Chương 25

Arina cảm thấy hít thở không thông, xung quanh cơ thể bao bọc bở sự lạnh lẽo cùng với hơi thể nặng nề. Cô từ từ mở mắt cố gắng nhìn xung quanh, cô vậy mà đang đứng giữa một cánh đồng hoa hồng màu trắng, trên bầu trời xuất hiện ánh trăng tròn sáng rực rỡ như đang muốn nuốt trọn bầu trờ đêm. Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay cô, hơi thở chết chóc nặng nề ngay trên đỉnh đầu cô. Lúc này cô mới quay ra nhìn, trên tay cô đang cầm một thanh đao bằng bạc đâm vào l*иg ngực bên trái của người trước mặt, máu đang chảy ra cô cảm nhận được trong đó có lẫn cả mùi máu của mình. Người đứng trước mặt, bàn tay đang nắm chặt lấy bàn tay đang cầm thanh đao của cô nở một nụ cười bi thương lẫn chết chóc. Giọng nói phát ra âm thanh cực hàn:

- Rosabella! Em thực sự căm hận anh như vậy sao?

Cô cảm giác khung cảnh này thật chân thực, cơ thể không ngừng run rẩy, cố mở căng mắt nhìn khuôn mặt người đối diện. Nhưng người đó qua cao, cô chỉ cao đến gần vai, khuôn mặt bị che bởi bóng tối khiến cô không thể nhìn rõ được mặt. Tay người đó nắm chặt lấy tay đang cầm đao của cô khiến cô đau đớn khẽ kêu lên, cô muốn rút tay ra nhưng không thể:

- Buông tôi ra! Anh làm tôi đau đó! Rốt cuộc anh là ai?

Người đó khẽ cười nói:

- Muốn gϊếŧ tôi đến nỗi mất trí luôn rồi sao? Chẳng phải em nói yêu tôi sao?

Arina hoảng hốt không ngừng lắc đầu nói:

- Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu? Tôi không có muốn gϊếŧ anh?

Người đó dường như không để tâm đến lời cô nói:

- Haha! Được thôi tôi sẽ cho em toại nguyện. Nhưng thay vì tôi chết thì em chết không phải sẽ tốt hơn sao!

Hắn bắt đầu rút thanh đao đang đâm vào ngực hắn ra, vết thương vừa rồi còn đang chảy máu liền nhanh chóng lành lại. Chứng kiến cảnh này khóe miệng cô không ngừng co giật, theo như cô được biết thì trên thế giới này có hai loại người có thể bất tử, nhưng có thể tự chữa lành vết thương của mình chỉ trong một khắc thì chỉ có duy nhất quỷ vương! Nhân lúc hắn đang buông lỏng phòng bị để chữa lành vết thương, cô nhanh chóng quay người chạy đi. Nhưng khi quay người lại để chạy cô mới thấy, cánh đồng hoa này không có nơi dừng chân, không có điểm đầu điểm cuối, cô lại còn chạy bằng đôi chân chần. Những chiếc gai sắc nhọn của hoa hồng không ngừng bị bàn chân của cô giẫm đạp lên. Cô quay đầu lại vẫn thấy hắn bình tĩnh đuổi theo cô, dù cô chạy nhanh cỡ nào khoảng cách giữa cô và hắn vẫn như vậy, cô hoảng sợ hơn chạy càng nhanh mặc cho đôi chân đang bắt đầu chảy máu ngày càng nhiều nhưng cơn đau vẫn không thể chiến thắng được nỗi sợ của cô.

