Chương 17

Hôm sau, cô cùng anh trai chào tạm biệt ba mẹ để lên đường. Mẹ cô ôm chặt lấy cô lo lắng nói:

- Con gái đi đường cẩn thận nhé. Đến nơi an toàn nhớ gửi thư báo tin cho mẹ.

Cô dở khóc dở cười vỗ lưng mẹ nói:

- Mẹ à con gái mẹ chỉ đi có 3 ngày là về thôi mà, chứ có phải đi mấy tháng đâu. Mẹ đừng lo. Có anh trai đi cùng con mà.

Cha cô vỗ vai anh trai cô giọng đe dọa nói:

- Con mà để con gái ba bị trầy xước gì là ba xử tội con đó, con trai yêu dấu của ta à.

Anh trai cô nghe thấy vậy liền trưng ra bộ mặt nghi ngờ không biết mình có phải con trai ruột của nhà này không. Cô bật cười trong hạnh phúc, cô có lẽ không xui xẻo đến vậy, cô có được một gia đình hạnh phúc thứ mà còn quý giá hơn tất cả. Cô lần nữa chào tạm biệt ba mẹ và lên đường. Đi đến vìa rừng cũng đã tầm trưa, mặt trời đã lêи đỉиɦ cao, nhưng những tia nắng yếu ớt đó vẫn không thể làm xoa dịu sự lạnh lẽo mà khu rừng này mang lại. Cô không khỏi rùng mình một cái. Anh trai cô điều động tất cả kị sĩ dừng chân tại đây nghỉ ngơi ăn trưa rồi mới đi tiếp. Anh trai lại gần cô khó khăn nói:

- Arina, có lẽ chúng ta không thể cưỡi ngựa đi sâu vào trong rừng được đâu, vào đó những con ngựa này sẽ bị bạo động nếu hít phải hương độc của các loại linh vật thực vật mất. Nên chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi bộ vào trong thôi.

Cô ngạc nhiên nói:

- Bạo động? Vậy liệu chúng ta có bị ảnh hưởng?

Anh trai cô lắc đầu nói:

- Loài linh vật thực vật này khá yếu ớt, nên chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng đi sâu vào trong đó sẽ không biết gặp phải điều gì nguy hiểm hơn. Tốt hơn hết chúng ta nên đi bộ vào để tránh rắc rối.

Cô gật đầu đồng ý với lời Marster, nghĩ lại bản thân cô đúng là còn hiểu biết nông cạn, cô gãi đầu xấu hổ nói:

- Em đúng là còn hiểu biết nông cạn mà, đến loài thực vật tầm thường còn không biết nữa.

Anh trai xoa đầu cô, dịu dàng nói:

- Có trách thì là trách chúng ta đã bao bọc em quá kĩ, đáng nhẽ nên để em hiểu rõ về thế giới này sớm hơn như vậy em có thể ứng phó tốt hơn.

Cô cảm động rồi, đây có phải ông anh trai hống hách thường ngày của cô không vậy. Cô giọng đầy quyết tâm nói:

- Sau chuyến đi này trở về em sẽ học hành chăm chỉ hơn để mọi người không phải lo lắng về em nữa.

Anh trai cô bật cười cốc đầu cô một cái:

- Ngốc lắm! Thôi chúng ta nên đi tiếp thôi, phải đến nơi trước khi trời tối.

Cô bĩu môi xoa đầu, Marster không cảm động trước lời cô nói sao, cô nhìn anh trai nghiêm túc nói:

- Em nói thật lòng mà.

Anh trai cô gật đầu liên tục nói:

- Anh tin mà.

Sau đó anh hô to ra hiệu với những kị sỹ:

- Chúng ta đi tiếp thôi, đêm khuya trong khu rừng này rất nguy hiểm, chúng ta phải tìm chỗ trú cho đêm nay khi đi sâu vào khu rừng. Khả năng phải đến trưa mai chúng ta mới đến được nơi ở của Mes.

Một kỵ sĩ được cho là đội trưởng của đoàn tên là Goderie lên tiếng:

- Thưa ngài, theo như bản đồ, chúng ta đi sâu vào rừng khoảng một đoạn, đi dọc theo bờ sông sẽ có một ngôi làng sống trong đó được bảo vệ bằng kết giới. Chúng ta có thể nghỉ ngơi tại đó, nơi đó rất an toàn.

Anh trai cô gật đầu nói:

- Ta đã nghe cha ta nói qua, chúng ta sẽ đến đó tá túc một đêm. Xuất phát thôi.

Vừa đi cô vừa tò mò hỏi anh trai:

- Anh, thật sự có một ngôi làng giữa rừng sâu nguy hiểm vậy sao?

