Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì thế trừ cuối tuần, thời gian Ninh Vũ đến [Lam tâm thực phủ] cũng thêm một ngày, đó là thứ tư.

Lúc ban đầu nàng rất do dự, không biết mình làm thế có phải là xâm nhập vào cuộc sống bình tĩnh an bình của người khác, quá mức vô lễ hay không.

Bất quá chung quy là vì có hứng thú quá mức nồng đậm với bể cá “Yêu không rời” và “Tiếu Kiền”, từ sau ngày ba người uống trà nói chuyện phiếm, trong đầu Ninh Vũ thường xuyên hiện ra bóng dáng Tiếu Kiền.

Khi Tiếu Kiền đi dạy vẫn là một cô gái giản dị ít nói, mặc đồ bình thường đứng trên bục giảng. Tiết học của cô nội dung sâu sắc, dùng những lời dễ hiểu, tri thức chuyên nghiệp rất phong phú khiến giờ học của cô làm người ta cảm thấy thoải mái.

Mà cô ở trong lòng Ninh Vũ dần dần trở thành một điều bí ẩn, điều bí ẩn đó chính là chìa khoá, chiếc chìa khoá có thể mở cho mình một cánh cửa……

Theo một nghĩa nào đó mà nói, Tiếu Kiền khi ở trên bục giảng là giáo sư của Ninh Vũ, mà thứ tư, Tiếu Kiền cũng là giáo sư của Ninh Vũ, chẳng qua nội dung giảng lại khác biệt.

Bất quá đối với Ninh Vũ mà nói, khoá học hôm thứ tư kia có lẽ càng quan trọng……

Cho nên đến trưa thứ tư, Ninh Vũ liền bắt đầu thấp thỏm, cứ nghĩ nếu mình không đi có phải sẽ bỏ lỡ điều gì không, mà thứ mình bỏ lỡ, đối với mình mà nói rất quan trọng.

Loại cảm giác này cũng giống như khi Ninh Vũ muốn trốn học. Nàng luôn cảm thấy nếu hôm đó mình không tới, nói không chừng sẽ giảng về chuyện mình không biết mà lại rất quan trọng với mình, vì thế……

Vì thế liền vẫn cứ đi, tuy trong lòng có chút thấp thỏm bất an, cứ cảm thấy mình xâm phạm vào không gian tư nhân yên tĩnh của người khác.

Bất quá sau khi nàng thấy Tiếu Kiền và Lan Hinh, ánh mắt hơi mang chút sủng nịnh của Lan Hinh cùng nụ cười nhàn nhạt của Tiếu Kiền khiến trong khoảnh khắc Ninh Vũ cảm thấy mình được hoàn cảnh riêng tư đó đón nhận…..

Cực kỳ vui sướиɠ, đây là cảm giác lúc đó.

Mãi đến cuối cùng, đó trở thành một thói quen.

Lan Hinh và Tiếu Kiền vẫn trước sau như một, cũng không vì Ninh Vũ tồn tại mà có gì khác trước.

Tiếu Kiền vẫn như cũ hơn ba giờ chiều đến [Lan tâm thực phủ], mà lúc đó Lan Hinh cũng luôn ở trong tiệm. Ninh Vũ nghĩ, có lẽ đây là một loại ước định. Rồi sau đó, Lan Hinh cùng Ninh Vũ và Tiếu Kiền ngắm cá, đặc biệt chăm sóc bể “Yêu không rời” kia một chút. Sau đó pha một ấm trà, mất hai giờ, cuối cùng là cơm chiều.

Toàn bộ quá trình luôn chảy xuôi thứ trao đổi điềm đạm khiến Ninh Vũ thích.

Suốt buổi chiều nghe Lan Hinh và Tiếu Kiền nhàn tản trò chuyện đông tây, thế mới biết trên thế gian lại có nhiều thứ có ích đến vậy.

Có lẽ chỉ những người có kiến thức, có kiểu giao lưu như thế mới có thể hiểu sự khác biệt vô cùng lớn giữa sự hiểu biết và sự nông cạn.

Đồng dạng, có lẽ vì mỗi lần đều có Ninh Vũ, Lan Hinh và Tiếu Kiền sẽ nói rất nhiều về chuyện giáo dục ở Đại học, cùng với vấn đề trưởng thành cá nhân, cũng sẽ thi thoảng nói một chút phương diện học thuật, điều này khiến Ninh Vũ có thể nhìn mình từ góc độ xa một chút, cùng với chuyên môn của mình…..

