Chương 21

Thân ảnh nhỏ nhắn luồn lách nhẹ nhàng tránh khỏi những đòn tấn công của con thú, lại một đao chém xuống đầu con thú lìa khỏi thân thể. Những con thú khác định tiến lại gần nhưng thấy một màn vừa rồi liền run rẩy không dám tiến lên, thiếu nữ lạnh lùng cất giọng:

- Muốn chết thì cứ lại đây.

Nghe lời khıêυ khí©h phát ra từ miệng của một cô gái có thân thể nhỏ bé, yếu ớt. Lũ thú như bị sỉ nhục liền cùng một lúc xông lên tấn công về phía cô gái. Hơi thở lạnh lẽo chết chóc lan tỏa một khoảng không gian, thiếu nữ đang rất tức giận vì bị quấy rầy bởi một đám rác rưởi. Thiếu nữ giơ tay lên, dưới đầm lầy xuất hiện nhiều đoạn dây leo, xung quanh thân toàn gai mang khí độc phi về phía các linh vật hệ thú một lực quấn lấy cổ bóp nát. Tất cả khoảng chục con linh vật to lớn đủ các hình dạng quỷ dị khác nhau nằm la liệt dưới đầm lầy, máu bắn tung tóe dính lên cả các thân cây gần đó. Xác thú dần bị đầm lầy nhấn chìm. Sau khi giải quyết xong tất cả, những con linh vật khác chứng kiến một màn như vậy run rẩy mà rút lui. Nhìn toàn thân dính đầy thứ máu tanh tưởi, người thiếu nữ không kiềm được mà chẹp miệng một cái muốn tìm nguồn nước để rửa qua. Đúng lúc này một bóng đen lao vυ"t đến chỗ cô, theo phản xạ, ánh mắt sắc bén đầy sự tàn độc không do dự cầm đao tấn công về phía bóng đen đó. Bóng đen cũng nhanh chóng né tránh đòn tấn công của cô gái, sự tức giận với đám thú vừa rồi cộng thêm những thứ tanh tưởi dính trên cơ thể vẫn chưa kịp rửa khiến lửa giận trong thiếu nữ bùng nổ, cô gái đổi đao thành cung tên một đường bắn thẳng khoảng chục mũi tên lao về phía bóng đen. Thấy bóng đen đang mải né tránh mũi tên, cô cầm đao lao về phía bóng đen nhằm vào ngực bên trái đâm xuống. Nhưng đao chưa kịp đâm sâu đã bị tay của đối phương giữ lấy, lúc này âm thanh quen thuộc của đối phương vang lên:

- Arina! Là anh!

Nghe được giọng nói của đối phương gọi tên Arina, lúc này người thiếu nữ mới hồi thần lại. Nhìn mọi thứ xung quanh hỗn độn, không gian mang một mùi máu tanh, người thiếu nữ vừa rồi chính là Arina, cô cảm nhận mình đã làm ra một điều gì đó rất khủng khϊếp. Hoảng sợ lần nữa nhìn về phía người gọi tên mình rồi lại nhìn xuống đôi tay đang cần thanh đao ghim trên ngực trái của anh. Đôi mắt mở to đầy sợ hãi, đôi tay rung rẩy buông ra, giọng cô lắp bắp:

- Renol! Là anh sao! Em sao lại cầm đao đâm anh chứ! Em.. em.. làm sao vậy. Em.. em.. em thực sự.. thực sự..

Nói đến đây giọng cô nghẹn lại, cô không biết vừa rồi mình đã làm gì. Cô không nhớ nổi, chỉ biết khi tỉnh lại người toàn máu của loài thú, tay cầm đao đang đâm vào ngực anh. Chẳng lẽ mình đã biến thành quỷ sao. Renol thấy cô rơi vào trạng thái hỗn loạn. Chịu đau rút cây đao trên ngực xuống tiến lại gần ôm lấy cô an ủi:

- Không sao mà Arina, em hãy bình tĩnh, vừa rồi những thứ em gϊếŧ là linh vật thượng cổ bị bạo động chúng đáng phải chết. Nếu chúng không chết thì người bị gϊếŧ chết chính là em. Em chỉ đang tự bảo vệ mình mà thôi. Vừa rồi mới chính là em Arina à.

