Chương 5.3

“Hơi cố ý.”

“Không tự nhiên.”

“…”

Trịnh Tây Tây đỏ mặt nhảy ra khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu, Cố Duẫn lại mang theo chút trêu chọc nhìn cô, khóe miệng cong lên một đường cong đẹp đẽ, thư thế tùy ý cũng làm các loại hoa trong vườn mất sắc.

Trịnh Tây Tây lấy lại bình tĩnh, cực lực loại bỏ sự quấy nhiễu của sắc đẹp, lấy lại bình tĩnh: “Tôi không nhìn thấy phía sau, nhưng anh có thể thấy phía trước.”

“Ừm.” Cố Duẫn nói: “Cho nên anh thấy rõ em là người đâm.”

Trịnh Tây Tây: “…”

Liêm sỉ ở đâu?

Nếu bọn Trịnh Hoài nghe được tiếng lòng của cô, sẽ nói cho cô biết, loại liêm sỉ này từ nhỏ đến lớn Cố đại thiếu gia chưa bao giờ có.

“Tôi rất tò mò.” Trịnh Tây Tây hỏi: “Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị người khác trùm bao tải sao⁽*⁾?”

⁽*⁾ Chắc ý trùm bao tải đánh đó

Cố Duẫn cúi đầu nghiêm túc nghĩ, sau đó tiếc nuối trả lời: “Chưa.”

“Em gái muốn trùm bao tải cho anh sao?” Cố Duẫn cúi đầu, nghiêm túc đề nghị: “Trước khi trùm bao tải em nhớ kê một chiếc ghế... Không là, không với tới anh là không được đâu.”

Trịnh Tây Tây: “…”

“Chó Cố.” Đỗ Phong đứng ở phía sau cách đó không xa hét lên: “Không phải chứ, cậu bắt nạt chúng tôi không nói, sao ngay cả em gái nhỏ cậu cũng bắt nạt. Em gái nhỏ mới lớn, cậu không có lương tâm à?”

Cố Duẫn thành thật nói cho anh ấy biết: “Không.”

Còn rất vui vẻ.

“…”

Đỗ Phong giơ ngón tay cái lên.

Theo anh ấy, Cố Duẫn có khuôn mặt yêu nghiệt như vậy mà mãi vẫn độc thân đến giờ là dựa vào cái miệng độc của anh.

Trịnh Tây Tây ngẩng đầu nhìn, phát hiện dưới giàn nho cách đó không xa có mấy người đàn ông đang hái nho, Trịnh Hoài cũng ở đó, lúc trước cô cũng không để ý.

Nhưng cũng không thể trách cô không để ý được, giàn nho ở góc Tây Bắc của vườn hoa, mọc tươi tốt, dây nho từ trên cao rủ xuống, che phủ cả một vùng. Mấy người bọn họ lúc trước ở đầu bên kia của giàn nho, bị dây leo chặn lại, Trịnh Tây Tây không nhìn thấy được.

Mấy người bọn họ đi đến.

Trịnh Tây Tây bước tới.

Đỗ Phong nói: “Em chính là Trịnh Tây Tây đúng không? Anh là Đỗ Phong, là bạn của anh trai em.”

“Chào anh.” Trịnh Tây Tây nói.

“Kia là em họ của anh, Từ Hưng Châu.” Đỗ Phong chỉ vào một nam sinh mặc áo phông trắng bên cạnh, nói.

Từ Hưng Châu quay đầu lại, cười vẫy tay với Trịnh Tây Tây.

“Nó cũng học Văn Đại, hai đứa là bạn cùng trường.”

Trịnh Tây Tây cũng chào cậu.

Người còn lại là Trịnh Hoài, Trịnh Tây Tây gọi một tiếng: “Anh.”

Trịnh Hoài gật đầu coi như đáp lại.

“Các anh hái nho làm gì? Có thể ăn không?” Trịnh Tây Tây hỏi Đỗ Phong đang hái nho.

Cái giàn nho này mang tính trang trí nhiều hơn, nho ra quả màu xanh lơ, mặc dù nhìn trong veo và căng mọng nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy không ngon.

“Ngày hôm qua chơi xúc xắc thua, bọn anh nói ai thua sẽ hái nho ở đây về ngâm rượu nho.”

Anh và Trịnh Hoài đấu với Cố Duẫn và Trần Minh Viễn, hai người thua nên anh ấy gọi Từ Hưng Châu đến giúp.

“Ủ rượu?” Trịnh Tây Tây kinh ngạc nói.

Cho dù có ngâm được chắc cũng không ai dám uống.

Dường như nghe thấy tiếng lòng của cô, Cố Duẫn bên cạnh nói: “Đừng kích động, ủ xong anh bảo bọn họ đưa cho em một chai.”

Trịnh Tây Tây: “…”

Cảm ơn, cô không cần.

Cố Duẫn đến giám sát, anh tìm một chiếc ghế mây, nằm xuống dưới bóng cây, nhàn nhã chơi điện thoại, những người khác đã cá cược thì phải chịu thua, đeo găng tay hái nho.

Trịnh Tây Tây khoanh tay, ở bên cạnh nhìn anh.

Đỗ Phong không nhịn được nói: “Em Tây Tây, em cứ đứng đấy nhìn không lắm đâu.”

“Ồ… Quả thật không tốt.”

Trịnh Tây Tây lấy điện thoại ra: “Vậy để em quay video cho các anh.”

Đỗ Phong: “…”

7/2/2023

Gọi mấy ông là anh rùi nên tui cũng thay xưng hô của nữ chính là em - anh nha