Chương 2.1: Tây Tây

Liễu Thành Nghiệp lấy điện thoại của ba mình gửi tin nhắn cho Trịnh Tây Tây rồi nhanh chóng xóa đi.

Những cậu bé ở tuổi này luôn vô tư vô lo và có chút nổi loạn, sau khi thoát khỏi WeChat, cậu chưa buồn ngủ nên đã lén bấm vào game, chưa bắt đầu chơi đã bị mẹ cậu véo tai: “Liễu Thành Nghiệp, sao con vẫn chưa ngủ. Cả ngày chỉ biết chơi game, sao con không học chị con đi, lúc bằng tuổi con chị con đã phải nấu cơm, cấy lúa, con bé còn phải chăm sóc con mà ngày nào cũng có thời gian đọc sách.”

“Chị chị chị, mẹ chỉ biết chị con, cũng không phải mẹ sinh.” Liễu Thành Nghiệp hét to.

“Con…” Mẹ Liễu tức giận đứng dậy đi cầm cái chổi để ở tường, Liễu Thành Nghiệp lập tức lấy thảm che người mình lại: “Mẹ lại đánh con, cứ đánh mãi, con mẹ vẫn chỉ thế thôi, cứ đổ lỗi cho con mãi.”

Mẹ Liễu cầm cái chổi giận đến phát run, Liễu Đại Hải đi vào nói: “Khuya rồi, làm loạn gì suốt.”

Mẹ Liễu tức giận ném cây chổi xuống đất: “Anh nhìn con trai anh đi, tôi không quản không đánh nổi nữa rồi, sao tôi có thể sinh ra một tên hư hỏng như vậy.”

Nói xong bà ta lại thở dài: “Từ nhỏ Tây Tây đã ngoan ngoãn, đáng tiếc…”

Đáng tiếc cô là con gái, không phải họ Liễu, dù sao cũng không phải người nhà của bà ta.



2/10 Trịnh Tây Tây về nhà, ngày 1/10 cô vẫn hoàn thành công việc gia sư và làm thêm trong tiệm bánh ngọt.

Cô bé cô dạy kèm sẽ đi du lịch với gia đình 5 ngày mới về, cũng may Trịnh Tây Tây chỉ cần xin chủ tiệm bánh nghỉ phép.

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh cửa hàng sẽ kinh doanh tốt hơn, là thời điểm cần nhân lực, đến nay Trịnh Tây Tây vẫn nhớ rõ bộ mặt khó chịu của bà chủ khi cô xin nghỉ phép.

Không còn cách nào, bà ấy cũng không nói sẽ sa thải cô hay không, để cô làm trong tiệm hết ngày 1/10.

Sau khi tan làm ở tiệm bánh, Trịnh Tây Tây về ký túc xá thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không có gì để thu dọn, cô mang theo một vài cuốn sách, điện thoại, sạc và ví, quần áo mặc ở nhà để hết vào một cái cặp.

Trịnh Tây Tây là sinh viên năm nhất khoa Vật lý của Văn Đại.

Ký túc xá của Văn Đại bốn người một phòng, Quan Mính là người địa phương, một ngày trước kỳ nghỉ cô ta đã về nhà, Phạm Tri Tri thích đến thư viện, cả ngày 24 giờ trừ thời gian ngủ và đi học thì cô ấy dành toàn bộ thời gian còn lại trong thư viện.

Trong ký túc xá chỉ có Tằng Ngữ và Trịnh Tây Tây.

Tằng Ngữ chán muốn chết nằm trên giường ngâm thơ, đầu bắt đầu tự sáng tác: “A, nhân sinh, thật cô độc.”

Trịnh Tây Tây tò mò: “Đây là thơ sao?”

Tằng Ngữ gật đầu: “Đương nhiên, gần đây thơ ba câu rất phổ biến.”

“Tớ sẽ ngâm một câu khác.”

Trịnh Tây Tây: “Mời.”

“A, ký túc xá, thật quạnh quẽ.”

“…”

Trịnh Tây Tây không nhịn được nói: “Tằng Ngữ, cậu, có muốn uống thuốc không.”

Tằng Ngữ: “Oa, ba câu kìa, thơ hay!”

Trịnh Tây Tây: “…”

Xong rồi, con bé này điên rồi.

Mặc dù hơi lo lắng về sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn cùng phòng nhưng ngày hôm sau Trịnh Tây Tây vẫn đeo cặp ngồi lên xe về nhà.

Mùng 1 nhà ga đông nghịt người, nóng bức, chen chúc, ồn ào, ngột ngạt, như đang ở một lò đốt khổng lồ.

Trịnh Tây Tây nhặt một chiếc quạt nhựa có dán quảng cáo bệnh viện nam khoa ven đường, cô vừa quạt vừa tìm xe về huyện, tìm thấy ở nhà ga bên trái.

Cô mua vé trước, đỡ mất thời gian mua vé ở bến, khi lên xe vẫn còn nhiều ghế trống.

Trịnh Tây Tây tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, mở một bộ phim Mỹ cô đã tải, cắm tai nghe, tăng âm lượng, tai nghe bên kia nhét vào tai, cách ly hoàn toàn tiếng ồn xung quanh.

Trịnh Tây Tây hơi cuồng âm thanh, cô thích nghe đọc sách và nghe phim, dù có khi nghe không hiểu nhưng cô có thể nghe đi nghe lại, nghe đến khi gần như có thể thuộc lòng.

Đó là cách cô học giỏi tiếng Anh.

Hoàn cảnh trong ô tô đường dài không tốt lắm, mùi xe và mùi mồ hôi hòa vào nhau thành một mùi khó chịu xộc vào mũi khiến người ta hơi buồn nôn.

Trịnh Tây Tây cố gắng hết sức không quan tâm đến xung quanh, tập trung đắm chìm trong thế giới của chính mình. Khi đến huyện, cô đổi sang một chiếc xe khác rồi đến thôn Liễu gia.

Mới đến đầu thôn cô đã cảm nhận được bầu không khí khác lạ trong thôn.