Chương 6.2

Cố Duẫn hoàn toàn không cần tốn chút sức lực nào chơi màn tân thủ này, anh cũng không cần trang bị tốt, cái nào anh nhặt được, anh sẽ vứt hết cho Trịnh Tây Tây, lấy trang bị rác cho mình.

Sau khi chơi mấy hiệp, hai người dần dần cảm thấy hứng thú.

Đỗ Phong đi đến lấy đồ uống, đứng bên cạnh nhìn một lúc, chua ngoa nói: “Bọn tôi ở đây làm cu li, Cố Duẫn cậu lại ngồi uống nước trái cây, chơi game có cả em gái chơi cùng.”

Mí mắt Cố Duẫn chưa nhấc lên: “Hôm qua là ai bảo đánh cược, ai muốn chơi xúc xắc, muốn trách thì trách người đó, tốt nhất phải mắng thêm vài câu.”

Đỗ Phong: “…”

Chính là anh ấy.

Anh ấy nhìn Trịnh Tây Tây: “Game này Hưng Châu cũng biết chơi, hơn nữa chơi rất giỏi, sau này em có thể chơi với nó.”

Lúc này Từ Hưng Châu và Trịnh Hoài cũng đi tới.

Trịnh Hoài cầm cốc nước uống một hơi, Từ Hưng Châu cũng theo lời Đỗ Phong, nói: “Hai người chơi game thì thêm em đi, em cũng chơi.”

Cố Duẫn ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Từ Hưng Châu hơi khẩn trương, cậu không thân với Cố Duẫn, nhưng vì có quan hệ với Đỗ Phong nên cậu đã gặp anh mấy lần.

Có hai gia tộc danh tiếng hàng đầu Văn Thành, một là Cố gia, hai là Đoạn gia.

Còn Cố Duẫn là đứa con được sinh ra từ cuộc liên hôn giữa Cố gia và Đoạn gia, sinh ra đã ở đỉnh kim tự tháp, là cậu con trai độc nhất của Cố gia.

Theo lời đồn, Cố Duẫn không phải người dễ gần, anh không nể mặt ai, độc miệng. Trịnh Hoài và những người khác có thể đến gần anh vì họ đã biết anh từ rất sớm.

Nhưng Đỗ Phong đánh giá rất cao về anh.

Theo lời Đỗ Phong nói, Cố Duẫn là kiểu người có thể đâm bạn một cách công khai nhưng không bao giờ lén lút, rất đáng tin cậy.

Mặc dù Từ Hưng Châu không nghe ra đáng tin cậy chỗ nào.

Cố Duẫn không nói gì, thêm Từ Hưng Châu vào đội game của họ.

Từ Hưng Châu dọn sạch những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cũng cầm một khẩu súng theo họ vào trận.

Cậu để ý Trịnh Tây Tây, vốn dĩ cậu muốn thể hiện thật tốt trước mặt Trịnh Tây Tây nhưng mỗi khi cậu tìm thấy thứ gì tốt muốn vứt cho Trịnh Tây Tây thì cậu lại phát hiện trang bị trên người Trịnh Tây Tây còn tốt hơn của cậu, tất cả đều do Cố Duẫn cho.

“Em gái, nhặt đồ đi.”

“Lại đây, hướng 9 giờ, nổ súng.”

“Em gái, lái xe.”

...

Trịnh Tây Tây nhặt đồ, Trịnh Tây Tây nổ súng, Trịnh Tây Tây lái xe. Cố Duẫn ở bên cạnh chỉ đạo, chỉ khi Trịnh Tây Tây không thể xử lý được anh mới giúp.

Đây vốn là trận dành cho tân binh nên chơi vớ vẩn cũng không quá căng thẳng.

Từ Hưng Châu phát hiện cậu hoàn toàn không chen vào được, muốn đưa trang bị thì đối phương không cần, muốn giúp bắn người, Trịnh Tây Tây lại đang tự chơi rất vui vẻ, muốn giúp lái xe nhưng bây giờ là lúc Trịnh Tây Tây thấy mới mẻ nên không cần hỗ trợ.

Vì thế Từ Hưng Châu lại liếc mắt nhìn Cố Duẫn một cái.

