Chương 1.2

Chuyện này đã đồn đại mấy ngày nay, bọn họ cũng không tìm Trịnh Hoài xác nhận, hôm nay gặp anh ấy mới hỏi.

Trên mặt Trịnh Hoài nhất thời sửng sốt, nhưng anh cũng không giấu giếm, nói: “Các cậu nghe được như vậy?”

“Đã tìm thấy chưa?”

Trịnh Hoài gật đầu.

Đỗ Phong rất tò mò, hỏi: “Ở đâu?”

“Huyện Nguyên, thôn Liễu Gia.”

Mọi người nhất thời không nói nên lời, có lẽ vì quá kinh ngạc, không biết nên nói gì.

Chỉ có Cố Duẫn căn bản không thèm để ý, anh chậm rãi ngẩng đầu: “Sao không nói nữa?”

Trịnh Hoài nhay huyệt Thái Dương.

Cố Duẫn rút chân ra đá Trịnh Hoài một cái: “Sao dáng vẻ như sắp chết thế? Tổ tiên mấy đời trước nhà ai không làm nông? Nói không chừng em gái chúng ta cực kỳ lạc quan đó.”

Cô em gái cực kỳ lạc quan đã tiễn vị khách cuối cùng trong tiệm bánh ngọt, xoa cổ tay đau nhức của mình.

“Tây Tây, cậu về trước đi, ngày mai cậu còn đi học nữa, để tớ làm nốt là được.” Đồng nghiệp Thất Thất nói.

“Không sao, cũng không mất nhiều thời gian.”

Hai người cùng nhau dọn dẹp cửa hàng, sau khi ra ngoài còn khóa cửa.

“Tây Tây, mai gặp.”

“Mai gặp.”

Thất Thất ngồi lên xe máy điện của cô ấy, Trịnh Tây Tây quét thẻ lấy một chiếc xe đạp công cộng, đạp xe về cổng Bắc của Văn Đại.

Đến ký túc xá đã hơn 10 giờ tối.

Bạn cùng phòng Tằng Ngữ đang xem phim trong ký túc xá, thấy Trịnh Tây Tây về, cô ấy vội vàng nói: “Tây Tây, cậu làm xong bài tập cơ học chưa? Tớ vẫn còn ba câu hỏi.”

“Trên bàn ý, cậu tìm xem.”

Trịnh Tây Tây gỡ dây chun trên tóc ra, cô có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, nước da trắng nõn, dù trải qua nửa tháng phơi nắng vì đi huấn luyện quân sự nhưng cô chỉ bị đen chút xíu, chưa đến nửa tháng sau cô lại trắng trẻo.

Tằng Ngữ tự nhìn lại bản thân rồi lại nhìn Trịnh Tây Tây, cảm nhận rõ sự bất công của tạo hoá.

Cô ấy đi đến bàn học của Trịnh Tây Tây tìm sách bài tập, đang định trở về thì điện thoại trên bàn Trịnh Tây Tây vang lên, là một cuộc gọi video.

“Tây Tây, cậu có điện thoại.”

Trịnh Tây Tây cầm đồ vệ sinh cá nhân chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa, nghe vậy cô đành quay lại nghe điện thoại.

“Alo, Tây Tây.” Trong video xuất hiện một người phụ nữ hơi mập.

Bà ta mặc một cái váy dài màu đen, do dáng người nên váy hơi phồng, da hơi vàng, tóc buộc lỏng sau đầu.

“Mợ.” Trịnh Tây Tây nói.

Bên kia đáp lại: “Sắp đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, trường cháu sắp được nghỉ lễ rồi chứ.”

“Vâng, nghỉ bảy ngày.”

Người phụ nữ gật đầu: “Ngày mùng 1 có người đến gặp cháu, cháu mua vé xe trở về đi.”

Trịnh Tây Tây “Hả” một tiếng, kinh ngạc nói: ”Mùng 1 cháu bận rồi.”

