Chương 1.1: Chuyện xưa của Trịnh gia

8 giờ tối, cuộc sống về đêm xa hoa trụy lạc của Văn Thành vừa mới bắt đầu.

Trong phòng riêng của hội sở Hoàng Đình, mấy thiếu gia đang chơi bài.

Đỗ Phong liếc mắt nhìn đồng hồ: “Hơn 8 giờ rồi, sao Cố Duẫn còn chưa tới, đừng nói cậu ấy chưa dậy đấy.”

“Nửa tiếng trước cậu ấy gửi tin nhắn nói kẹt xe.”

Trần Minh Viễn ra 2 lá nhưng không ai đỡ được, anh ấy nhân cơ hội ra hết bài một lượt, lập tức đắc ý: “Lại thắng.”

“Ranh con cậu... Này có phải cậu gạt bọn tôi lén nhìn bài không.”

Trần Minh Viễn lưu loát quét sạch những con chip trên bàn, nói chuyện rất thiếu đánh: “Thắng các cậu còn cần nhìn bài?”

Mấy người này thua cả một buổi chiều, bọn họ đã sớm không vừa mắt cái dáng vẻ “người thắng cuộc” của anh ấy, câu nói này lập tức trở thành ngòi nổ, bắt đầu từ Đỗ Phong: “Anh em, đánh nó.”

Vài người lao tới, đè Trần Minh Viễn lại rồi đánh, cảnh tượng gà bay chó sủa một lúc.

Khi Cố Duẫn đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy hình ảnh mấy người đàn ông như một đống phân chồng lên nhau trên sô pha... vô cùng cay mắt, khiến người ta lầm tưởng bản thân đi vào nơi nào đó không đúng đắn.

“Xin lỗi, đi nhầm.”

Nói xong anh vừa định giúp bọn họ đóng cửa lại, Đỗ Phong đè trên cùng vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Cố Duẫn, cậu đến rồi.”

Những người khác cũng đứng lên, Trần Minh Viễn bị đè ở dưới đáy cuối cùng cũng tìm được cơ hội kêu cứu: “Anh Duẫn, cứu tôi.”

Cố Duẫn nhướng mày, thấy Trần Minh Viễn giống cá chết nằm trên sô pha, anh đi đến híp mắt cười nhẹ: “Nếu cậu đã cầu cứu...”

Anh kéo Trịnh Hoài đang ở bên cạnh tới: “Nào, hô hấp nhân tạo cho cậu ta đi.”

Trịnh Hoài: “…“

Trần Minh Viễn sợ tới mức nhảy dựng lên.

Cố Duẫn vui mừng khi nhìn thành quả mình cứu được, cảm động nói: “Hóa ra tôi còn có tiềm năng trở thành bác sĩ thiên tài.”

“…”

Xin cậu mau câm miệng.

Mấy năm không gặp, bọn họ gần như đã quên mất bản tính ác liệt của Cố Duẫn.

Bọn họ biết nhau từ khi cởi chuồng đi tiểu, lúc trước Cố Duẫn đi du học vừa trở về, mấy người nóng lòng tổ chức một bữa tiệc chào mừng anh trở về. Ban đầu dự kiến vào buổi chiều, nhưng Cố Duẫn chưa điều chỉnh múi giờ, buổi chiều vẫn ngủ bù nên mới đổi thành buổi tối.

Mấy người bọn họ ở hội sở đánh bài suốt buổi chiều.

“Gọi đồ ăn trước đi, tôi sắp chết đói rồi.” Trần Minh Viễn ấn chuông phục vụ, cầm menu gọi đồ.

“Các cậu còn chưa ăn sao?” Cố Duẫn kinh ngạc.

Những người khác càng kinh ngạc: “Cậu ăn rồi?”

Thế bọn họ chờ lâu như vậy làm gì chứ.