Được Renol ôm lấy, cô mới bình tĩnh được phần nào, nhưng nhìn đến vết thương trên ngực anh, tuy không sâu nhưng vẫn bị rách một mảng. Cô vội vàng nói:

- Nhưng vừa rồi em cảm giác cơ thể như không còn là của mình nữa, em không kiểm soát được hành động của mình thậm chí đến cả anh em cũng.. cũng tàn nhẫn xuống tay nữa. Em.. Em.. chẳng lẽ em đang dần biến thành con quỷ máu lạnh rồi sao!

Renol ôm chặt lấy cô hơn mà an ủi:

- Không phải đâu, vừa rồi em đang đối mặt với mối nguy hiểm xung quanh nên có sự đề phòng cao nên khi thấy anh lao đến em cũng chỉ tưởng là một con thú khác lao vào tấn công nên mới ra tay thôi.

Cô đẩy anh ra lắc đầu phản bác:

- Không! Không đúng! Là do em mất kiểm soát, em vậy mà lại không thể nhận ra anh. Em cảm nhận được mình đã ra tay rất độc ác. Em thực sự rất sợ, sợ một ngày mình mất kiểm soát hoàn toàn, em không còn là em nữa, em không thể nhận ra mọi người liền tàn nhẫn mà ra tay với anh, với gia đình và những người vô tội xung quanh.

Renol lần nữa ôm lấy cô trấn an:

- Arina! Nghe anh! Mọi chuyện không tồi tệ như em nghĩ đâu.

Cô cũng ôm chặt lấy anh mà khóc nấc lên:

- Em không muốn như vậy đâu. Em rất sợ. Em thật sự rất sợ.

Renol xoa đầu cô và nói:

- Vừa rồi em đâm anh nhưng nghe thấy anh gọi tên chẳng phải em nhận ra anh luôn sao. Anh đã bảo là do em đề phòng cao quá thôi. Tin anh đi, em vẫn là em, là Arina mà anh quen biết.

Cô nâng đôi mắt đầy nước lên nhìn anh nghi ngờ hỏi lại:

- Thật chứ? Vừa rồi anh có cảm thấy sợ hãi, ghét bỏ đối với em không?

Anh mỉm cười dịu dàng đáp lời cô:

- Không, Arina vừa rồi trông rất mạnh mẽ.

Cô xấu hổ quay mặt đi, nghe anh nói vậy cô cũng yên tâm được phần nào. Lúc này cô mới chợt nhớ tới vết thương của anh, khẩn trương hỏi thăm:

- Đúng rồi! Renol vết thương của anh. Em có mang thuốc trị thương bên người để em giúp anh băng lại.

Anh gật đầu đồng ý, đứng im để cho cô băng bó. Nhìn vết thương của anh tuy không sâu lắm nhưng nhìn vẫn đáng sợ. Cô nhìn anh đầy vẻ hối lỗi:

- Em xin lỗi anh. Tại em mà anh mới bị thương.

Anh gõ đầu cô một cái bật cười nói:

- Anh bảo không sao mà. Chỉ là vết thương ngoài da thôi.

Cô thở dài một cái, sau đó vừa băng bó cho anh vừa thắc mắc hỏi:

- Đúng rồi! Tại sao anh lại xuất hiện ở trong khu rừng nguy hiểm này vậy?

Anh đáp lời cô:

- Sắp tới trường có tổ chức kì thì nâng cấp bậc, vì muốn theo kịp em nên anh tìm nơi để tập luyện mà các khu rừng khác đều bị các thầy cô làm cấm chú ngăn chặn các học viên tới đó vào những ngày thường chỉ cận kề kì thi cách hai ngày mới mở. Mà chỉ luyện trong hai ngày với khả năng của anh thì khó có thể vượt qua kì thì được. Chính vì thế anh phải tìm nơi khác để luyện tập mà đúng lúc anh biết được khu rừng này không thuộc quyền quản lý của trường nên đã đến đây luyện tập. Không may trong lúc luyện tập thì bị lạc vào tận đây rồi nghe thấy tiếng thú bạo động ngay chỗ này, anh đi tới thì thấy em nên mới tiến lại chỗ em thì mọi chuyện sau đó em cũng biết rồi.

