“Tới khi nào vậy?” Lan Hinh ôm Ninh Vũ, giọng nghẹn ngào.
“Lúc chiều, em nghĩ hôm nay sinh nhật có lẽ chị sẽ về sớm một chút….” Ninh Vũ ngơ ngác ôm Lan Hinh, thân mình gầy yếu của Lan Hinh khiến nàng có chút đau lòng, lại không biết phải làm thế nào mới tốt.
“Đói bụng rồi phải không?” Lan Hinh nhẹ nhàng hỏi. Nhất định Ninh Vũ chưa ăn tối, tính tình của nàng đôi khi bướng bỉnh thế đó, một khi đã chờ mình thì nhất định sẽ không ra ngoài ăn cơm trước.
Xui xẻo một cái là nàng cũng không biết nấu cơm, cho nên chờ ở đây chỉ có thể bị đói.
Ninh Vũ vốn muốn phủ nhận, miễn khiến Lan Hinh đã bận rộn cả ngày lại còn phải đi làm đồ ăn cho mình, nhưng những lời gạt người nàng lại không nói nên lời, cho nên cứ ngắc ngứ ấp úng mãi cũng không nói được. Nhưng Lan Hinh rất hiểu nàng, thấy dáng vẻ kia đã muốn cười.
Ninh Vũ thực đáng yêu, nàng là một cô bé không biết gạt người. Cho dù lời nói dối thiện ý nàng cũng không nói được.
Sự đáng yêu rất đơn thuần này khiến Lan Hinh thích, Ninh Vũ như thế khiến người ta có cảm giác đơn giản, sạch sẽ ấm áp, mỗi việc nàng làm cho bạn, mỗi lần nàng đối xử tốt với bạn, đều khiến bạn hiểu đó là xuất phát từ nội tâm, không có chút nào làm ra vẻ, không hề có ý khoa trương, không có ý đồ riêng gì….
Lan Hinh nhẹ nhàng đẩy Ninh Vũ ra, sau đó vươn tay áp lên má nàng, mỉm cười nói: “Để tôi nấu cho em bát mỳ. Tối rồi, nấu mỳ cho nhanh.”
Ninh Vũ ngoan ngoãn gật đầu. Khoảng cách với Lan Hinh rất gần, bàn tay hơi lạnh của cô áp lên má mình, hơn ấm trên đầu ngón tay xuyên qua làn da khiến Ninh Vũ có chút hoảng hốt.
Lan Hinh gần gũi như thế, hơi thở như lan trước mặt Ninh Vũ, còn có ánh mắt ôn nhu, cơ hồ khiến Ninh Vũ cảm thấy mê loạn. Không biết vì sao, trái tim Ninh Vũ đột nhiên nhảy lên dữ dội, cứ hy vọng Lan Hinh gần thêm chút nữa, gần chút nữa…..
Mà ánh mắt của nàng không tự chủ được dừng trên đôi môi của Lan Hinh, đôi môi hơi tái thiếu huyết sắc. Ninh Vũ đột nhiên kinh hãi trước nỗi xúc động đột nhiên dâng tràn — muốn hôn cô!
Lan Hinh lại đột nhiên buông tay ra, trên mặt thoáng qua nét kinh hoảng, sau đó nhanh chân rời khỏi tầm mắt của Ninh Vũ, xoay người vào bếp làm đồ ăn.
Ninh Vũ ngơ ngác đứng tại chỗ, đầu óc hỗn loạn, qua một lúc mới có thể khiến mình bình tĩnh trở lại, sau đó ôm con gấu và cái túi to vào phòng ngủ, sau đó đi vào bếp.
Lan Hinh lẳng lặng đứng trước bồn rửa, động tác thuần thục, một chiếc nồi để nấu nước, còn trong một cái chảo truyền ra từng trận hương thơm. Trong bếp không có gì ngon, Lan Hinh đành phải chiên cho Ninh Vũ một quả trứng. Mùi này đúng là mùi trứng bay lên từ trên chảo.
Ninh Vũ tựa vào khung cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn bóng dáng đơn bạc của Lan Hinh, trong lòng chậm rãi sinh ra cảm giác đau lòng cùng ngọt ngào khó có thể kiềm chế, cảm giác đó hỗn tạp trong lòng, khiến nàng không biết nên lập tức xoay người rời đi để bình phục tâm tình hay vẫn nên thuận theo khao khát trong lòng mà bước tới —
Bước tới, ôm cô. Đây là ý tưởng đột ngột nảy lên trong lòng.
Ninh Vũ tựa vào khung cửa, không rời đi, cũng không tới gần, ánh mắt dừng trên lưng cô, mãi đến khi trứng có vẻ chín, Ninh Vũ mới đột nhiên cảm thấy mình có dũng khí lớn lao, sau đó liền đi đến phía sau Lan Hinh, ôm chặt lấy cô.
Lan Hinh cứng đờ tại chỗ, một tay cầm bát, tay kia cầm đũa.
Ninh Vũ vòng tay quanh eo cô, để cả người cô dán sát trước ngực Ninh Vũ.