Cô cứ như vậy chạy cho đến khi không thể chạy được nữa, cô kiệt sức mà ngã xuống, gai của hoa hồng cứa thẳng vào da thịt cô đến ứa máu. Khi cô ngẩng đầu lên thì thấy một thân ảnh mặc váy trắng y hệt mình, bóng dáng mảnh mai ấy thật quen thuộc. Một mái tóc dài đen tuyền tung bay tự do theo làn gió, cơ thể không ngừng run rẩy nhìn về phía trước, vì cô ấy quá nhỏ bé nên không thể che khuất được bóng dáng to lớn lạnh lẽo của hắn ta. Hắn ta chính là người đang đuổi gϊếŧ cô. Bây giờ thứ cô nhìn được duy nhất trên khuôn mặt hắn chính là đôi mắt mang màu máu đỏ tươi, ánh mắt hắn ta nhìn vào người con gái đứng trước mặt cô nhưng cô cảm giác hắn ta như đang nhìn cô. Trên tay hắn vẫn cầm thanh đao vừa rồi, hắn giơ tay lên một cánh nhẹ nhàng và hạ xuống đâm thẳng vào trái tim cô gái đứng mặt cô sau đó tuyệt tình rút thanh đao ra, máu bắn ra một màu đỏ nhuộm lấy những cánh hoa hồng màu trắng. Trước khi ngã xuống và tan biến, cô gái quay ra nhìn cô với ánh mắt bi thương. Điều làm cô chết đứng tại chỗ đó là cô gái đó giống y hệt cô chỉ khác là mắt cô ấy màu đỏ. Cô sợ hãi nhìn hắn, rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại gϊếŧ chết người hắn yêu? Mà cô ấy lại giống cô đến vậy. Nhìn cô ấy bị gϊếŧ chết, trong cô bỗng dưng xuất hiện cảm giác phẫn nộ vô cùng. Nhưng cô không tài nào nhìn được rõ mặt của hắn, lúc này hắn càng ngày càng tiến lại gần cô hơn, cô sợ hãi lùi lại về phía sau. Hắn giơ thanh đao dính đầy máu lên chuẩn bị đâm vào người cô, ánh sáng trên thanh đao chiếu vào mắt cô khiến cô phải nhắm mắt lại. Cô hoảng sợ mở mắt ra, mồ hôi ướt đẫm, hơi thở gấp gáp, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc:

- Arina! Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi. Con thấy sao rồi?

Cô quay ra nhìn thì thấy người trước mặt chính là mẹ cô, cô bật dậy ôm chặt lấy mẹ không ngừng nức nở:

- Mẹ! Con sợ!

Hóa ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng nó thật sự rất chân thật, khiến cô bây giờ vẫn còn run rẩy.

Mẹ cô thấy cô cứ run rẩy, lo lắng kêu lên:

- Arina! Người con lạnh quá, con không sao chứ? Martser! Mình ơi! Arina tỉnh rồi!..

Mọi người nghe được tiếng gọi liền nhanh chóng chạy vào, mẹ cô lo lắng nói:

- Martser, con thử xem sao, em gái con từ lúc thức dậy luôn trong trạng thái hoảng sợ.

Trong đầu cô vẫn cứ hiện lên hình ảnh vừa rồi, cô dường như không nghe được tiếng gọi từ mọi người. Martser không ngừng lay cô và gọi:

- Arina! Là anh đây! Anh trai em đây! Em nghe thấy gì không?

Lúc này cô lại có cảm giác một ánh mắt màu đỏ máu đang hiện hữu trong căn phòng này và nó cứ nhìn chằm chằm vào cô. Lúc này cô sinh lên cảm giác sợ hãi, nhỡ đâu hắn ta sát hại cả gia đình cô như cái cách hắn ta đã làm trong giấc mơ thì sao. Cô lấy tay ôm lấy đầu mình không ngừng hét lên:

- Không! Không được! Không được! Cút đi! Cút!.. A.. A.. a.. a!

Martser thấy hành động của Arina, hoảng sợ mà giữ lấy cô:

- Arina! Em làm sao vậy! Anh đây! Anh trai em đây!

Arina ôm lấy anh cô run rẩy nói:

- Có quỷ! Có quỷ trong nhà chúng ta! Hắn sẽ gϊếŧ mọi người mất! Không được! Không được!..

Anh trai cô ôm chặt lấy cô an ủi nói:

- Arina! Đó chỉ là cơn ác mộng thôi. Nhà chúng ta vẫn bình an. Không sao mà! Em bình tĩnh lại đi!

Thấy cô vẫn không ngừng lắc đầu là hét trong hoảng sợ, Martser không còn cách nào đành đánh ngất cô, sau khi cô lịm đi nhẹ nhàng đặt cô xuống đắp chăn cẩn thận ra dấu hiệu bảo mọi người ra ngoài. Ra khỏi phòng, ba cô lo lắng hỏi:

- Martser sao rồi? Em nó rốt cuộc đã gặp chuyện gì đáng sợ ở trong rừng sao?

Martser thở dài kể lại chuyện trong khu rừng cho ba mẹ biết;

- Chuyện là như vậy! Nhưng lúc trong đó Arina vẫn không hề có biểu hiện sợ hãi như thế này!

