Cô gái nhỏ dần thêm thϊếp vào giấc mộng, Tử Quân rón rén lau sạch cơ thể cho vợ, đắp chiếc chăn ấm áp, cả hai trải qua một đêm tân hôn nồng nàn.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu rọi vào mặt Thanh Ca, miễn cưỡng cô choàng tỉnh, cơ thể mảnh mai không một mảnh vải, cánh tay nặng nề của Tử Quân vẫn còn đặt trên người cô, anh đang ngủ, ngủ rất say, cô cố kéo nhẹ tay anh ra nó lại đưa lên cao hơn, ôm chặt hơn. Cứ như, Tử Quân trong giấc ngủ sợ Thanh Ca đi mất, đôi tay đan chặt giữ lấy người Thanh Ca.
Nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, kim điểm vào 6h30 sáng, mọi khi Thanh Ca sẽ thức dậy vào lúc 5h30, hôm nay cô đã dậy muộn hơn vì đêm qua chịu vất vả, cô rục rịch cơ thể, rất muốn xuống giường.
Hai mắt cô không thể ngủ tiếp, rón rén luồn lách cơ thể ra khỏi vòng tay của Tử Quân, sau vài phút cực lực cuối cùng cô cũng thành công, nhanh tay vớ lấy chiếc đầm dưới sàn mặc tạm, cô vào trong phòng tắm tự sửa soạn cho bản thân.
Ít phút sau, Thanh Ca vừa mở cửa bước ra liền hét toáng lên.
" Áaaaaaa, Tử Quân... " cô giật thóp cả tim.
Tiêu Tử Quân đứng thù lù dựa người vào tường, hai tay anh khoang trước ngực, gương mặt xám xịt, điệu bộ trông rất tức giận.
" Sao chị lại dậy sớm thế cơ chứ ? " anh gằn giọng hỏi.
" Tôi..." Thanh ca vội cúi mặt, ấp úng không nói nên lời.
Tử Quân cứ chăm chăm ánh nhìn gắt gao làm cô sợ hãi, hiện giờ cô đã là vợ anh, khó tránh khỏi việc cô sợ anh la rầy, trách mắng.
Cô sợ, sợ mình tự ý rời khỏi giường sẽ bị Tử Quân trút giận lên đầu.
Nhưng, đó chỉ là suy nghĩ một chiều của Thanh Ca, Tử Quân vốn rất thương cô, anh sợ đêm qua cô chịu vất vả không ngủ đủ giấc nên mới lo lắng hỏi cô, có điều bộ dạng của anh khá lạnh lùng nên khiến Thanh Ca hiểu nhầm.
Anh vội điều chỉnh trạng thái, nhỏ giọng bên tai Thanh Ca.
" Chị còn đau chỗ nào không ? "
" Không... " Thanh Ca đáp lại, rồi đưa tay chạm vào phần bụng dưới, nó vẫn còn lưu giữ một chút cảm giác nhói.
Nhìn lên người của Tử Quân, Thanh Ca lại thấy khó xử, những vết cào cấu do chính cô gây ra, để lại đầy trên người Tử Quân, nhất là hai bên bắp tay, bị cào nặng đến nổi bây giờ vẫn còn thấy he hé dấu máu ươn ướt.
Thanh Ca tắc lưỡi, tự trách, hôm qua do cô quá căng thẳng mà vô tình hành xác Tử Quân khiến anh có một đêm tân hôn đầy đau đớn không khác gì so với cảm giác đau của Thanh Ca, bất giác cô đưa tay chạm nhẹ vào những vết cào, nhỏ giọng hỏi han.
" Cậu...đau lắm không ? "
Cô lại tắc lưỡi, nheo mắt mình.
" Tôi hỏi thừa rồi, chắc chắn phải đau rồi... " cô rút tay mình về, khó chịu, bứt rứt những ngón tay.
Tử Quân lắc đầu, miệng bật một từ " không ", mặc kệ cô kinh nghiệm, mau chóng dìu cô trở về giường, anh không quan tâm vết thương của bản thân, mà thật sự lo lắng không biết Thanh Ca có giấu anh chịu hết nỗi đau một mình.
" Chị thật sự ổn chứ ? " anh ngờ vực tra hỏi.