Lan Hinh nhắm chặt mắt lại, có chút cảm giác trầm luân nảy sinh, qua hồi lâu mới mở mắt ra, nhẹ nhàng cười nói: “Đói rồi phải không? Nhanh ăn đi.”
Ninh Vũ vẫn ôm chặt Lan Hinh, không có nửa phần ý tứ muốn buông tay, cằm tựa lên vai cô, cũng không nói gì.
Trong không khí tràn ngập hơi thở khác lạ, hai người đều không nói nữa, Lan Hinh chỉ cảm thấy hơi thở của Ninh Vũ nhẹ nhàng lướt qua tai mình, có thứ cảm giác quật cường truyền đến từ vòng tay đang ôm mình của Ninh Vũ.
“Mau ăn đi, để lát nữa sẽ ăn không ngon…..” Lan Hinh rốt cục phá vỡ bầu không khí kỳ quái, buông bát đũa, đưa tay nhẹ nhàng đẩy Ninh Vũ ra. Sau đó mới quay lại, dựa lưng vào bếp, đưa bát đũa cho Ninh Vũ.
Ninh Vũ đón lấy, cúi đầu ăn luôn trong bếp, bụng rất đói, nhưng có thứ cảm giác xấu hổ khác càng khiến Ninh Vũ có chút không dám ngẩng đầu, có lẽ đến lúc này nàng cũng không hiểu được vì sao mình lại xúc động đến thế, cứ như vậy xông tới ôm cô.
Ăn mỳ xong, Lan Hinh dọn dẹp bếp một chút, đã hơn một giờ sáng, sau đó Lan Hinh lấy một bộ đồ đánh răng rửa mặt mới cho Ninh Vũ: “Vốn chuẩn bị sẵn cho em, chẳng qua em chẳng bao giờ tới đây ở, lúc này được nghỉ, ngược lại lại dùng tới…..”
Hai người rửa mặt xong, sau đó lên giường. Trên giường có một con gấu thật to đang nằm, còn có một túi quần áo lớn.
“Ba em nói, để em chọn quà sinh nhật cho chị, tặng gì do em tự quyết định, hơn nữa em tặng riêng một bộ, tổng cộng là hai món.” Ninh Vũ kéo Lan Hinh ngồi xuống giường.
“Em nghĩ lâu rồi, tặng chị một con gấu bông, chị có thể ôm ngủ, em cảm thấy chị sống một mình có lẽ sẽ thấy cô đơn, em thấy con gấu này rất đáng yêu nên mua. À, còn có một bộ quần áo cho chị…..” Ninh Vũ lấy chiếc túi lại, sau đó thuận tiện lấy quần áo trong đó ra, một chiếc áo lông màu vàng, kiểu dáng uyển chuyển đẹp mắt, khéo léo đáng yêu: “Cũng không biết chị thích không, bình thường nhìn chị ăn mặc đơn giản….nên tự chủ trương….” Ninh Vũ mở quần áo ra, có chút ngượng ngùng lại như hiến vật quý bày ra trên giường.
“Tiểu Vũ tặng, tôi đều thích….” Lan Hinh sủng nịnh nhìn Ninh Vũ tựa trên giường, ôm chặt con gấu một cái, sau đó lấy quần áo để lên người Lan Hinh ướm thử.
“Mặc vào cho em xem có hợp không…..” Ninh Vũ thấy Lan Hinh cười liền kéo khoá chiếc áo, chờ Lan Hinh mặc thử.
Lan Hinh nhìn dáng vẻ Ninh Vũ, sủng nịnh cười, cởϊ áσ khoác ra, Ninh Vũ liền đưa tay vòng qua người Lan Hinh, cầm ác khoác lên người cô, giúp cô mặc, sau đó lui lại hai bước, vui vẻ cười: “To nhỏ đều vừa, màu cũng hợp, mặc có chút rực rỡ, thoạt nhìn cũng ấm….”
Lan Hinh lại cười cởϊ qυầи áo ra: “Tiểu Vũ tặng, đương nhiên tốt. Trễ rồi, còn không mệt à…ngủ đi!”
Thế này Ninh Vũ mới nhảy lên giường, thu dọn quần áo vào túi, sau đó ôm con gấu đặt qua một bên, cởi đồ, ngoan ngoãn nằm xuống….
Trời tháng một, tuyết rơi ngoài cửa sổ, hai người nằm đối mặt, nhắm mắt lại, lại đều khó có thể ngủ.
Đây là lần đầu tiên Ninh Vũ ngủ lại chỗ Lan Hinh, mà ban đêm tĩnh lặng cũng khiến người ta càng suy nghĩ nhiều.
Thân thể Lan Hinh hơi gầy yếu, hai tay khoanh trước ngực, lại không biết từ khi nào Ninh Vũ đã nhích lại gần, dán sát lấy cô, một bàn tay vòng qua eo cô, tay kia thì xuyên qua dưới cổ, gắt gao ôm chặt Lan Hinh vào lòng.
Lan Hinh không hề cử động, trong vòng tay ấm áp này, trừ bỏ im lặng cảm nhận thì tựa hồ cũng không tìm ra cách khác đối đãi.