Mẹ cô rưng rưng nói:

- Phải làm sao đây! Con gái của chúng ta rốt cuộc đã chứng kiến phải chuyện khủng khϊếp gì mới khiến con bé ra nông nỗi vậy chứ. Tất cả là tại lời nguyền, còn bé trước giờ luôn vui vẻ hoạt bát vậy mà sau khi biết chuyện này thì còn bé.. con bé..

Nói đến đây, mẹ cô không kiềm lòng được mà bắt đầu khóc, cha cô ôm lấy an ủi bà và nói:

- Mình yên tâm đi! Nhất định chúng ta sẽ tìm được cách cứu lấy con bé.

Martser cũng an ủi mẹ nói:

- Mọi người yên tâm, con cùng với tộc tinh linh sẽ bảo vệ Arina.

Cha cô yên tâm nói:

- Ta thấy tộc tinh linh khá coi trọng con bé, lại còn ra mặt bảo vệ con bé như vậy chắc chắn không chỉ mỗi lý do là con bé giống người xưa của tộc đó đâu. Martser, ta nghĩ con nên điều tra kĩ hơn.

Martser nhận lệnh cha sau đó liền rời đi, ba cô cũng đưa mẹ cô về phòng nghỉ ngơi.

Đến ngày hôm sau, bầu trời vào buổi sáng mang một màu xanh dịu nhẹ, những ánh nắng tinh nghịch chạy vào phòng cô chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Những chú chim đậu ngay cửa sổ hót líu lo đánh thức cô dậy, đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng mở ra, vì chưa thích ứng được với ánh sáng mà khẽ chau mày lại. Cô ngồi dậy tiến lại gần cửa sổ, mở cửa ra và hít lấy bầu không khí trong lành. Nhìn người làm ở dưới nhà đang tíu tít cười đùa cùng nhau làm việc, một vườn hoa đủ màu sắc đang thời điểm nở rộ. Nhìn khung cảnh này lòng cô bình yên đến lạ, không còn cảm giác sợ hãi như ngày hôm qua. Cô tự trấn an đó chỉ là cơn ác mộng mà thôi, hôm nay là ngày đi học sau một kì nghỉ khá dài của cô. Tư trag đầy đủ, cô đi xuống dưới nhà trước sự ngạc nhiên của mẹ cô:

- Arina! Con đã đỡ chưa mà đi học vậy!

Cô quay ra cười tươi ôm chầm lấy mẹ nói:

- Con khỏe rồi thưa phu nhân! Xin lỗi vì đã để mẹ lo lắng.

Mẹ cô thấy cô đã trở lại dáng vẻ hoạt bát như trước thở phào nhẹ nhõm xoa đầu cô:

- Được rồi! Vậy đi học vui vẻ. Cuối tuần nhớ về thăm nhà đó. Mẹ sẽ bảo lại với cha và anh con sau.

Cô nháy mắt với mẹ để lại lời chào và đến trường:

- Con nhớ rồi mẹ yêu!

* * *

Đến trước cổng trường, cô nhìn cổng trường một lúc rồi chuẩn bị bước vào thì một giọng nói quen thuộc cất lên:

- Arina!

Cô quay ra nhìn thì hóa ra là anh, cô vui mừng hạnh phúc chạy lại chỗ anh:

- Renol! Anh thấy sao rồi? Chỗ đó còn đau không?

Anh nhìn cô trìu mến nói:

- Không sao! Anh khỏe rồi. Em..

- Arina!

Một giọng nói quen thuộc khác vang lên, cô quay ra nhìn hóa ra là Kiteran. Nhìn cậu đang đi tập tễnh lại đây. Cô chạy lại đỡ cậu nói:

- Kiteran! Cậu đi gây sự nên bị thương đấy à?

Cậu oan ức nhìn cô nói:

- Sao lúc nào cô cũng nghĩ là lỗi của tôi vậy? Cái này là tôi cứu người nên mới bị đó.

Cô bật cười nói:

- Ah! Biết rồi! Biết rồi! Tôi sai được chưa! Tôi đỡ cậu vào lớp.

Kiteran kiêu ngạo nói:

- Thế thì tạm chấp nhận.

Arina quay ra nói với anh trước khi đi:

- Renol! Gặp anh sau nha!

Anh mỉm cười gật đầu chào cô, nhận được cái gật đầu từ anh cô quay ra đỡ cậu lên lớp, vừa đi hai người còn không quên lời qua tiếng lại với nhau. Renol nhìn cảnh trước mắt chỉ khẽ nheo mắt lại, khóe miệng cong lên sau đó rời đi.