Về phương diện này mà nói, Ninh Vũ rất cảm kích Lan Hinh và Tiếu Kiền. Con người đôi khi cũng không biết tương lai mình muốn làm gì, nên làm gì, mà hai người kia, họ cũng sẽ không giúp mình quyết định, lại mở ra rất nhiều con đường cho tương lai của mình, miêu tả trước mặt mình một chút, để mình càng nhiều hiểu biết với tương lai, cũng khiến mình có thể dưới điều kiện biết trước mà đưa ra lựa chọn cho công việc ngày sau.

Về mặt này, Tiếu Kiền làm giáo viên đã nhiều năm, đã nhìn vài khoá sinh viên tốt nghiệp, hơn nữa trong giới học thuật cũng xem như một vị giáo sư nhân tài mới xuất hiện, cũng đủ quyền lên tiếng.

Cho nên khoá học chiều thứ tư, Ninh Vũ hiển nhiên sẽ lắng nghe, hơn nữa sẽ đến trước Tiếu Kiền khoảng nửa tiếng, sau đó chuẩn bị một ít hoa quả mà Tiếu Kiền và Lan Hinh đều thích ăn, rửa và gọt sạch sẽ, đặt trong căn phòng một lát sẽ ngồi, cũng giống như một người học trò tôn sư trọng đạo tất nhiên sẽ dành một chút thời gian vào lớp trước, chú ý mọi thứ ổn thoả, chờ giáo viên đến…..

Sự tôn sư trọng đạo này xuất phát từ kính ngưỡng trong nội tâm, xa rời hình thức, mà Tiếu Kiền và Lan Hinh đều lặng yên tiếp nhận……

Nhưng Ninh Vũ vẫn có chút chờ đợi, về nhân vật chính khác trong “Yêu không rời” – Mục. Mãi đến cuối kỳ, Ninh Vũ cũng chưa từng gặp, hơn nữa cũng chưa bao giờ thoáng nghe nhắc tới khi Lan Hinh và Tiếu Kiền trò chuyện, đương nhiên bản thân nàng cũng không tiện hỏi.

Nhìn tình cảm của Lan Hinh và Tiếu Kiền, Lan Hinh hẳn biết nội tình, nhưng Ninh Vũ luôn cảm thấy, dưới ánh mắt lạnh nhạt của Lan Hinh và Tiếu Kiền, nếu mình hỏi vấn đề như thế, thật sự sẽ phá hỏng một sự ăn ý…..

Đó dù sao cũng là việc riêng tư của người khác, mà những người tìm tòi bới móc đời tư của người khác, ở trong mắt Ninh Vũ chính là một thú vui ác ý, bóc trần lớp vỏ của bí mật mà người khác chưa chắc đã muốn để lộ, lấy thứ đó để thoả mãn thú vui ác ý của bản thân.

Cho dù Ninh Vũ cảm thấy mình cũng không có tâm tư tò mò ác ý gì với Tiếu Kiền, mình chỉ là cực kỳ muốn biết câu chuyện xưa của hai người con gái trong hiện thực mà thôi, nhưng dù sao như thế cũng không nên.

Cho nên Ninh Vũ chỉ có thể nói với chính mình, nếu có ngày nào đó Tiếu Kiền muốn nói thì sẽ tự nhiên nói ra.

Rất nhiều lúc, Ninh Vũ đều tự kiểm điểm, vì sao mình lại quá mức để bụng như thế đối với hai người Tiếu – Mục. Là muốn biết cái gì? Hay vẫn là muốn chứng thực điều gì?

Đáp án tựa hồ được miêu tả rất sinh động, nhưng Ninh Vũ lại chung quy không có gan đâm thủng bí mật dưới đáy lòng. Ở hiện thực, thật sự có thể tồn tại thứ tình yêu như vậy sao?

Chuyện yêu một người cùng giới đã gặp qua trong sách, đã nghe nói qua trên mạng, ở ngay bên cạnh mình, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy hai người ái muội như thế. Nhưng tất cả những chuyện đó đều không chân thật, hư vô mờ mịt cực kỳ. Mà bản thân mình dĩ nhiên qua một thời gian dài đều truy tìm tung tích thứ hư vô mờ mịt đó. Luôn nghĩ, tình cảm như vậy, là có, là có thể……

Nhưng càng nhiều khi lại vì thế mà nảy sinh phiền não, đó là tình yêu sao? Vĩnh viễn không có một đám cưới, vĩnh viễn không có nổi danh phận, còn có, có lẽ vĩnh viễn cũng không đạt được sự chấp nhận của gia đình, thậm chí có khi thứ tình cảm này còn có một mức xung đột nào đó với tình thân.

Tình yêu như thế, trừ yêu ra thì còn lại cái gì? Tình yêu vậy, khi đối mặt với hiện thực có thể kiên trì được bao lâu? Mà tất cả những thứ đó có thể chân thật tồn tại sao?