Cố Duẫn gật đầu, thoải mái ngả người ra sau, hai chân dài bắt chéo: “Lúc tôi tỉnh ngủ đã là 7 giờ, đến đây cũng mất 40 phút, tôi cho rằng không có tên ngốc nào đợi đến muộn như vậy”

Mấy tên ngốc: “...”

“Tôi thấy tình bạn của chúng ta tràn ngập nguy cơ.” Trần Minh Viễn nói.

Những người khác phụ họa theo.

“Ồ?” Cố Duẫn lười biếng nâng mí mắt lên: “Chỉ vì một bữa cơm?”

Giọng điệu của anh không khỏi thất vọng, trực tiếp vứt cái mác nặng nề về phía bọn họ: “Quả nhiên các cậu chỉ xem tôi là bạn nhậu.”

“…”

Miệng lưỡi của Cố thiếu gia thật ghê gớm.

Bọn họ gọi đồ ăn, Cố Duẫn cầm ly rượu ở bên cạnh nếm thử.

Cố Duẫn ngủ không ngon, lần này về nước mới được mấy ngày, vẫn chưa điều chỉnh được múi giờ, anh còn nhớ tiệc tùng buổi tối nên phải vội vàng chạy tới.

Mấy vị thiếu gia tuy chưa ăn cơm nhưng cũng không đói như bọn họ nói, trái cây, đồ ăn vặt ăn hết đĩa này đến đĩa khác. Lúc này trong khi chờ phục vụ lên món bọn họ vẫn nhàn nhã nói chuyện.

“Trịnh Hoài, nhà cậu rốt cuộc sao rồi? Tôi nghe nói cậu còn có em gái ruột?” Đỗ Phong ngồi bên cạnh Trịnh Hoài hỏi.

Vừa nói ra câu này, những người khác đều vểnh tai lên.

Gần đây, những lời đàm tiếu về Trịnh gia đã lan truyền khắp nơi.

Con gái út nhà họ Trịnh, Trịnh Nghi - thiên kim tiểu thư của Trịnh gia không phải con gái ruột Trịnh phu nhân sinh, mà là một đứa trẻ ôm nhầm trong bệnh viện.

Khả năng xảy ra loại chuyện này cực kỳ hiếm, nhất là đối với một gia tộc như nhà họ Trịnh, có nhiều người nhìn như vậy, loại chuyện này đáng lẽ không nên xảy ra.

Nhưng lúc mang thai không biết Trịnh phu nhân đã bị thứ gì kí©h thí©ɧ, bà ta luôn nghi ngờ chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ trong lúc bà ta mang thai, cảm xúc không ổn định.

Ba Trịnh chỉ có thể dỗ dành bà ta mỗi ngày, nhưng dỗ nhiều quá khó tránh khỏi ông ta cũng bực bội, hơn nữa ông ta còn bận rộn công việc nên có một lần khi nói chuyện ông ta không nhịn được bộc phát một ít cảm xúc.

Trời xui đất khiến, Trịnh phu nhân lập tức nghe ra chồng bà ta không còn kiên nhẫn nữa, khóc lóc nói chuyện với bạn thân cả buổi chiều, hôm sau bà ta thu dọn hành lý muốn đến ở nhờ nhà bạn thân.

Người bạn thân này là bạn học đại học của Trịnh phu phân, sau khi tốt nghiệp, bà trở về một huyện nhỏ ở quê nhà làm việc.

Ban đầu ba Trịnh không đồng ý, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh đẹp non xanh nước biếc của huyện nhỏ đó, hơn nữa lúc đó ông ta quá bận rộn với công việc, không có thời gian chăm sóc cảm xúc của vợ nên tạm thời thay đổi quyết định, đồng ý để bà ta đến đó thư giãn, đợi ông ta xong việc sẽ đón bà ta trở về, ông ta còn chuẩn bị một món quà hậu hĩnh.

Trịnh phu nhân đi rồi cái ở huyện nhỏ đó sinh con luôn, sinh sớm hơn ngày dự sinh nửa tháng, ông trời trêu ngươi còn ôm nhầm con, mãi cách đây không lâu mới phát hiện.