Anh trai cô liền kể cho cô nghe:

- Ừ, đó là ngôi làng của tinh linh, nhưng là những tinh linh thuần khiết. Tuy nhiên họ không chào đón con người. Bởi đối với họ, con người từ khi sinh ra vốn đã có vô số tham vọng, cảm xúc đen tối, một tâm hồn vẩn đυ.c.

Cô nhíu mày khó hiểu nói:

- Tại sao chứ? Không lẽ con người từng làm hại họ sao.

Anh trai cô gật đầu nói:

- Đúng vậy, lịch sử nói rằng không lâu về trước, con người và tinh linh vốn sống hòa hợp với nhau. Tinh linh vốn mang vẻ đẹp thuần khiết, nên sức mạnh của họ là chữa lành và hồi sinh. Một vài quý tộc nổi lòng tham mà đã bắt tinh linh, vắt cạn máu của tinh linh chỉ vì muốn được bất tử. Từ đó cuộc chiến giữa người và tinh linh xảy ra. Nhưng số lượng tinh linh không đông, cũng khá yếu so với con người làm sao đấu lại được với loài người. Để bày tỏ sự hối lỗi vì lòng tham không đáy của một số con người, nhà vua đã ban phép cho tinh linh một đặc quyền. Cho dù họ sống ở bất cứ nơi nào sẽ luôn được bảo vệ, con người không có quyền xâm phạm vào lãnh thổ của họ nếu không được họ cho phép và những kẻ đã tổn thương tới tinh linh đều bị trừng phạt. Kể từ đó sự tồn tại của tinh linh dần đi vào lãng quên, số lượng tinh linh cũng rất ít vì việc sinh nở trong tinh linh khá hiếm hoi nên việc tìm ra họ rất khó.

Cô gật gù tiếp thu nói:

- Vậy việc tinh linh tồn tại trong khu rừng này chắc cũng ít người biết đến.

- Ừ. Việc phát hiện ra tinh linh là do cha đi tìm Mes vô tình phát hiện ra. Nhưng cũng chỉ đứng từ xa quan sát không dám lại gần. Vì nghe nói, tinh linh giờ đã có một vị thần bảo vệ mà đến cả giới quỷ cũng phải kiêng dè. Đó là lý do tại sao họ có thể sống yên bình trong khu rừng này.

Cô lo lắng hỏi:

- Vậy chúng ta làm sao mà xin ở lại một đêm chỗ họ được đây.

Marster nhún vai nói:

- Vẫn phải thử một lần thôi, ở ngoài rất nguy hiểm. Nếu như không thể xin ở một đêm thì chúng ta bắt buộc phải thức trắng đêm. Vì nơi này vào buổi đêm không an toàn chút nào cả.

Nghĩ đến việc phải thức trắng đêm, nguy hiểm rình rập, cô quyết tâm nói:

- Anh yên tâm đi, Arina sẽ thuyết phục được họ. Arina đáng yêu, hiền dịu thế này đảm bảo họ sẽ mềm lòng cho ở thôi. Dù sao chuyện đó cũng là quá khứ của hàng trăm năm về trước rồi mà.

Anh trai cô tặc lưỡi nói:

- Đúng là một cô gái ngỏ lời thì vẫn hơn. Em đừng làm anh thất vọng đó.

Cô vỗ ngực đầy tự tin nói:

- Anh cứ yên tâm, Arina này nhất định sẽ làm được..

Lời nói vừa thốt ra thì cô liền muốn nuốt trở lại. Nhìn lớp kết giới dày đặc bao quanh ngôi làng cô bất lực. Lớp kết giới này quá khủng bố rồi, đứng bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một quả cầu thủy tinh phát sáng giữa khu rừng sâu tối tăm. Không nhìn thấy gì bên trong cả. Cô ngước mắt nhìn lên trời, bầu trời đã ngả màu vàng, nếu không nhanh, trời sẽ tối mất, cô quay ra ngượng ngùng nói với anh trai:

- À, anh trai này! Như em đã nói thì em chỉ thuyết phục thôi.. nên là kết giới thì anh cùng các kị sỹ lo đi..

Nói xong cô gãi mũi cúi đầu xuống, hành động này khiến anh trai cô phải bất lực nhưng vẫn lên tiếng trêu chọc cô:

- Không phải vừa rồi ai đó rất hùng hồn nói rằng mọi thứ cứ để em lo sao.

Cô thẹn quá hóa giận nói:

- Các anh còn không mau đi phá kết giới đi. Trời sắp tối rồi đó.

Goderie e ngại lên tiếng:

- Tiểu thư, kết giới không thể phá, sẽ làm tinh linh phẫn nộ. Chúng ta chỉ có thể tìm cách khiến họ chú ý và ra khỏi kết giới để nói chuyện với chúng ta thôi.

Cô xấu hổ nói:

- Ta.. ý ta.. là vậy đó.

