Chương 3: Hiện tại và tương lai chỉ cần chị là của tôi là đủ

" Đẹp thật..." Tử Quân khen ngợi, định đưa tay chạm vào bức tranh, Thanh Ca lập tức giữ lấy tay anh.

" Khoan...xin hãy đợi cho tranh khô ạ

Nếu ngài chạm vào sẽ làm nó bị nhòe mất ! " Thanh Ca nhanh mồm giải thích.

Bàn tay mềm mại của cô nắm chặt cổ tay Tử Quân không buông, lần đầu anh được tiếp xúc da thịt với cô, mọi tế bào trong thần kinh đồng loạt thức tỉnh. Anh đưa mắt nhìn trực diện vào gương mặt ấy, đôi mắt, bờ môi khiến anh nảy lên cơn thèm khát.

Thanh Ca cảm nhận được sự vô lễ vội rút tay về, cô cúi gầm mặt khó khăn cất giọng.

" Xin...xin lỗi ngài...tôi tự tiện quá..."

" Không...cô làm đúng, nếu không cản tôi lại tự tay phá nát bức vẽ đẹp này rồi " Tử Quân nhanh chóng cắt lời cô, giúp cô giải vây khung cảnh ngượng ngùng.

Thanh Ca nghe anh đáp, thở phào, cô đẩy khung vẽ sang một bên, dọn dẹp dụng cụ của mình gọn gàng, chờ cho bức tranh khô, cô lấy nó ra để cẩn thận lên chiếc bàn bên cạnh.

" Tranh xong xuôi hết cả rồi, làm phiền ngài mua một cái khung đựng nó nhé " Thanh Ca nhỏ giọng dặn dò.

Xong, cô cầm chắc số dụng cụ của mình, đứng nghiêm chỉnh trước mặt Tiêu Tử Quân, gấp gáp yêu cầu.

" Tiền thù lao...bây giờ trả cho tôi số còn lại được rồi chứ ? "

" Chờ tôi một chút " Tử Quân lạnh giọng, xoay người vào trong.

Ít phút sau, anh quay lại cầm một sấp tiền dầy cộp đặt vào lòng bàn tay Thanh Ca, chúng dầy đến nỗi làm cô hóa đá tại chỗ, cô đếm từng đồng. Phát hiện số tiền Tiêu Tử Quân đưa cho cô nhiều gấp đôi số tiền theo giao dịch, cô ngỡ ngàng vội vàng đếm đủ số tiền nên nhận rồi trả lại số còn dư.

" Xin lỗi ngài, hình như ngài đã đưa dư rồi..."

" Không dư..." Tử Quân chặn tay Thanh Ca lại, cặp mắt lãnh khốc lừ nhẹ một cái.

Tử Quân tiếp tục nói.

" Tôi thấy Hoa tiểu thư vẽ rất đẹp, số tiền còn lại là để nhờ cô vẽ thêm một bức nữa "

" Hả ? " Thanh Ca há hốc mồm, lắp bắp " một bức nữa ? ", cô chưa kịp định thần Tiêu Tử Quân đã nhảy vào họng cô nói tiếp.

" Đúng, một bức tranh nữa...nhưng không phải vẽ vào lúc này mà là hai ngày nữa "

" Hai ngày nữa ư ? " Thanh Ca nhăn mặt, vốn cô tới đây chỉ để vẽ một bức, xong việc sẽ về ngay với bố, dây dưa như vậy Thanh Ca cảm thấy không yên lòng.

" Xin lỗi ngài, nhưng tôi rất bận...xem ra không thể giúp ngài vẽ bức còn lại vào lúc này " cô khước từ thẳng thừng.

Ở nơi đất khách xa lạ, Thanh Ca không yên tâm, sợ bị Tử Quân lừa, không lấy được tiền còn rước họa vào thân.

Tiêu Tử Quân cũng không ngốc đến nỗi không nhìn ra Thanh Ca nghĩ gì, anh sớm biết cô sẽ từ chối, cho nên khi nhận được tin Thanh Ca sang đến đây anh đã phái người âm thầm đưa bố của cô qua cùng.

Mục đích rõ ràng, anh sẽ dùng bố cô giữ chân cô lại !

