trái tim cô. Đôi mắt đơn thuần mà trong trẻo của nàng dịu dàng nhìn mình, mà trong khoảnh khắc, trái tim mình lại trầm mê vào đôi mắt ấy……
Trầm mê, là một từ đáng sợ lại khiến người ta khó có thể giãy dụa thoát khỏi cỡ nào!
Xe máy vừa dừng lại, Lan Gia và Lan Duệ vui mừng chạy ra từ rừng cây bên đường. Giữa trưa hai chị em đã nhận được điện thoại của Lan Hinh liền vội vàng chạy đến đây chờ, tới giờ này mặt trời đã gần khuất sau núi,
“Chị, chị chậm quá! Tụi em chờ chị lâu lắm rồi.” Lan Gia ngoài miệng thầm oán, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy vui mừng.
Lan Duệ tươi cười hớn hở tới giúp xách hành lý, lanh mồm lanh miệng tranh Lan Gia nói tiếp: “Chúng ta phải mau về thôi, mẹ đã làm sẵn một bàn đầy thức ăn chờ chị đó. À, nghe nói chị sẽ về, Liêu tam gia và má Vương đều đến nhà mình trò chuyện với mẹ, chủ yếu là muốn chờ chị.”
Lan Hinh trả tiền xe, chiếc xe nổ máy, lại cuốn lên đầy trời cát bụi, vội vàng mà đi.
“Thật là, làm long trọng như thế làm gì.” Nhìn thấy em trai em gái, cảm giác ấm áp dâng tràn trong lòng, dòng suy nghĩ rối bời lúc trước bị gạt qua một bên, chút thắc thỏm không yên cũng bị thu lại dưới đáy lòng.
“Chị mang gì thế, nặng như vậy!” Lan Duệ nâng nâng túi hành lý, thuần thục đặt lên vai.
“Nặng? Chị ấy xách từ nơi xa về đến đây, em là một thằng đàn ông con trai như thế mà còn không xách nổi à?” Lan Gia bắt đầu quở trách Lan Duệ, sau đó hai người bắt đầu một màn cãi nhau vô nghĩa.
“Bất quá, em cảm thấy Liêu tam gia và má Vương đến nhà mình hình như có ý tứ gì đó……” Lan Gia đi bên cạnh Lan Hinh, chấm dứt màn đấu võ mồm nhàm chán với Lan Duệ.
“Có ý gì? Hàng xóm không phải luôn như thế sao? Thích tới thăm, nhà ai có người tới chơi đều phải đến chung vui.” Đây là thói quen của những người cùng trong một làng. Nhà ai có chuyện gì, chỉ nửa ngày trời là toàn thôn đều biết, mỗi khi mình về cũng thường xuyên có hàng xóm đến nhà chơi.
“Lần này khác, em thấy má Vương và mẹ ở trong bếp thấp giọng thì thầm rất lâu, nhìn kiểu đó, chỉ sợ là đang nói chuyện giới thiệu đối tượng cho chị.” Lan Duệ ở phía sau nói chen vào. Đường núi không rộng, hai người đi song song còn hơi chật chội, Lan Duệ chỉ có thể đi sau hai người chị.
“Giới thiệu đối tượng?” Lan Hinh dở khóc dở cười, quay đầu nhìn Lan Duệ: “Không phải chị già đến thế chứ?”
“Chị à, chị không già, nhưng người cùng thôn với mình lại không nghĩ như thế. Chị cũng không phải không biết đó, có rất nhiều người mới mười bảy mười tám tuổi đã kết hôn sinh con, những người cùng tuổi chúng ta ở trong thôn đều đã có con đến tuổi đi học cả rồi.” Lan Duệ nói chuyện như một người trưởng thành.
“Chuyện đó không hợp pháp, tốt xấu gì chúng ta cũng là người có học, hiểu rõ pháp luật, không thể làm vậy.” Lan Hinh trêu chọc cười hỏi Lan Gia: “Không phải em cũng giống chị sao?”
Lan Duệ lại ở phía sau tiếp lời: “Không giống, tuy chị ba chỉ nhỏ hơn chị mấy phút, nhưng chị ý vẫn còn đi học, còn đi học thì không tính.”
“Đây là lý luận gì chứ?!” Lan Hinh cười tỏ vẻ không sao cả, nhưng trong lòng lại hiểu rõ sự thật đó. Ở một ngôi làng tận nơi thâm sơn cùng cốc thế này, hai mươi lăm tuổi tuyệt đối là khuê nữ luống tuổi gả không được. Xem ra trở về phải báo cáo với ba mẹ một phen mới được.
Đang nghĩ thì di động của Lan Hinh reo vang.
Là Ninh Vũ gọi tới.
“Hinh, chị còn chưa tới nhà à? Nhắn tin cho chị cũng không thấy chị trả lời, gọi điện thoại cũng không thấy nghe máy, em lo chết mất.” Điện thoại vừa kết nối, Ninh Vũ liền ào ào nói một hơi, đứa nhỏ này rõ ràng rất nôn nóng.
Nghe thanh âm lo lắng của Ninh Vũ, lòng Lan Hinh đầy ấm áp, giọng nói cũng ôn nhu không ít: “Còn chưa tới nhà, chẳng qua cũng sắp rồi. Đường về nhà tôi hơi phiền, phải đổi qua đi xe máy, vừa rồi lúc ngồi xe máy không tiện nhìn điện thoại……”
Ninh Vũ thở phào một hơi, thanh âm trong trẻo cũng mềm xuống: “Ừ, an toàn là trên hết, chỉ cần chị đến nơi an toàn là được.” Tạm dừng một chút, Ninh Vũ bổ sung thêm một câu: “Em nhớ chị.”
