Buổi tiệc đông đúc những người trong giới thượng lưu, có vô số khách mới từ nước ngoài, thậm chí có cả những quan chức cấp cao, khi giao tiếp họ đa phần đều dùng ngôn ngữ Anh. Rất may, ngoài tiếng Việt, Thanh Ca giỏi cả tiếng Trung và Anh, nên cô dễ dàng hòa nhập với các khách mời, không làm bẻ mặt Tử Quân mỗi khi họ hỏi cô.
Ngày quan trọng nên không thể thiếu sự có mặt của Đào Hoa Âm và An Mộc Hàn, cả hai vô cùng lộng lẫy, sang trọng. Nhìn họ cứ như áp đảo hoàn toàn đứa quê mùa như Thanh Ca, dù cô được ăn diện đẹp đẽ, khí thế của họ vẫn vùi lấp cô không thương tiếc đến nổi cô xấu hổ muốn rút tay đi chỗ khác.
" Đừng quậy ! " Tử Quân xiết chặt tay, lí nhí, vẻ mặt anh vẫn ôn nhu, anh nâng ly rượu trong tay một hơi uống cạn.
Chiếc ly bóng nhoáng chẳng còn chứa đựng thứ gì bên trong, anh khoác tay lên eo Thanh Ca, cử chỉ đường mật trước mặt nhiều người.
Biết vợ gặp vấn đề gì, anh lại nhỏ giọng trấn an cô.
" Tập trung !
Nhìn mỗi tôi thôi...
Có tôi ở đây...không được sợ ! "
Cái miệng trái tim mím nhẹ, bàn tay ấm áp của Tử Quân tiếp thêm động lực, Thanh Ca lập tức lấy lại nụ cười, cùng anh làm tròn vai trong buổi tiệc.
Hể ai hỏi gì Tử Quân cũng đều cố ý thể hiện tình yêu của anh đối với Thanh Ca trước mặt người khác, một câu vợ, hai câu cũng vợ.
Cứ như, Tử Quân sợ người ta không biết tới thân phận của Thanh Ca, nhắc đi nhắc lại chữ " vợ " nhiều lần không mệt, cho dù là Đào Hoa Âm có đến ngỏ ý muốn đưa Thanh Ca đi giới thiệu với khách mời, thay Tử Quân đều bị anh khước từ.
Mỗi một giây một phút anh không cho Thanh Ca rời nửa bước, đến khi anh thấy sắc mặt mệt mỏi của Thanh Ca, anh biết cô không thích ồn ào, cố gắng vì anh cả mấy tiếng đồng hồ đã khiến cơ thể cô mệt nhoài, Tử Quân lo sức khỏe của cô bèn cho Nghiên Nhi đưa cô về phòng nghỉ ngơi trước.
Ai ngờ, đi chẳng được bao xa, An Mộc Hàn lại cố ý đến sai bảo Nghiên Nhi, cô vốn định không nghe lệnh nhưng sợ làm phận lòng An Mộc Hàn, gấy rắc rối cho Thanh Ca, nên đành cúi người nghe theo.
Trước khi đi Nghiên Nhi không quên dặn dò Thanh Ca.
" Thiếu phu nhân, người ở đây chờ tôi một chút nhé !
Tôi sẽ quay lại ngay, người đừng đi một mình nhé ! "
Thanh Ca gật đầu biểu đạt đồng ý, Nghiên Nhi đi rồi, cô lạc lõng giữa đám đông, chỉ đành ngoan ngoãn đứng đợi người quay trở về.
Bấy giờ, một bóng người mà Thanh Ca cả đời này không quên được lại đập vào mắt.
Người đàn ông khoác trên mình bộ quân phục, cài trên vai những chiếc huân chương rực rỡ, kèm gương mặt lãnh khốc, chết chóc là người đã cướp đi đời con gái của cô - Trương Thiếu Kiên.
" Là...hắn...ta..." cô lẩm bẩm trong miệng, chân cô rệu rã.
Hai mắt cô đỏ hoe, như sắp không kiềm được cảm xúc, người cô run lên bần bật, cô nhớ như in dáng người ấy.
