Chương 72: Đám lưu manh đến

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

Biên: Đỗ Sửu

***

Giản Chấn đi tận nửa tháng. Hôm nay thứ Bảy, Lí Âu phát lì xì trong nhóm ‘Những phần tử cặn bã của Đại học Mỹ Thuật’ để chúc mừng bản thân cuối cùng đã được trở về. Hắn dầm mưa dãi nắng bên bờ biển, ăn nhiều hải sản đến mức buồn nôn, nên cần gấp mấy bữa lẩu dê để hồi phục vị giác.

Lí Âu hô hào đi ăn lẩu, tối nay hắn chủ chi. Đám quần chúng ham ăn nhiệt liệt hưởng ứng, đều bày tỏ sẽ ăn cho đến khi Lí Âu chỉ còn độc manh quần đùi.

Thế là, Lục Phồn Tinh biết Giản Chấn cũng sắp về.

Sau vụ bị đám côn đồ đánh lần trước, đã hai tuần Vu Dương không tới văn phòng làm việc tìm bọn họ. Lần này, nghe nói Giản Chấn đã trở lại, cậu ta liền tranh thủ ngày nghỉ đến tìm Lục Phồn Tinh. Vu Dương rất thích vẽ tranh, cậu ta đi theo Lục Phồn Tinh học phác họa cả một buổi sáng, dự định đến buổi chiều Giản Chấn về thì sẽ tới tìm anh ta.

Sáng hôm ấy, Vu Dương còn nói chuyện mấy phút với Hứa Duyệt qua cuộc gọi video. Nghe nói Vu Dương quay lại trường trung học để học lại, Hứa Duyệt lấy làm mừng cho câu ta, cứ luôn miệng ‘đàn em khóa dưới, gặp nhau ở Đại học Mỹ Thuật nhé!”. Vu Dương ngượng nghịu, gật đầu đáp: “Đàn chị, không gặp không về!”

Lục Phồn Tinh ở bên mà cười gập cả thắt lưng.

Sau đó, Hứa Duyệt bình thản kể cho Lục Phồn Tinh nghe chuyện hai ông bà họ Hứa đã liên lạc với bố mẹ đẻ của cô ấy. Hứa Duyệt còn có hai chị gái ruột, bố mẹ đẻ của cô ấy muốn sinh con trai nên đã đem cho cô con gái thứ ba, cũng chính là Hứa Duyệt. Sau cùng, họ cũng sinh được một cậu con trai, nhỏ hơn Hứa Duyệt hai tuổi.

Họ đã vứt bỏ cô ấy một lần, nhưng thật may là lần này họ không bỏ mặc cô ấy. Cả nhà đã đi thử máu. Và may mắn thay, chị cả của Hứa Duyệt có tủy phù hợp với cô ấy, có thể tiến hành cấy ghép tủy.

Hứa Duyệt đã được cứu, nhưng qua màn hình, cô ấy lại chẳng hề bộc lộ cảm xúc phấn khởi. Dường như Hứa Duyệt đã bị tổn thương bởi hành động vứt bỏ con gái để sinh con trai của bố mẹ mình. Thậm chí, cô ấy còn nói với Lục Phồn Tinh bằng giọng mỉa mai: “Nếu cậu em trai đó có tủy phù hợp với chị gái này, họ sẽ chẳng nỡ để cậu ta hiến tủy đâu.”

Lục Phồn Tinh có phần tiếc nuối, một loạt những chuyện xảy đến với Hứa Duyệt trong thời gian này đã khiến cô gái ngây thơ hồn nhiên kia biến mất. Thay vào đó là một Hứa Duyệt chán chường và ôm nỗi oán hận trong lòng. Thậm chí Lục Phồn Tinh còn đoán rằng, khi bố mẹ đẻ của Hứa Duyệt vứt bỏ con gái vì giới tính của nó, có lẽ trong thâm tâm Hứa Duyệt, cuộc sống cũng trở nên không còn quan trọng nữa.

Lục Phồn Tinh an ủi Hứa Duyệt: “Duyệt Duyệt, em phải nghĩ như này nhé, chính bởi vì hồi trước họ không cần em, nên mới cho em gặp được bố mẹ em bây giờ. Cô chú Hứa chỉ yêu một mình em, em là đứa con cưng duy nhất của họ. Nghĩ đến điều đó, em sẽ thấy biết ơn bố mẹ đẻ của em vì năm xưa đã không cần em, đúng không nào?”