Cô thở dài nhìn anh đầy vẻ thông cảm vỗ nhẹ vai anh an ủi:

- Vất vả cho anh rồi, anh yên tâm đi, sau hai ngày làm em hết kì nghỉ rồi lúc đó đến trường em sẽ luyện tập với anh. Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng tiến bộ.

Anh bật cười trước lời nó của cô nhưng vẫn ra vẻ cảm kích:

- Vậy thì anh phải cảm ơn em rồi. Mà còn em thì sao? Em vào nơi nguy hiểm như vậy để làm gì? Tìm vật gì sao?

Cô lắc đầu buồn bã nói:

- Không phải làm tìm vật mà là tìm đáp án cho lời nguyền.

Anh nhíu mày dò hỏi:

- Lời nguyền? Trên người em sao?

Cô cũng không muốn giấu anh nên kể cho anh nghe:

- Ngoài gia đình em ra thì anh là người duy nhất em tiết lộ. Anh nhớ là phải giữ bí mật đó.

Anh nhanh chóng gật đầu đáp ứng cô. Cô yên tâm mà nói:

- Thật ra trên người em bị người ta ban phát một lời nguyền từ lúc mới sinh ra. Nội dung của lời nguyền đó là: Khi em tròn hai..

Nói đến đây thì từ xa có giọng nói vọng lại cắt ngang câu chuyện của cô:

- Arina! Arina!

Là giọng của anh trai cô, cô xúc động quên luôn câu chuyện chạy lại về phía anh trai mà òa khóc:

- Martser! Cuối cùng cũng gặp được anh rồi. Anh có biết là em rất sợ không.

Anh trai ôm chặt lấy cô an ủi:

- Không sao rồi! Anh ở đây rồi.

Nói xong anh kiểm tra khắp người cô giọng đầy lo lắng:

- Sao người em toàn máu thế này, em có bị thương ở đâu không?

Arina lắc đầu lại gần nói nhỏ kể lại cho anh nghe qua về những chuyện xảy ra vừa rồi. Anh trai cô nghe xong thì cũng có chút lo lắng nhưng thấy cô không sao thì cảm thấy yên tâm hơn:

- Được rồi! Chúng ta sẽ cố gắng giải quyết xông chuyện này. Nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu. Dù thế nào thì em vẫn là em gái của anh mà. Vẫn là tiểu thư danh giá nhà DieMons.

Cô xúc động gật đầu trước lời an ủi của anh trai. Joster bên cạnh cũng rất tò mò nhưng không dám tọc mạch nhiều, nhìn về phía chàng trai sau lưng cô có gì đó rất đáng sợ nhưng không thể nhìn thấu được. Joster quay ra hỏi han cô:

- Arina cô không sao là tốt rồi. Vậy người sau lưng cô là ai vậy?

Lúc này cô mới nhớ tới Renol liền kéo anh lại giới thiệu:

- Giới thiệu với anh trai và mọi người, anh ấy tên là Renolfer là bạn em học cùng trường với em. Vừa rồi là anh ấy đã giúp em

Anh trai cô mỉm cười chào hỏi. Nhưng không hiểu sao Martser cảm thấy tên Renol này rất đáng sợ. Không kiềm được lòng, lên tiếng dò hỏi:

- Không biết Renolfer đây là thuộc dòng họ quý tộc nào vậy?

Nghe anh trai cô hỏi vậy, cô cũng nhận ra quen nhau lâu vậy rồi mà cũng chưa biết nhà anh ở đâu nên cũng lên tiếng hỏi:

- Đúng rồi! Quen anh lâu như vậy mà em cũng chưa biết anh thuộc họ nào?

Renol mỉm cười nhưng sau nụ cười đó chứa đầy sự lạnh lẽo u ám, thản nhiên trả lời:

- Anh không có họ..

* * *

* Góc tâm sự của tác giả:

Hi! Phương Trà xin chào các độc giả!

Do là truyện dài đầu tay của tác giả nên lời văn không được trau truốt cho lắm. Mong mọi người thông cảm và ủng hộ tác giả nhiệt tình ạ.

Cảm ơn mọi người vì đã yêu thích truyện của em!