Cố Duẫn ngồi trên ghế mây, dáng vẻ không thay đổi, thỉnh thoảng mới nói một câu. Anh vẫn luôn có dáng vẻ như vậy, Từ Hưng Châu chưa từng tiếp xúc riêng với anh, cậu cũng không thể biết anh có ý với Trịnh Tây Tây không.

Chắc là không.

Nếu Cố Duẫn có thể dễ dàng thích một người như vậy thì tai tiếng tình ái của anh đã bay đầy trời từ lâu rồi.

Hái nho không phải việc khó, không lâu sau bọn Trịnh Hoài đã hái xong.

Vừa lúc Trần Minh Viễn hả hê khi người khác gặp họa gửi tin nhắn đến hỏi bọn họ đã hái nho xong chưa.

Ván cược ngày hôm qua là Trần Minh Viễn và Cố Duẫn đã thắng Trịnh Hoài và Đỗ Phong, nếu sáng nay Trần Minh Viễn không bận, anh ấy chắc chắn sẽ đến xem.

Đỗ Phong:〘Hái xong rồi, rượu đã chuẩn bị xong, tôi đang chuẩn bị đưa cho cậu.〙

Trần Minh Viễn:〘Vớ vẩn, nho ủ trong một ngày không thể gọi là rượu, gọi là nho chua ngâm nước.〙

Một lúc sau, Trần Minh Viễn hỏi:〘Mấy cậu có định ra ngoài ăn trưa không?〙

Đỗ Phong:〘Không phải cậu bận sao? Rảnh rồi à?〙

Trần Minh Viễn:〘Đừng nói nữa, tôi cũng nghĩ có chuyện lớn gì đấy ai ngờ mẹ tôi sắp xếp cho tôi đi xem mắt.〙

Trần Minh Viễn:〘Cậu mau gọi điện cứu tôi.〙

Theo lời cầu cứu của Trần Minh Viễn, Đỗ Phong đã gọi điện đến phối hợp nói có việc gấp tìm anh ấy, cứu anh ấy ra.

Sau khi gọi điện xong, anh lại quay ra hỏi những người khác: “Mấy cậu có muốn ra ngoài ăn trưa không? Trần Minh Viễn đang đến.”

Những người khác thế nào cũng được, Từ Hưng Châu nói: “Trịnh Tây Tây, cậu cũng đi đi.”

Trịnh Tây Tây đang chơi game, không để ý mấy, nghe vậy cô chỉ ngẩng đầu lên.

Cố Duẫn nói: “Cùng đi đi, thêm người cũng không sao.”

Sau khi kết thúc ván cuối cùng, Trịnh Tây Tây cất điện thoại đi.

Muốn ra ngoài thì phải vào giải thích với mẹ.

Trịnh Hoài nói: “Để anh đi nói, em vào thay đồ đi.”

Trịnh Tây Tây vẫn đang mặc lễ phục, ra ngoài ăn cơm sẽ rất bất tiện.

“Được.”

Trịnh Tây Tây về phòng thay một bộ váy liền thân, thu dọn đơn giản một chút.

Trịnh Hoài, Trịnh Nghi và mấy người bạn thân của Trịnh Nghi cùng nhau đứng dưới lầu, thấy cô đến, Trịnh Hoài nói: “Mấy em ấy cũng đi cùng, đi thôi.”

Lúc Trịnh Hoài đi vào tình cờ gặp mấy người Trịnh Nghi, nghe bọn họ nói muốn ra ngoài ăn cơm, các cô cũng muốn đi theo.

Nếu đã đưa Trịnh Tây Tây theo, đương nhiên không có lý do không thể không đưa Trịnh Nghi theo, Trịnh Hoài đồng ý.

Thấy mấy đứa nhỏ muốn ra ngoài chơi, người lớn cũng rất vui, không ngăn cản bọn họ.

Trịnh Hoài lái xe, anh lấy xe ra, Trịnh Nghi trực tiếp mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, mấy chị em kia thì ngồi lên ghế sau.

Ban đầu Trịnh Tây Tây định ngồi xe Trịnh Hoài, thấy thế thì dừng bước.

Từ Hưng Châu đi về phía cô, đi được nửa đường thì cậu thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ rực phanh gấp dừng trước mặt Trịnh Tây Tây.

Cố Duẫn ấn cửa sổ xe, nhướng mày nhìn Trịnh Tây Tây: “Lên xe.”

8/2/2023