Ánh mắt của người đàn ông kia cũng vô tình va phải cô, hắn nhìn cô rất lâu, rồi ánh mắt thay đổi khác thường, như thấy bảo vật, nhanh chân cất bước đến chỗ cô.
Từng bước từng bước hệt như thú săn mồi làm Thanh Ca phải giật lùi, cùng lúc ấy Nghiên Nhi quay lại, nhìn thấy biểu hiện kì lạ, lo sợ chạy đến hỏi cô.
" Thiếu phu nhân người làm sao vậy ? " Nghiên Nhi dõi theo ánh mắt của cô, liền nhìn sang phía người đàn ông đang bước lại gần, rồi lại đảo mắt về phía Thanh Ca, trông cô sợ sệt tột độ, Nghiên Nhi như ngầm đoán được điều gì đó.
Cái miệng nhỏ kia cứng đờ, Thanh Ca đứng như trời trồng, Trương Thiếu Kiên dừng bước chắn trước mặt cả hai, hắn hơi khom người xuống, chĩa ánh nhìn quái đản vào người Thanh Ca.
Nghiên Nhi thấy hắn, lập tức cúi người cung kính chào làm Thanh Ca thêm sửng sốt.
" Xin chào Thượng tướng Trương "
" Thượng tướng ? " Thanh Ca hoang mang, lại lẩm bẩm tiếp trong miệng " đúng rồi, hắn đang mặc quân phục..."
Người phụ nữ nhỏ không dám hó hé, khí tuất trên người hắn như trói buộc thể xác cô, hắn cười tà mị, cất giọng đê hèn.
" Con chim nhỏ, sau lần tôi mở hàng em đã đắt khách tới độ bay sang tận Trung Quốc sao ? " hắn nói, còn muốn động tay động chân vào người Thanh Ca.
" Coi kìa, ăn mặc lộng lẫy làm sao... " hắn tắc lưỡi, ban đầu khi nhìn thấy cô, hắn không nhận ra ngay, vẻ ngoài cô thay đổi quá nhiều so với nhiều năm về trước.
Hắn cố gắng mãi mới nhận ra người phụ nữ trước mặt là người mà hắn luôn tìm kiếm.
Bỗng dưng, ông trời lại giúp hắn, hôm nay được gặp cô không khỏi trong lòng có chút hân hoan.
Nghiên Nhi đứng cạnh biết hắn không có ý tốt, cố ý lớn tiếng để đánh động Tiêu Tử Quân chú ý.
" Thượng tướng Trương, ngài quen biết với thiếu phu nhân của nhà tôi sao ? "
" Thiếu phu nhân ? " hắn lườm mắt, chau mày.
Ánh nhìn chăm chăm vào người Thanh Ca, cười một cách khinh bỉ.
Vừa hay, Tiêu Tử Quân khi nghe được tiếng của Nghiên Nhi quan sát thấy Thanh Ca có biểu hiện kì lạ, anh liền tức tốc sang đó.
" Thượng tướng Trương, hôm nay thật vinh hạnh khi anh đến buổi tiệc này..." Tử Quân lịch sử chào hỏi, nhanh tay choàng qua vai Thanh Ca, nhè nhẹ xoa vài cái thầm trấn an cô, rồi anh ngoắt tay ra hiệu cho Nghiên Nhi lui đi.
Dù không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng thấy Thanh Ca sợ hãi người trước mặt, linh tính như mách bảo anh chuyện chẳng lành.
" Tiêu Tổng, đây là ai thế ? " hắn chỉ tay về phía Thanh Ca, ngạo nghễ hỏi.
Tiêu Tử Quân cũng chẳng chịu thua cái ngữ khí ngạo mạn kia, anh ngẩn cao mặt hùng hổ tuyên bố.
" Hoa Thanh Ca, vợ của tôi, chúng tôi vừa kết hôn hơn hai tháng...
Không biết...Thương tướng Trương...quen biết vợ tôi sao ? "
" Vợ... " Trương Thiếu Kiên lẩm bẩm, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hắn ỷ vào thân phận của mình, cố ý nói những lời nhục mạ Thanh Ca ngay trước mặt Tiêu Tử Quân.
" Tôi không nghĩ Tiêu Tổng lại có sở thích cưới vợ là gái bán thân đấy... " hắn cất giọng vừa đủ nghe.