Lời an ủi này của Lục Phồn Tinh quả nhiên rất có tác dụng. Khuôn mặt vốn dĩ đang buồn bã không để đâu cho hết của Hứa Duyệt cuối cùng cũng nở nụ cười đã lâu không thấy. Lục Phồn Tinh tin rằng Hứa Duyệt sớm muộn gì cũng sẽ hiểu ra.

Buổi chiều Giản Chấn mới về. Đến trưa, Lục Phồn Tinh sai Vu Dương ra ngoài mua cơm. Còn cô và Mạnh Thu Hàn ở trong phòng vẽ tranh cắn hạt dưa đợi bữa trưa.

Lục Phồn Tinh và Mạnh Thu Hàn đã trở nên thân quen, hai người chuyện trò rất thoải mái. Cô ấy hỏi thẳng Lục Phồn Tinh: “Anh chàng đẹp trai lần trước tới đây là bạn trai cậu à?”

Lục Phồn Tinh đáp: “Bạn trai cũ!”

Mạnh Thu Hàn mỉm cười: “Xem ra, người cũ còn chưa dứt tình với cậu. Ngoài lúc ngáp dài ngủ gật ra, anh ta toàn đưa mắt tìm cậu.”

Lục Phồn Tinh càng thêm lúng túng “Nói như thể tớ là mẹ anh ta vậy.”

“Lại nói, cậu thật sự không định cho chú chó săn kia một cơ hội à?” Lục Phồn Tinh nói lảng sang chuyện khác.

“Không chấp nhận được tình yêu chị em.” Mạnh Thu Hàn tự nhiên và cởi mở, không né tránh chủ đề này, “Tớ muốn tìm một người chững chạc, để tớ có thể dựa vào. Loại chó săn cả ngày chỉ muốn ỷ lại vào tớ ấy mà, nếu cậu ta đã thích bạn gái hình mẫu như chị gái, tớ đề nghị cậu ta tìm một người hơn cậu ta hẳn bảy, tám tuổi. Kiểu chị gái đó cần dạng thể lực tốt như cậu ta, mà đời sống tìиɧ ɖu͙© cũng hài hòa.”

Lục Phồn Tinh uống nước, lúc nghe thấy hai câu cuối, cô suýt thì phun ra. Cô đã biết tại sao Viên Dã lại mê mẩn Mạnh Thu Hàn đến mất hồn như vậy. Cô gái này khí chất thanh cao lại kiêu ngạo. Lần trước gặp Giản Chấn, Mạnh Thu Hàn cũng rất thờ ơ. Nhưng vừa mở miệng nói chuyện thì lại hào sảng, thẳng thắn. Cô gái kết hợp hoàn hảo giữa lạnh nhạt và ngang tàng kiểu này, đủ ngông, đủ thú vị. Ngay cả Lục Phồn Tinh cũng bắt đầu thích sự độc đáo rất riêng của Mạnh Thu Hàn.

“Chị à, chị nói chuyện thật…”

Lục Phồn Tinh còn chưa nói hết câu thì đã dừng lời bởi tiếng ồn ào ngoài cửa. Hai người nhìn về phía những người đang đi tới. Nét mặt thoải mái ban đầu của Lục Phồn Tinh gần như đanh lại ngay lập tức.

Ba thanh niên sặc mùi du côn đang bước vào chính là ba tên lưu manh đã đánh Vu Dương tối hôm nọ. Lúc này, trên mặt cả ba đều nở nụ cười xấu xa. Họ đi vào phòng vẽ tranh như đến chỗ không người, hết sờ cái nọ lại nhìn ngó cái kia, không hề có phép tắc.

“Này, các anh là ai? Đây là nơi không thể tùy tiện đi vào.” Lục Phồn Tinh đi tới ngăn cản họ. Cô có dự cảm, mấy tên này sẽ không dễ dàng rời đi. Rõ ràng là bọn họ đến để kiếm chuyện.

“Bọn này đến học vẽ, sao? Trông bọn này không giống đến đây học vẽ à? Muốn đuổi bọn này đi hả?” Kẻ to mồm cầm đầu là tên béo lùn với mái tóc dựng đứng, cái mặt tròn sần sùi đầy mụn, ánh mắt lấc cấc láo liên, khiến người ta không thể không tin vào câu “tâm sinh tướng”.