Nhưng khi nàng nhìn thấy Tiếu Kiền, tựa hồ nỗi phiền muộn trong lòng lại bị mở ra một ô cửa. Người đó là tồn tại chân thật, là một người con gái yêu một người con gái khác, vừa không giữ kín như bưng với vấn đề đồng tính luyến ái, cũng không phải một đứa trẻ không để ý đến tương lai, chỉ chăm chăm chú ý phô trương thể hiện mình……

Ninh Vũ cảm thấy, trong lòng Tiếu Kiền có một quyển sách giáo khoa rất quan trọng với mình, dạy dỗ mình có phải có thể yêu một cô gái hay không, còn có, là yêu thế nào……

Nhưng qua một tháng dĩ nhiên đều không có cơ hội chạm vào vấn đền mình muốn biết kia.

Nỗi kích động ban đầu đã biến thành một loại bình thản, có lẽ một ngày nào đó mình sẽ hiểu ra….

***

Kỳ thi cuối kỳ bắt đầu, toàn bộ trường học tiến vào thời kỳ căng thẳng nhất, mà theo kỳ thi kết thúc, toàn bộ ngôi trường lại bắt đầu trở nên tràn trề sức sống…..

Việc làm ăn buôn bán của [Lam tâm thực phủ] cũng bắt đầu một thời kỳ bận rộn, đây ước chừng là dịp cuối cùng trong năm đám sinh viên điên cuồng vui chơi thoả thích. Vì thế [Lam tâm thực phủ] đột nhiên vốn mở cửa bán đến khoảng mười một giờ, nay biến thành bán đến gần hai giờ mới có thể tiễn bước những người khách cuối cùng.

Thi tốt, hưng phấn vì có thể lấy được học bổng, thi kém, cũng muốn say sưa một hồi. Tóm lại, khi một học kỳ chấm dứt, đối với đại bộ phận sinh viên mà nói thì đều đáng giá ăn mừng……

Vì thế chung quanh trường, gần như trong vòng vài ngày liền bắt đầu cảnh tượng hằng đêm ăn nhậu vui chơi hát hò, một đám cả trai lẫn gái đột nhiên bỏ đi vẻ nhã nhặn ngày thường, cao giọng mời rượu, sau đó lớn tiếng cất tiếng hát khi say…

Cả trường đại học, sự ồn ào đột nhiên thay thế cho sự yên tĩnh đầy áp lực thời gian trước đó. Trong nỗi cuồng hoan chưa từng có ấy, dần dần bắt đầu có sinh viên vai vác túi lớn túi nhỏ rời khỏi trường.

Những đôi tình nhân thời gian trước bị áp lực của cuộc thi cũng lại bắt đầu ôn nhu chân thành nắm tay nhau, chậm rãi đi trên đường, hưởng thụ chút thoải mái cuối cùng của một học kỳ, rồi sau đó đều tự mang theo hành lý, lưu luyến chia tay…..

Lan Hinh nghĩ, có lẽ đây là đặc quyền của tuổi trẻ, nỗi khoái hoạt đơn thuần, sự nhớ nhung đơn thuần, nỗi chia ly đơn thuần…..Dù cho mình tựa hồ chưa bao giờ từng trải qua một thời tuổi trẻ, những thứ đó cũng không thuộc về mình, nhưng nhìn những năm tháng tươi đẹp vừa qua, mình cũng hiểu có lẽ mình chưa bao giờ già đi…..

Trong nỗi cảm khái đó, Lan Hinh lại thật sự bận đến rối tinh rối mù, ứng phó với những ngày buôn bán cao điểm cuối cùng thật sự cần tinh lực nhất định.

Đã nhiều ngày qua lưu lượng khách của [Lan tâm thực phủ] cũng không như bình thường chủ yếu tập trung vào buổi tối, mà từ giữa trưa hơn mười một giờ liền có thể kéo dài đến hai ba giờ chiều. Có vài hôm chiều không có kỳ thi nào, vì thế có thời gian liên hoan, mà có những người đã thi xong, càng không bị thời gian trói buộc.

Mà đến chiều hơn bốn giờ lại bắt đầu có khách, hơn sáu giờ bắt đầu cao điểm, mãi đến hơn mười một giờ tối, khách mới dần dần ít lại, nhưng đợi đến khi người khách cuối cùng rời đi đã khoảng hai giờ sáng.

Lan Hinh không có nhiều thời gian ngồi ở góc tủ kính sáng sủa nhìn những sinh viên điên cuồng nơi ngã tư đường. Tiếu Kiền đã gọi đến, nói khoảng thời gian cuối kỳ bề bộn nhiều việc, bể cá “Yêu không rời” liền giao cho Lan Hinh. Đợi cô hết bận sẽ đến gặp Lan Hinh, ngắm cá, sau đó về nhà.

