Chương 3.2

Bức tranh lập tức trở nên ấm áp.

Trịnh Tây Tây ở bên ngoài nghe cuộc trò chuyện của bọn họ xong, mặc dù cô chưa nhìn thấy mặt nhưng cũng có thể đoán được ai là ai.

Chú Lý bất an nhìn cô một cái, an ủi nói: “Lão gia và phu nhân rất tốt, nhất định cũng sẽ thích tiểu thư.”

Trịnh Tây Tây gật đầu có lệ.

Cuộc trò chuyện bên trong đã dừng lại, chú Lý ở bên ngoài khụ khụ vài tiếng, dẫn Trịnh Tây Tây đi vào.

Trong phòng khá nhiều người, ba Trịnh và Trịnh Hoài đang ngồi trên sô pha, Trịnh Nghi ôm tay Trịnh phu nhân, dựa vào người Trịnh phu nhân.

Chú Lý cầm hành lý ít ỏi của Trịnh Tây Tây trong tay, cúi đầu trước ba Trịnh, lúc này mới nói: “Tôi đã đưa Tây Tây tiểu thư về.”

“Ba, mẹ, anh trai, em gái.” Trịnh Tây Tây chào từng người.

Trịnh Tây Tây mặc áo phông quần đùi, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa. Buộc tóc đuôi ngựa để gọn gàng, toàn bộ tóc đều được cô buộc cao lên, trên người không có bất kỳ món trang sức nào. Nhưng vì có gen tốt, bàn tay to bằng khuôn mặt, ngũ quan tinh xảo, quần áo rẻ tiền cô mặc và chiếc cặp sách màu trắng được giặt đến trắng xóa cô đeo dù không hợp với hoàn cảnh xung quanh nhưng cô vẫn xinh đẹp đến kinh ngạc.

Trịnh Nghi trộm ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhìn thấy khuôn mặt hơi giống Trịnh phu nhân kia, trong lòng cô ấy tức khắc chua xót như vừa đổ một bình dấm chua.

Khi còn trẻ Trịnh phu nhân đã nổi tiếng xinh đẹp, còn Trịnh Nghi chỉ có thể coi là thanh tú, Trịnh Nghi vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng. Hiện giờ cô ấy nhìn thấy Trịnh Tây Tây, chỉ cảm thấy khó thở.

Những người khác đều nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ.

Ba Trịnh vẫn là người đứng lên trước: “Về rồi là tốt, từ nay về sau con sẽ sống ở đây, có yêu cầu gì cứ nói với chú Lý, chú Lý sẽ giúp con xử lý.”

“Được, cảm ơn ba.”

Những người khác vẫn còn thất thần, chú Lý đưa Trịnh Tây Tây lên lầu đi đến phòng cô.

“Căn phòng này chú đã kêu người sắp xếp.” Chú Lý nói: “Có chỗ nào không hài lòng tiểu thư cứ nói với tôi, tôi sẽ sai người sửa lại.”

“Không cần, tôi rất thích, cảm ơn chú Lý.”

Đây là một căn phòng xinh đẹp, rất nữ tính.

Khăn trải giường và rèm cửa đẹp, cả giấy dán tường cũng đẹp, căn phòng được trải thảm, có cảm giác giống như bước lên những chiếc lông vũ giống mềm mại. Cửa sổ phòng cô đối diện với khu vườn phía dưới, đứng bên cửa sổ là có thể nhìn thấy cây cối hoa lá xanh tươi bên ngoài.

Đẩy cửa ra, bên trong còn có một căn phòng để quần áo rất lớn.

Căn phòng đã chứa đầu quần áo mới, không biết còn tưởng rằng mình đi nhầm vào một show thời trang nào đó.

Chú Lý nói: “Đây là chuẩn bị cho tiểu thư.”

“Là chú Lý chuẩn bị sao?” Trịnh Tây Tây hỏi.

Chú Lý gật đầu: “Chuyện lặt vặt trong nhà đều do tôi xử lý.”

Trịnh Tây Tây không tốn nhiều thời gian đã đi dạo xong căn phòng của mình, chú Lý cũng xuống tầng để làm việc.

Trịnh Tây Tây thu dọn đồ đạc của mình rồi nằm vật lên giường, điện thoại vang lên một tiếng, Trịnh Tây Tây duỗi tay lấy điện thoại, là tin nhắn của Tằng Ngữ:〘Tây Tây, cậu về đến nhà chưa? Đang làm gì thế?〙

Trịnh Tây Tây:〘Trở về dọn nhà, dọn đến Văn Thành luôn.〙

Trịnh Tây Tây:〘Tớ đang ngồi trong một căn phòng mới rộng mấy trăm mét vuông của mình để suy nghĩ về cuộc sống.〙

Tằng Ngữ:〘?〙

Tằng Ngữ:〘Tây Tây, cậu tỉnh táo đi, bây giờ vẫn là ban ngày, chưa tới lúc nằm mơ đâu.〙

Trịnh Tây Tây:〘Tớ rất tỉnh táo.〙

Tằng Ngữ:〘Cửa hàng nội thất nhà cậu đã mở theo chuỗi rồi hả? Hay cậu mua vé số rồi trúng giải độc đắc?〙

Tằng Ngữ thân thiết với Trịnh Tây Tây nên biết một ít về tình huống nhà cô. Cô nhớ rõ Trịnh Tây Tây nói người nhà cô làm thợ mộc, mở một cửa hàng nội thất trên trấn.

Trịnh Tây Tây rất bình tĩnh trả lời:〘Không phải, tớ đổi ba mẹ.〙

Tằng Ngữ:〘…〙

Tằng Ngữ:〘Dù cậu ăn thêm một hạt lạc.〙

Tằng Ngữ:〘Cũng không say như vậy.〙

Trịnh Tây Tây:〘…〙

Đổi ba mẹ là loại chuyện thật sự buồn cười, khó trách Tằng Ngữ không tin.

Nói thật ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy chuyện này không chân thật. Cô véo mặt, phát hiện bản thân không nằm mơ.

Hiếm khi cô có tâm sự muốn nói, tiếp tục gửi tin nhắn cho Tằng Ngữ:〘Chuyện tớ nói đều là sự thật, lúc sinh ra tớ bị ôm nhầm, tớ vừa có ba mẹ mới.〙

Tằng Vũ ở đầu dây bên kia một lúc lâu cũng không có phản ứng, có lẽ đang tiêu hóa rồi.

Một lúc sau, cô ấy mới thử hỏi:〘Thật sao?〙