Lời hắn nói như sét đánh ngang tai, Tử Quân lập tức hiểu ngay, thảo nào mà Thanh Ca lại sợ sệt như vậy, người đứng trước mặt anh chính là kẻ gây ra nổi ám ảnh cho người anh yêu thương nhất.
Mà, Thanh Ca nghe được lời đó, đứng không vững, suýt thì ngã, cố nuốt lấy sợ hãi, và nước mắt. Tử Quân bên cạnh, một tay nắm chặt tay cô, một tay giữ lấy người cô, anh không dám lớn tiếng phản bác vì sợ gây chú ý, có dùng cử chỉ xoa dịu Thanh Ca.
Trương Thiếu Kiên như được nước lấn tới, ép sát lại gần Tử Quân, tiếp tục nói.
" Cô ta...nói không chừng...nhiều người đè lên rồi...
Nếu một ngày nào đó Tiêu Tổng chán...
Bán cô ta cho tôi...lâu lắm rồi tôi cũng muốn nếm lại vị... "
" Vợ của tôi...chỉ có một mình tôi... " Tử Quân tức giận gằn giọng, suýt không kiểm soát được hành động, tí nữa đã đấm vào mặt Trương Thiếu Kiên.
Thanh Ca hiểu chuyện giữ lấy tay anh, the thé giọng để không làm mất mặt anh.
" Tử Quân...về phòng...ở đây...còn...còn có rất nhiều người... " cô cúi đầu, sống mũi cay cay, không nhịn được mà * thút thít * vài cái.
Chính thứ tiếng ấy giữ cho Tử Quân bình tĩnh, mà cũng làm Trương Thiếu Kiên có chút khó chịu, Tử Quân chẳng thèm ngó ngàng hắn, thờ ơ đáp lệ.
" Thượng tướng Trương cứ từ từ ở đây dự tiệc vui vẻ, tôi còn có việc xin đi trước ! " anh dìu Thanh Ca đi một mạch, trước cặp mắt cay nghiệt.
Trương Thiếu Kiên dõi theo bóng dáng của họ, trong lòng ậm ực vô cùng, nhớ lại năm đó sau khi hắn mua lần đầu của Thanh Ca, tưởng rằng chỉ để mua vui, không ngờ đêm đó là đêm định mệnh khiến hắn lại không tài nào quên được cô, bất cứ người phụ nữ nào hắn ngủ đều không vừa ý hắn.
Đầu óc hắn bị hình ảnh của cô quấn chặt, chặt tới mức hơn 1 năm sau, hắn như mất cảm giác thèm khác với phụ nữ, chỉ khi bây giờ gặp lại cô du͙© vọиɠ hắn mới quay lại.
2 năm về trước, hắn từng có suy nghĩ quay lại tìm cô, bắt cô về phục vụ riêng cho mình hắn, nào ngờ ngay lúc ấy, sự nghiệp hắn có chút trắc trở nên hắn đành dời lại ý định đó.
Đợi tới khi sự nghiệp ổn định, hắn quay lại tìm thì cô đã biến mất, hắn cất công lục tìm tin tức cô mãi không được, bây giờ gặp lại cô lại trở thành vợ của kẻ khác. Hắn nghiến răng, đứng khư khư khó chịu nhìn mãi, dường như sự chiếm hữu của hắn đang tăng vọt lên.
Mà, màn vừa rồi đều được An Mộc Hàn quan sát kĩ, và cũng chính cô ta là người đứng sau vụ này, chính cô ta đều tra thân phận và chuyện riêng của Thanh Ca trước đây.
Sau đó, dùng mối quan hệ thân thiết dụ dỗ Đào Hoa Âm viết thiệp mời Trương Thiếu Kiên tới buổi tiệc, với mục đích tìm thêm nhà đầu tư và thế lực cho Tiêu Tử Quân.
Thực chất, An Mộc Hàn biết hết quá khứ của Thanh Ca, muốn lợi dụng điểm này bôi xấu cô làm Tử Quân chán ghét mà li hôn.
Đây có thể được coi là " nhát dao chí mạng " mà cô ta dành cho Thanh Ca.