Anh trai cô thấy cô như vậy cũng không trêu cô nữa, nghiêm túc nói:

- Cha trước đó cũng đã bảo anh, muốn gọi tinh linh ra ngoài chỉ có thể dùng máu thuần khiết nhỏ vào kết giới này.

Cô nghe vậy liền đáp:

- Vậy thì để em.

Anh trai cô liền ngăn cản:

- Không được, em không nghe mẹ dặn sao. Máu của em có dính lời nguyền sẽ thu hút ác quỷ. Em không thể chảy máu.

Cô cũng biết điều đó, nhưng cô vẫn muốn giúp điều gì đó cho anh trai. Lúc này trong đoàn kỵ sĩ có một nữ kỵ sỹ bước ra:

- Thưa ngài! Tôi là người được cha ngài cử đến để giúp điều đó ạ.

- Được, vậy ngươi làm đi.

Cô gật gù nghĩ về cha cô, đúng là người cha mà cô mến mộ, chuyến đi lần này có vẻ là cha đã sắp xếp chu đáo mọi thứ cho cô. Lần này về cô sẽ chăm chỉ luyện tập nâng cấp bậc để cha mẹ tự hào về cô mới được.

Sau khi nữ kị sỹ đó nhỏ giọt máu xuống, quả cầu liền rung lắc một cái, từ trên đỉnh quả cầu quả nhiên xuất hiện một người. Nhìn vẻ ngoài cũng giống con người, tuy nhiên tai của họ vừa dài vừa nhọn, có đôi mắt màu xanh lá đặc trưng, khuôn mặt đẹp tựa thiên thần. Quả nhiên là tinh tinh sở hữu sức mạnh thuần khiết có khác. Đang mải mê ngắm tinh linh nọ, thì một cái bóng to xụ che khuất tầm nhìn của cô, cô khó chịu ngước lên nhìn, Goderie che chắn trước cô lên tiếng nói:

- Tiểu thư, cô nên nấp sau tôi. Chúng ta không biết liệu tinh linh có tấn công khi thấy chúng ta không.

Thấy lời Goderie nói cũng có lý, dù sao sức mạnh cô chỉ nhỏ như con kiến đối với họ, chỉ cái dẫm chân thôi cũng khiến cô bị bẹp dí rồi. Cô nên đứng đây thám thính tình hình trước đã kẻo lại gây rắc rối cho họ. Tinh linh nọ vừa đáp xuống đất liền trưng ra bộ mặt lạnh lùng đầy sát khí, một lúc sau liền có thêm một vài tinh linh nữa xuất hiện. Tinh linh đứng đầu lên tiếng:

- Nhân tộc, các ngươi dám bén bảng đến đây làm phiền chúng ta. Tốt nhất các ngươi nên cút khỏi đây, nếu không thì đừng trách chúng ta.

Anh trai cô tiến lên hòa nhã nói:

- Thưa tinh linh, ngài hãy bình tĩnh nghe ta nói. Ta không có ý đồ xấu gì cả. Ta có việc khẩn cấp phải đi sâu vào trong khu rừng này. Nhưng trời tối ở đây khá nguy hiểm. Nên ta khẩn cầu muốn tá túc tại địa bàn của ngài một đêm. Ta hứa sáng sớm ngày mai sẽ rời đi ngay mà không làm phiền đến ngôi làng của ngài.

Tinh linh đó liền nhếch môi khinh bỉ nói:

- Không có ý đồ xấu. Con người các ngươi dù thế nào cũng không thể gột rửa được bản chất bẩn thỉu bên trong đâu. Và tinh linh chúng ta sẽ không bao giờ tiếp nhận các ngươi cả. Tốt nhất là mau chóng biến đi.

Bầu không khí rơi vào trầm lặng đến đáng sợ, cô thấy tình thế không ổn liền bước tới chỗ anh trai, nở nụ cười tao nhã nói:

- Thưa ngài! Thật hổ thẹn cho những hành động đáng xấu hổ trong quá khứ từ một số người của nhân tộc chúng tôi. Nhưng làm ơn, chúng tôi thật sự không có ý đồ xấu gì cả. Ngài cũng cảm nhận được điều đó mà đúng chứ. Ngài cũng hiểu rõ rằng, nhân tộc chúng tôi không phải ai cũng xấu xa mà, đúng chứ!

Nói đến đây cô mới để ý, các tinh linh đang dùng vẻ mặt sững sờ nhìn cô. Một trong các tinh linh lắp bắp lên tiếng:

- Thần.. thần nữ.. Ke.. Li.. Ro.. te.. e.. e..

Cô, anh trai cùng đoàn kỵ sỹ liền đơ người tại chỗ. Cô khó khăn lên tiếng?

- Sao.. sao ạ? Ngài.. đang nói tới ai cơ.. ạ?