Kỳ thật trong lòng Lan Hinh hiểu được, thời gian này có rất nhiều sinh viên tới, quá đông, cho dù buổi chiều thì [Lan tâm thực phủ] cũng không còn sự yên tĩnh trước kia, Tiếu Kiền đương nhiên sẽ không đến tham gia náo nhiệt.

Chỉ có thể đợi đến khi các sinh viên đi hết, [Lan tâm thực phủ] lại trở về sự yên tĩnh ngày xưa, mà thời gian cô chấm thi cơ bản cũng chấm dứt thì cô mới có thể đến đó một lần cuối cùng trong học kỳ. Mà sau khi cô tới, cũng cơ bản chính là ngày tiệm cơm không tiếp tục kinh doanh nữa.

Trước kia mỗi khi đến thời điểm cuối kỳ cũng như vậy, chắc gì đã thật sự không có thời gian.

Mà Ninh Vũ đại khái cũng bận thi, mấy ngày cũng không liên lạc với Lan Hinh. Trên đường đi, Lan Hinh gọi cho nàng, dặn nàng chú ý thân thể, chú ý ăn uống, lúc muốn đổi khẩu vị có thể nói cô một tiếng.

Bất quá Ninh Vũ chắc biết thời gian này Lan Hinh bề bộn nhiều việc, cho nên tuy lúc cô gọi đến tuy đồng ý nhưng lại không thật sự tới.

Mà Lan Hinh cũng quả thật bận đến không có thời gian quan tâm đến nàng, mỗi ngày sáng sớm rời giường mua đồ ăn, bởi vì trưa khách càng nhiều hơn bình thường, cũng tới sớm hơn, cho nên việc mua thức ăn được ưu tiên hàng đầu, cơ bản bảy giờ hơn mỗi sáng đều cần đi chợ, bận rộn đến hơn hai giờ sáng hôm sau mới mang theo đôi tay bị gió lạnh đông cứng, lê bước về nhà. Ngay cả thời gian ngủ cũng bắt đầu thiếu.

Lan Duệ và Lan Gia đều đã nghỉ, mấy ngày nữa Lan Gia sẽ về nhà, mà Lan Duệ đã sớm về từ trước, hai người trước sau gọi cho cô, dặn cô chăm sóc thân thể, hỏi xem khi nào cô có thể về. Mọi người trong nhà đều hy vọng cô có thể sớm ngày trở về, cùng chung vui ngày sinh nhật với cô.

Lúc này Lan Hinh mới nhớ ra, sinh nhật của mình sắp đến rồi, bất quá hơn hai mươi năm qua cũng không tổ chức sinh nhật, năm nay đương nhiên cũng thế. Sinh nhật là việc nhỏ, có hay không cũng không sao cả, dù thế nào cũng phải đợi hầu hết sinh viên rời khỏi trường mới có thể đóng cửa tiệm. Muốn chạy về tổ chức sinh nhật thì quả thực không có khả năng.

Sau đó, Lan Duệ thực vui vẻ khoe, ba cô nói heo năm nay nuôi chuẩn bị giữ lại một con để gϊếŧ thịt, sẽ chờ cô về, đã chuẩn bị mài dao soàn soạt……

Nghe Lan Duệ vui vẻ như đứa con nít, lòng Lan Hinh chua xót, lại có chút thoả mãn không rõ tên.

Một chuyện rất nhỏ, tựa hồ đã là sự thể hiện thiết thực nhất về một cuộc sống đã được cải thiện, mà tất cả những thứ đó, khiến cho nỗi vất vả của cô có giá trị thật sự.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ba cô quyết định gϊếŧ heo, đây là việc đại sự trong nhà, đó là đại biểu cho mọi cố gắng của cô đã bắt đầu được hồi báo.

Lan Hinh thậm chí đã nghĩ đến cảnh tượng kia, cảnh tượng mà mình đã chờ mong nhiều năm. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ba có nụ cười vui mừng mà kiêu ngạo, mẹ nói chuyện đâu đâu, bận rộn thu dọn này nọ, Lan Duệ và Lan Gia vui vẻ cười đùa……

Lúc cúp máy, nhìn dòng người vẫn ồn ã náo nhiệt bên ngoài, Lan Hinh đột nhiên cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, không khỏi lấy tay sờ, không ngờ lại là nước mắt……

Nhiều năm qua như vậy, ngay cả lúc khốn khổ nhất cũng chưa từng khóc, ngay bản thân cô cũng từng nghĩ mình là một người không có nước mắt……
« Chương TrướcChương Tiếp »