Trái tim Lan Hinh nhảy lên “thình thịch”, có chút lo lắng Lan Gia ở bên cạnh nghe được, muốn nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Lan Gia, lại cảm thấy mình mà làm thế chính là giấu đầu lòi đuôi. Thật vất vả mới có thể khống chế sắc mặt của mình ở phạm vi bình thường, Ninh Vũ ở đầu bên kia không hề nhận ra tình hình, lại tiếp tục nói: “Nhớ nhung thật sự là một thứ vừa dày vò người ta lại vừa ngọt ngào. Trong đầu em luôn hiện lên hình ảnh của chị, vẻ mặt của chị, đôi khi, chỉ một nét mặt của chị là đủ để em có thể tưởng tượng suốt một giờ.”
“Đồ ngốc ah……” Lan Hinh nhịn không được sỉnh nịnh mắng một câu, đợi đến khi ba chữ này vuột ra khỏi miệng mới cảm thấy hình như không ổn, nhịn không được nghiêng đầu nhìn, không biết từ khi nào Lan Gia đã lui lại một bước, sóng vai đi cùng Lan Duệ. Lan Hinh hơi nhẹ nhàng thở ra, thế này xem như bịt tai trộm chuông đi, nhưng mà với Ninh Vũ lại luôn cảm thấy không nỡ thực nhiều. Chẳng sợ cô biết việc hiện tại mình nên làm nhất là chấm dứt cuộc điện thoại với Ninh Vũ.
“Thích nhất nghe những lời vừa cưng chiều vừa thương yêu này của chị.” Ninh Vũ ở bên kia có vẻ tìm được một nơi thoải mái, chuẩn bị nói chuyện phiếm với Lan Hinh: “Hinh, chị nói xem có phải em không bình thường…có phải em…rất háo sắc không?” Ninh Vũ có chút ấp a ấp úng ngượng ngùng.
“Hả? Vì sao?” Vừa nghe Ninh Vũ nói, vừa cẩn thận để ý em trai em gái đằng sau, Lan Hinh không kịp hiểu ý Ninh Vũ.
“Em cứ luốn nghĩ đến chị……” Ninh Vũ tựa hồ sợ Lan Hinh không rõ, lại bổ sung thêm một câu, nhưng có chút không rõ ràng: “Chính là nhớ chị….chuyện đó……Ừ, nhớ đến chuyện đó……”
Mặt Lan Hinh đỏ lên, không đợi Ninh Vũ tiếp tục nói đã vội vàng mở miệng: “Ừ, tôi sắp tới nhà rồi, em trai với em gái tới đón tôi, cho nên không cần lo lắng đâu,:
Bên kia điện thoại, Ninh Vũ ngẩn ra, không ngờ bên cạnh Lan Hinh còn có người khác, nhưng lại không cam lòng cúp máy: “Vậy chị có nhớ em không? Chị nói có hay không là được rồi.”
“Đương nhiên…..”
“Là kiểu nhớ kia kìa……” Cô gái nhỏ có vẻ rất rối rắm vấn đề này.
Lan Hinh có loại xúc động muốn rúc vào bụi cây để trốn, bất quá tuy trong lòng đập như trống trận, nhưng vẫn nhịn xuống mọi hành động khác thường, điều chỉnh cảm xúc một chút: “Ừ…..”
Ninh Vũ vui vẻ cười rộ lên, ở bên kia làm bộ hôn mấy cái, sau đó mới bình tĩnh trở lại, sâu kín cảm khái: “Hinh, chị biết không? Tuy chị rất có tài, rất độc lập, nhưng không liên lạc được với chị, em vẫn sẽ rất lo lắng, đó là sự khủng hoảng như để lạc mất trái tim mình. Cho nên, chị đừng khiến em không liên lạc được với chị. Được không?”
Cơn gió đêm càng thêm dữ dội lạnh lẽo, nhưng Lan Hinh lại cảm thấy trong lòng ấm áp: “Ừ!”
Cúp máy, trên mặt Lan Hinh còn hiện rõ nụ cười ấm áp không kiềm chế được.
“Chị, điện thoại của ai thế?” Lan Gia tiến lại, vẻ mặt có chút mờ ám.
“Em thấy má Vương đến vô ích rồi!” Lan Duệ ở phía sau cừoi hắc hắc.
“Tự cho mình thông mình là việc ngu xuẩn nhất!” Lan Gia thấy mình bị ngắt lời, lại bắt đầu cãi nhau với Lan Duệ.
“Chẳng lẽ muốn em giống chị, luôn giả ngu chắc? Chị không nhìn thấy dáng vẻ chị hai vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng sao?” Lan Duệ cãi lại.
“Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, đúng là tràn đầy tinh lực mà.” Lan Hinh lên tiếng ngăn cản.
“Vậy không phải chị hai nên giải thích nghi hoặc cho tụi em à?” Lan Gia kéo tay Lan Hinh, tràn ngập hứng thú với người phía bên kia điện thoại. Suốt bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên nhìn thấy chị hai khi nói chuyện với người khác lại có vẻ mặt dịu dàng ngọt ngào như thế. Hẳn là rất thích.
“Đừng đoán, là một cô gái, còn nhỏ hơn hai đứa mấy tuổi.” Lan Hinh cười khẽ.
Lan Gia và Lan Duệ đồng thời bĩu môi, vẻ mặt không tin.