Lục Phồn Tinh thầm hoảng sợ, nhưng không thể hiện ra mặt, chỉ lạnh lùng nói cho có lệ: “Tôi không muốn đuổi các anh, ai muốn học cũng được hoan nghênh.”

Nói đoạn, cô rời bước. ‘Rắn’ với loại người này sẽ chỉ khiến bọn họ càng càn quấy hơn. Cô hi vọng cư xử lạnh nhạt thì bọn họ sẽ thức thời rời đi.

Lục Phồn Tinh đi đến bên cạnh Mạnh Thu Hàn, rồi quay đầu lại thì thấy một trong số ba tên đang nhìn cô chòng chọc như hổ rình mồi. Lòng chùng xuống, cô nói nhỏ với Mạnh Thu Hàn: “Đợi lát nữa có gì bất thường thì cậu báo cảnh sát nhé!”

Mạnh Thu Hàn gật đầu, người luôn bình tĩnh khi gặp chuyện như cô ấy cũng không khỏi luống cuống.

Thấy chỉ có hai cô gái ở đây, ba tên lưu manh càng thêm tự tiện. Bàn tay bẩn thỉu sờ mó những bức phác họa dán trên tường. Trên trang giấy vẽ đẹp đẽ lập tức xuất hiện năm dấu ngón tay đen sì. Dường như việc phá hỏng mỹ quan mang lại cảm giác… vui sướиɠ ở một mức độ nào đó đối với những kẻ này. Bọn họ cười hô hố, nghe cực kỳ chói tai.

Lục Phồn Tinh tự nhủ, mình cần phải nhẫn nhịn, việc nhỏ mà không nhịn thì sẽ làm hỏng việc lớn. Tuy nhiên, khi bọn họ chạm bàn tay bẩn thỉu vào bức tranh thứ hai, cuối cùng cô không nhịn được nữa.

“Này, các anh, xem là được rồi, đừng sờ lung tung!” Cô sầm mặt cảnh cáo.

“Cô là ai? Sao tôi phải nghe cô?” Tên lưu manh cao cười hềnh hệch, trêu ngươi: “Cô không cho thằng này chạm vào chứ gì! Thằng này cứ muốn chạm vào đấy! Chẳng những cứ chạm vào, thằng này còn muốn xé nữa kìa!”

Nói rồi, hắn xé roẹt một phát, tờ giấy vẽ bất hạnh rơi xuống tay hắn, sau đó bị xé thành những mảnh vụn rơi đầy trên sàn.

Lục Phồn siết chặt tay thành nắm đấm, cơn giận dữ đang gầm thét trong từng mạch máu. Những bản mặt vênh váo, trâng tráo của đám cặn bã của xã hội này đang nhắc nhở cô rằng, nhường nhịn và lùi bước là vô ích, càng nhẫn nhịn thì bọn họ càng hỗn láo, và sẽ giẫm cô dưới chân giống như đã từng giẫm lên Vu Dương.

Cô không định nhẫn nhịn nữa.

“Này! Các anh đi ra ngoài cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát đấy!” Lục Phồn Tinh đanh giọng cảnh cáo.

“Báo cảnh sát á?” Tên béo lùn như thể đang nghe thấy một câu chuyện cười tiếu lâm, cười rú lên. Hai tên còn lại không chịu kém cạnh, càng cười to hơn.

Dứt tràng cười, tên béo lấy lại vẻ mặt như thường, ánh mắt lóe lên sự hung ác: “Ông sợ mày chắc! Bọn đàn bà thối tha! Mày dám ‘đào’ người của bọn tao à? Xử lý xong thằng Khoai Sọ phản bội kia, đám mọt sách chúng mày cũng không chạy thoát được đâu! Hôm nay, tao với các anh em của tao đến đây chính là để dạy dỗ lũ sinh viên không biết Trời cao Đất dày chúng mày, cho chúng mày biết kết cục của việc chĩa mũi vào chuyện của người khác.”

“Các anh em!” Hắn quát, “Không cho chạm vào cái này, không cho nhìn cái kia. Loại phòng vẽ tranh này đang khinh thường các anh đây, phá nát luôn! Lên!”

“Ok!”

“Mấy người làm gì hả?” Lục Phồn Tinh trơ mắt nhìn bọn họ đưa tay về phía những chiếc giá vẽ, bèn hét lên với giọng run run: “Các người đừng có làm bậy!”