Trịnh Tây Tây đã tìm được một công việc gia sư và một công việc làm thêm trong một tiệm bánh ngọt, cô cũng phải đọc sách, học bài, thời gian kiếm tiền và học bài còn không đủ, sao cô có thời gian trở về.

Hơn nữa, cô cũng không nghĩ sẽ có người đến gặp cô.

Cô tìm chỗ cố định kê điện thoại, vừa dọn bàn vừa nói: ”Cháu định Tết Nguyên Đán sẽ về, mùng 1 cháu phải đi dạy học.”

“Vậy 2/10 về đi.” Người phụ nữ nói: “Chuyện này không cần thương lượng, cháu không thể ngày nào cũng có tiết.”

Trịnh Tây Tây không tình nguyện, chưa nói đi đi về về tốn thời gian, vé ô tô miễn phí sao?

Cô ngước mắt còn muốn nói thêm, nhưng vừa nhấc mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt của mợ, cô mím môi, thỏa hiệp nói: “Vậy được.”

Trịnh Tây Tây nói chuyện với gia đình bằng ngôn ngữ địa phương, nhưng đến tai Tằng Ngữ lại bla bla... nên cô ấy cũng không biết hai người đang nói gì.

Tằng Ngữ chép xong câu cuối cùng, cất sách bài tập về chỗ cũ, bóc gói khoai tây chiên đưa cho cô, hỏi: “Người nhà gọi?”

“Ừ.” Trịnh Tây Tây cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng: “Bảo tớ mùng 1 về nhà một chuyến.”

“Vậy cậu mau mua vé đi, mùng 1 nhiều người về lắm, quá đáng sợ.”

Mặc dù không biết vì sao mợ lại bắt cô về nhưng cô cũng đồng ý rồi, Trịnh Tây Tây chỉ có thể cam chịu đi mua vé.

Nhà Trịnh Tây Tây ở huyện Nguyên, thôn Liễu Gia, cô mua vé ô tô đường dài từ Văn Thành đến huyện Nguyên, mất hai tiếng, ngồi xe buýt trên trấn nửa tiếng nữa mới về đến nhà.

Cô mua vé xong, điện thoại ting, là tin nhắn Liễu Thành Nghiệp gửi đến.

Liễu Thành Nghiệp:〘Chị, em vừa dậy đi vệ sinh thì nghe thấy mẹ nói chuyện điện thoại.〙

Liễu Thành Nghiệp:〘 Hình như chị là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có lưu lạc bên ngoài, họ muốn đưa chị trở về thừa kế gia sản hàng trăm triệu.〙

Liễu Thành Nghiệp〘 Giàu rồi thì đừng quên em 🤝〙

Trịnh Tây Tây:〘…〙

Thằng nhóc này học mấy lời vô nghĩa này từ đâu thế.

Còn gõ sai chính tả.

Trịnh Tây Tây:〘Em chưa ngủ.〙

Liễu Thành Nghiệp:〘Chị phải tin, em nghe thấy thật.〙

Trịnh Tây Tây:〘Được, chị sẽ bảo cậu đưa em đi khám tai.〙

Liễu Thành Nghiệp:〘...〙

Trịnh Tây Tây đặt điện thoại xuống, quay đầu lại, đột nhiên cô nghiêm mặt nói với Tằng Ngữ: “Nói ra có thể cậu sẽ không tin nhưng tớ vừa mới biết tớ là thiên kim tiểu thư lưu lạc ở bên ngoài của một gia đình giàu có.”

Tằng Ngữ sững người một lúc, ngay sau đó cô ấy cười lớn, càng cười càng to, suýt chút nữa chảy cả nước mắt. Cười xong cô ấy ném quyển vở bài tập lên bàn Trịnh Tây Tây, sờ đầu cô: “Tây Tây, đừng nằm mơ nữa, làm thêm câu nữa cho tỉnh táo đi.”

Trịnh Tây Tây: “Được.”