Biểu cảm hôm qua anh nhớ như in, sợ sệt, đau đớn, cam chịu, tủi nhục, từng thứ từng thứ như dao khắc vào tim, kể từ lúc đó anh đã thầm thề sẽ không để Thanh Ca gồng mình gắng chịu tổn thương.
Thấy Thanh Ca vẫn gật đầu đinh ninh, lúc này Tử Quân mới thở phào nhẹ nhõm, anh đứng dậy lại chỗ tủ quần áo đích thân chọn cho Thanh Ca một bộ váy thanh tao, hợp với phong cách một họa sĩ.
Bộ váy dài, kín cổng cao tường màu kaki nhạt, Thanh Ca mặc lên trông cực kì hợp, đã thế cô còn được Tử Quân tự tay búi tóc, anh thuần thục làm Thanh Ca kinh ngạc, cô thầm nghĩ có lẽ anh đã từng làm điều này với An Mộc Hàn rất nhiều.
Tử Quân lấy chiếc trâm cài có hình dáng đóa hoa mẫu đơn điểm lên búi tóc, nhìn Thanh Ca chẳng khác nào dân Trung Quốc thực thụ.
Sửa soạn xong cho Thanh Ca anh mới chuẩn bị cho bản thân, chỉ đơn giản vài bước, anh đã trở lại hình dáng điềm đạm, điển trai ngày nào của mình.
" Nào, chúng ta đi dùng bữa sáng thôi ! " Tử Quân đưa tay ấm áp về phía Thanh Ca.
Cô vợ xinh đẹp của anh không từ chối, cô nắm chặt tay anh cùng anh hiên ngang rời khỏi phòng, bên ngoài người hầu khi thấy họ đi qua, ai nấy cũng đều cúi đầu cung kính, miệng thì thầm chào hỏi.
" Buổi sáng tốt lành thưa thiếu gia, thiếu phu nhân ! "
Thanh Ca nhất thời chưa thích nghi, ngượng ngùng cúi người đáp lại, Tử Quân trông thấy bèn lên tiếng chỉ bảo cô.
" Chị là thiếu phu nhân rồi không cần phải giữ cử chỉ gò bó đó đâu " anh nâng gương mặt xinh xắn của Thanh Ca ngẩn cao lên.
Thuận tay đẩy lưng cô thẳng người, anh tươi cười, vuốt ve sóng mũi cao của cô, còn không quên bệu nhẹ má cô.
" Nào...
Thiếu phu nhân của tôi...hãy để tôi thấy chị ra dáng một cô con dâu quyền quý... " giọng anh trầm khàn lọt vào tai.
" Tử Quân... " Thanh Ca nhíu mày, nhìn thẳng vào ánh mắt của Tử Quân như bị thao túng.
Cả cơ thể kia chuyển động một cách kì lạ, điệu bộ nghênh ngang lướt qua từng kẻ hầu người hạ, Thanh Ca giống như con rối bị Tử Quân ở đằng sau điều khiển.
Bất giác, cơ thể cô truyền đến một loại cảm giác sợ hãi, cô đi mà không dám quay đầu lại, sải chân của Tử Quân rất dài, cứ kè kè sát bên cô không rời.
Họ ăn sáng xong thì cùng nhau đến chỗ Đào Hoa Âm, Thanh Ca bắt buộc phải vấn an mẹ chồng, nhưng xui thay khi cả hai vào đến nơi, lại có sự xuất hiện của An Mộc Hàn, cô ta ngồi chễm chệ trên ghế Sofa cạnh Hoa Âm, tay nắm tay cười đùa trông cực kì thân thiết, cứ như hai mẹ con ruột.
Thanh Ca nhớ lại hôm qua, cô ta không đến tham dự, nay lại xuất hiện làm lòng cô bộp chộp không yên.
" Ôi, chị dâu đến rồi à ? " Mộc Hàn đánh tiếng, hai mắt híp nhỏ, tuy là cười tươi nhưng lại pha chút tà niệm.
Lòng Thanh Ca cảm thấy bất an, rụt rè cúi người chào hỏi.
" Hoa Thanh Ca xin thỉnh an phu nhân, An tiểu thư..."