Ba tên lưu manh ngang ngược bắt đầu đập phá những vật dụng mà khó khăn lắm Lục Phồn Tinh mới mua được từ chỗ vị đàn anh khóa trên kia. Nào là giá vẽ, tượng thạch cao, những bức họa trên đường, và một vài tác phẩm của cô đã cất kỹ mười mấy năm nay cũng bị xé xuống. Giá đựng cọ vẽ bị đạp đổ, mọi thứ rơi vãi đầy trên sàn. Có một tên còn cố tình giẫm bẹp những tuýp màu, thuốc màu đủ loại khiến sàn nhà vô cùng thê thảm. Hắn ta còn chưa đã nghiền, lại chạy ra ngoài cửa xách một thùng sơn nước màu đỏ đi vào, hất hết lên bức tường trắng tinh.

Lục Phồn Tinh trợn trừng mắt nhìn bọn họ phá hoại phòng vẽ tranh mà cô đã vất vả bài trí suốt một tháng qua. Lệ dâng lên khoé mi nhưng trái tim lại đang rỉ máu. Bọn họ không chỉ phá hỏng phòng vẽ tranh mà còn phá hủy cả giấc mơ và tâm huyết của cô.

“Lũ khốn nạn! Tao liều mạng với chúng mày!” Cô gào lên giận dữ, toan bất chấp tất cả để xông lên ngăn ba tên kia. Nhưng một đôi bàn tay từ phía sau đã duỗi ra, giữ chặt lấy cô.

Hai mắt bốc lửa, Lục Phồn Tinh quay đầu lại nhìn Mạnh Thu Hàn. Cô ấy kiên quyết lắc đầu: “Phồn Tinh, cậu phải bình tĩnh! Bọn chúng có mang theo dao.”

Lục Phồn Tinh bị Mạnh Thu Hàn kéo lại, chỉ có thể rơi nước mắt, trân trối nhìn những kẻ đó đập phá bất cứ thứ gì có thể đập được. Cô không cam lòng, bèn rút di động ra quay video. Quay xong, cô run rẩy bấm số 110, vừa khóc vừa nói: “Cảnh sát phải không? Chỗ tôi là phòng 201, tòa nhà Thiên Thành. Có ba tên lưu manh đang đập phá phòng vẽ tranh của tôi…”

Nghe thấy Lục Phồn Tinh báo cảnh sát, gã cao liền lao lên giằng lấy di động của cô. Lục Phồn Tinh liều chết đến cùng. Hai người tranh giành chiếc di động, ngón tay của Lục Phồn Tinh gần như sắp bị bẻ gãy, nhưng cô vẫn không chịu buông tay.

“Mèo Rừng, đừng đánh nhau với đàn bà!” Tên béo cầm đầu nhổ một bãi đờm, đoạn nói: “Dạy bảo xong rồi, tụi mình phắn thôi!”

Bọn chúng vội vàng rời đi. Lục Phồn Tinh nhìn đống bừa bộn trước mắt và bức tường bị nhuộm sơn đỏ. Trái tim như bị dao cắt. Cô ngồi thụp xuống òa lên khóc nức nở.

Có tiếng bước chân ngoài cửa. Lục Phồn Tinh tưởng là đám khốn nạn kia quay lại, bèn ngẩng đầu lên thì thấy Vu Dương đang xách cơm hộp, nhìn hai cô với vẻ mặt kinh hãi.

Lục Phồn Tinh còn chưa mở miệng, cậu đã nổi điên hỏi: “Có phải bọn chúng không chị?”

Sau đó, không đợi Lục Phồn Tinh trả lời, Vu Dương lập tức vứt cơm hộp trên tay xuống, thét to: “Em gϊếŧ chúng nó”, đoạn xoay người lao ra ngoài như một cơn gió.

Lục Phồn Tinh bừng tỉnh, hoảng đến mức không dám khóc nữa. Cô chạy nhanh đuổi theo Vu Dương, nhưng đã không thấy bóng dáng cậu ta đâu.

Lục Phồn Tinh sợ toát mồ hôi lạnh. Vu Dương đang kích động, cậu ta sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc chứ? Cuộc đời của cậu ta vừa mới le lói ánh bình minh, đừng để vì chuyện này mà làm ra những việc không thể cứu vãn.

Cô cuống lên, muốn gọi điện thoại cho Giản Chấn, đúng lúc di động đổ chuông.

Giản Chấn gọi tới.