Chính là giữa thời tiết như vậy, phần ấm áp kia thực khiến người ta mê luyến. Mê luyến rồi cảm thấy an ổn, cảm thấy hạnh phúc, lại cảm thấy khủng hoảng…..
Có lẽ là mệt mỏi, thứ cảm tình đan xen kia biến thành một loại tham luyến, mà Lan Hinh liền trong sự ấm áp khiến người ta tham luyến này nặng nề ngủ thϊếp đi.
Ninh Vũ ôm cô, mãi đến khi nghe tiếng hít thở đều đặn say ngủ mới nhẹ nhàng thăm dò, như kẻ trộm đem môi mình nhẹ nhàng đặt lên trán Lan Hinh, rồi sau đó trong nháy mắt lại cảm thấy tổn thương lui về, nhắm chặt mắt lại, chỉ cảm thấy cõi lòng như nổi trống……
***
Sáng sớm hôm sau, Lan Hinh tỉnh lại lúc bảy giờ theo thường lệ — bức rèm rất mỏng, cho nên khi trời sáng, trong phòng cũng sáng ngời, này có thể coi như đồng hồ báo thức thiên nhiên, Lan Hinh cũng bất giác tỉnh dậy giờ này hằng ngày, đó cũng đã là thói quen hơn một năm nay.
Chỉ là chưa kịp mở to mắt liền cảm giác được mình vẫn nằm trong lòng Ninh Vũ, tựa hồ suốt đêm cũng chưa từng thay đổi tư thế, mãi đến lúc này Ninh Vũ đã ngủ say lại vẫn ôm mình.
Có chút không nỡ đánh thức nàng, cũng có chút không nỡ rời khỏi vòng tay ấm áp, Lan Hinh thật cẩn thận với tay lấy di động, nhắn tin cho cô bé trong tiệm, sắp xếp mọi chuyện trong tiệm ổn thoả, sau đó vẫn im lặng nằm trong lòng Ninh Vũ.
Khoảng cách của hai người rất gần, thậm chí hơi thở của Ninh Vũ cũng có thể nhẹ nhàng phả lên mặt Lan Hinh, Lan Hinh nhìn khuôn mặt ngủ cực kỳ thoả mãn của Ninh Vũ, dùng ánh mắt quyến luyến nhẹ nhàng miêu tả ngũ quan của nàng.
Khi Ninh Vũ ngủ say càng đáng yêu an tĩnh hơn thường lệ.
Lan Hinh nhìn, nhịn không được vuốt ve hai má nàng, bàn tay chạm vào làn da mềm mại ấm áp khiến Lan Hinh rốt cuộc không rút tay về được, cứ vuốt ve mãi, sau đó ngón tay dần dần theo ánh mắt, nhẹ nhàng rơi xuống đôi môi mềm mại hồng nhuận của nàng….
Ninh Vũ tựa hồ không chịu nổi cảm giác ngưa ngứa khi ngón tay vuốt ve trên môi, lông mi giật giật, lúc này Lan Hinh mới ý thức được mình đang làm gì, chỉ là ngón tay dừng trên môi chưa kịp thu hồi đã bị Ninh Vũ ngậm lấy…..
Động tác thu tay lại của Lan Hinh không thực hiện được. Ninh Vũ mở mắt ra, ánh mắt nhìn thẳng, Ninh Vũ ngậm ngón tay của Lan Hinh, lại không có nửa phần muốn buông ra.
Ánh mắt Ninh Vũ mông lung nửa tỉnh nửa mê, bình tĩnh nhìn Lan Hinh, đầu lưỡi dĩ nhiên lại nhẹ nhàng liếʍ đầu ngón tay Lan Hinh một chút, sau đó khớp hàm hé mở, Lan Hinh mới rốt cục có chút bối rối thu hồi ngón tay đã phạm sai lầm lại, tay kia thì nhanh chóng cầm chặt ngón tay đó, trái tim đã đập loạn, trên mặt sớm đã hồng.
Ninh Vũ nhìn khuôn mặt hiếm hoi đỏ bừng của Lan Hinh, đầu ầm ầm mờ mịt như phủ sương, chỉ cảm thấy cảnh đẹp nhất thiên hạ bất quá cũng chỉ như thế, cánh tay còn đặt dưới cổ cô liền ôm lấy đầu cô kéo về phía mình. Đầu Ninh Vũ nghiêng tới trước, ngay lập tức liền tìm được đôi môi mới tái nhợt của Lan Hinh…..
Là cảm giác gì, tựa hồ đã không thể nào miêu tả, Ninh Vũ nhắm mắt lại vốn không muốn mở mắt ra, hưởng thụ đôi môi mềm mại ấm áp cọ sát.
Mà thân thể Lan Hinh cứng đờ một cái, rồi lại dần dần mềm xuống dưới sự va chạm dịu dàng của Ninh Vũ. Nên đẩy ra hay nên ôm đã không phải thứ lý trí có thể khống chế, chỉ cảm thấy thời khắc này, trừ nhắm mắt lại, thuận theo sự bối rối cùng tuyệt vời đột nhiên ập tới thì không còn có thể làm gì khác được……