" Gọi là mẹ ! " Hoa Âm gằn giọng chen vào, tắc lưỡi, bà đứng bật dậy đến chỗ cả hai.
Không một chút do dự kéo Thanh Ca qua kia cùng ngồi cạnh bà.
" Ta đã dặn rồi con nên gọi ta là mẹ đi chứ ! "
Thanh Ca ngượng ngùng không bật lên nổi chữ " mẹ " phải đợi đến khi Tử Quân cùng ngồi xuống, nắm tay cô trấn an thì cái miệng trái tim mới chịu gọi Hoa Âm là mẹ.
Bà bật cười hí hửng, kéo lấy An Mộc Hàn qua chỗ bà, cười nói vui vẻ giới thiệu cho Thanh Ca, bà không hề biết trước kia An Mộc Hàn đã từng đến chỗ Thanh Ca dằn mặt cô.
Ánh mắt của An Mộc Hàn dành cho Thanh Ca cực kì xâu xé, cứ như có thù 8 kiếp, Thanh Ca sợ đến nổi không dám ngẩn đầu lên.
Chung quy, cô chính là kẻ cướp mất người thương của An Mộc Hàn, mặt mũi đâu mà cô dám đối diện với cô ta.
Ai nấy cũng điều nói chuyện vui vẻ, Tử Quân lúc trước xảy ra tranh cãi với Mộc Hàn, giờ đây lại thân mật như chưa từng có gì xảy ra, anh còn chủ động lấy bánh cho Mộc Hàn ăn ngay trước mắt Thanh Ca, còn tận tay đút cho cô ta.
Khi họ chĩa phần bàn luận vào Thanh Ca, dường như cô không thể hòa nhập với những con người thượng đẳng kia, nói gì cô cũng " dạ, vâng " cho qua chuyện. Cách Tử Quân và Hoa Âm thân thiết với An Mộc Hàn cứ như một gia đình thật thụ, Tử Quân như một người chồng còn Hoa Âm như mẹ chồng, càng làm cô cảm thấy lạc lõng, trong đầu hiện lên suy nghĩ.
Tại sao, tại sao không chọn An Mộc Hàn ? Họ yêu thương nhau như thế cơ mà ?
Thanh Ca càng nghĩ, càng phải kiềm chế cảm xúc, cô phải nhớ, cô gả cho Tử Quân là vì bố, dù họ có đối xử ra sao cô cũng phải cam chịu.
Khoảng hơn 1h sau, màn tra tấn tâm lý kia ngừng hẳn, Tử Quân liền đưa Thanh Ca rời khỏi đó, anh biết từ nãy đến giờ cô rất khó chịu bèn đưa cô đến thăm bố, khi ấy tâm trạng của Thanh Ca mới có chút lắng xuống.
Đợi đến tối, trở về nhà Thanh Ca chẳng buồn để tâm đến Tử Quân, một mình vào phòng tắm trầm mình suy tư những chuyện lúc sáng, cô không biết cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài bao lâu ? Những ngọt ngào mà Tử Quân dành cho cô đến khi nào thì chấm dứt ?
Cơn mỏi mệt quấn lấy thân cô, ngủ quên trong bồn tắm lúc nào không hay, cả cơ thể cô chìm xuống nước vô trọng lực.
Tử Quân bên ngoài đợi rất lâu, mãi chẳng thấy Thanh Ca ra, anh sốt ruột phá cửa vào trong, nhìn Thanh Ca lềnh bềnh trong biển nước, anh hốt hoảng kéo cô ra ngay.
" Thanh Ca, Thanh Ca...chị làm sao vậy ? " Tử Quân hớt hải lay gọi.
Hai mắt anh đỏ ngầu, giọng run run như đứa trẻ sắp khóc.
" Thanh Ca đừng dọa tôi... "
Thanh Ca không một chút động tĩnh, người cô nóng hừng hực, Tử Quân đưa tay sờ lên trán cô, nóng bừng, cô đang sốt cao. Tử Quân chẳng nghĩ ngợi lập tức bồng cô ra, lau người, thay đồ cho cô, lấy ít viên sủi hạ sốt cho cô uống trước rồi mới gọi bác sĩ riêng đến khám.