" Hoa tiểu thư lo ngại cho người bố đang bệnh của cô hay đang lo tôi sẽ giở trò ? " Tử Quân không ngại hỏi thẳng.

Mà, lời anh nói khiến Thanh Ca giật mình, đầu óc cô lấp đầy nghi vấn, sao anh lại biết bố cô đang bệnh ? Chẳng lẽ, anh điều tra cô ?

" Sao anh..." Thanh Ca ấp úng không nói nổi lời.



Giờ phút này, Tử Quân không giả vờ nữa, lật mặt vào thẳng vấn đề.

" Chị không nhận ra tôi sao ? " anh cất giọng ngạo nghễ hỏi, xưng hô thay đổi.

Chỉ thấy Thanh Ca lắc đầu tỏ ý không biết, cô không tài nào nhớ nổi người cô chỉ gặp qua có một lần.

Tiêu Tử Quân thấy vậy, liếʍ nhẹ môi mình một cách khó chịu, cúi thấp người ghé sát vào tai Thanh Ca, thì thầm.

" Tôi là người đã hỏi cưới chị vào 4 năm trước ở Giang Nam này ! "

Ngay lập tức, Thanh Ca trố mắt nhìn anh, cô không sợ hãi mà thấy kinh ngạc, hóa ra người đàn ông điềm đạm trước mặt cô chính là cậu nhóc hỉ mũi chưa sạch 4 năm về trước.

Thảo nào, Thanh Ca lại có cảm giác trông như đã từng gặp anh, sự thay đổi diện mạo khiến cô có chút bất ngờ, nhưng đó chưa phải vấn đề mà Thanh Ca quan tâm, cô thắc mắc bằng cách nào mà anh có thể tìm ra cô trong khi cả hai sống ở hai đất nước khác nhau ?

Tử Quân đang nhìn cô với ánh mắt gắt gao, điệu bộ của anh giống mấy vị Tổng Tài lắm, Thanh Ca đảo mắt quan sát, sau một hồi suy nghĩ cô cũng đúc kết được.

Có lẽ thân phận của anh không tầm thường, tìm ra cô là chuyện chẳng khó khăn gì, nếu như đã quen biết nhau vậy thì Thanh Ca không cần giữ ngữ điệu cung kính.

" 4 năm rồi, tôi không ngờ cậu trưởng thành nhanh thật " cô mỉm cười nhưng nụ cười lại có ý khinh khi.

Tử Quân nhìn ra, một bên mắt nhướng lên đầy vẻ khó chịu, anh gằn giọng hỏi cô.

" Chị nhớ rồi à ? "

" Ừm..." Thanh Ca đạm mạc đáp lại, cách đáp lạnh lùng hệt như lúc đầu họ gặp nhau.

Trong lòng Tử Quân bứt rứt, anh chờ cái ngày gặp cô lâu rồi, cứ ngỡ cô sẽ vui không ngờ cô lại dùng cử chỉ chẳng mấy thân thiện tiếp chuyện anh.

" Nếu đã nhớ...vậy thì, tôi hỏi thẳng...

Chị đã lấy ai chưa ? " Tử Quân trơ trẽn đi một mạch không lòng vòng.

Thanh Ca nghe mà khó chịu trong lòng, lúc trước cô gặp anh cũng cái điệu bộ cao ngạo ấy, giờ vẫn vậy. Hỏi cô một câu hết sức dư thừa, Thanh Ca chẳng thèm trả lời trả vốn, trực tiếp đặt số tiền dư xuống bàn, ngay cả đồ nghề cô cũng không thèm mang theo, lấy đủ số tiền công rồi rời đi.

Ai dè, cô còn chưa bước tới được bước thứ tư, Tiêu Tử Quân đã chắn trước mặt cô, hùng hổ đinh ninh.

" Tôi không đùa, sao chị cứ làm ngơ tôi vậy ?

Tôi hỏi thật, chị vẫn độc thân đúng không ? Gả cho tôi đi ! "

Thanh Ca nhíu mày, trong mắt cô Tử Quân vẫn là cậu nhóc ngày xưa, làm gì có chuyện cô chịu nghe mấy câu hoan đường kia, xem chúng như gió thoảng qua tai.

" Sao 4 năm rồi cậu vẫn không thay đổi vậy ? Tôi nói rồi không là không...

Lí do đơn giản là..."

Cô còn chưa nói hết Tử Quân đã tự tiện bịt miệng cô lại, dùng giọng uy nghiêm ngắt lời cô.

" 1 là vì cậu chưa đủ tuổi, 2 là vì cậu quá hống hách, 3 là tôi không biết rõ cậu là ai...

Đúng không ? " anh nhắc rõ từng câu từng chữ mà trước đây Thanh Ca từng nói.



Phút chốc, cô cứng đờ miệng, có nào ngờ anh nhớ rõ từng lời cô nói đến vậy, Thanh Ca chưa kịp phản ứng Tử Quân lại nói tiếp.

" Tôi đủ tuổi rồi, tôi hống hách vì tôi là người có quyền lực, chị muốn biết tôi là ai thì đọc thứ này đi " Tử Quân kiêu ngạo định kiến, đưa một tờ danh thϊếp ra trước mặt Thanh Ca.

Anh bắt cô đọc cho rõ nội dung bên trong, bấy giờ Thanh Ca mới biết anh là người có tiếng tăm cỡ nào. Cô sợ mình làm mích lòng anh, vội vàng điều chỉnh cảm xúc, tươi cười hòa giải.

" Ngại thật...xin lỗi cậu...tôi..."

" Chị gả cho tôi, 7 phần tài sản tôi đang sở hữu sẽ được chuyển sang cho chị

Chị không gả bố của chị sẽ rất khó cứu chữa " Tử Quân như biết cô sẽ nói gì, lập tức chặn họng, dùng khí tuất của mình áp đảo Thanh Ca.

Nhưng, anh đã sai, Thanh Ca vốn không tham tiền càng không sợ anh, cái bộ dạng cao ngạo của anh càng khiến cô ghét, cô ngẩn cao mặt chất vấn anh.

" Muốn tôi gả cho cậu...cậu yêu tôi sao ? "

" Yêu ! " anh đáp không cần nghĩ.

Thanh Ca cười khẩy, bất mãn hỏi tiếp.

" Vì sao yêu ? "

" Vì đôi mắt của chị ! " Tử Quân nhìn thẳng vào mặt cô, đáp một cách nhẹ nhàng.

Hơi thở của Thanh Ca nặng trịch, đưa tay tự sờ vào mắt mình, rồi cô lại mỉm cười hời hợt, hỏi Tử Quân tiếp.

" Đó đâu gọi là yêu...

Nếu trao đổi bằng đôi mắt này...liệu nó đáng giá được bao nhiêu ? "

" Không có giá nào cả...

Nó chỉ có giá với tôi khi nó còn ở trên người chị ! " Tử Quân đáp một cách đạo mạo, còn tự nhiên đưa tay nâng khuôn cằm nhỏ nhắn của Thanh Ca lên.

Anh cúi thấp người, ghé sát vào tai cô thì thầm.

" Tôi nói tôi yêu chị...thì sẽ là yêu...không nói hai lời..." anh dùng ánh mắt kiên định của mình muốn chứng minh cho Thanh Ca hiểu, anh là thật lòng với cô, và cô là mối tình đầu mà anh mòn mỏi tìm kiếm suốt 4 năm trời.

Thế nhưng, việc Tử Quân nói mà không có hành động rõ ràng Thanh Ca làm sao tin anh, cô thẳng thừng hất tay anh ra, tự hạ thấp bản thân, nói một câu nhằm bắt buộc anh từ bỏ.

" Người Trung Quốc các người rất trọng trinh tiết...

Tôi thất thân rồi...còn muốn lấy sao ? "

" Lấy ! " Tử Quân đáp, chắc như đinh đóng cột, chuyện cô của anh rõ mồn một, nếu vì cô đã thất thần mà chê bai thì anh đã không cất công tính kế dụ cô sang đây.

Anh không ngần ngại khẳng định lại lần nữa.

" Tôi đã có ý cưới chị...cần quan tâm những thứ đó sao ?

Việc chị ngủ với ai đó là quá khứ

Hiện tại và tương lai chỉ cần chị là của tôi là đủ ! "