Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Lí Âu quan sát toàn bộ quá trình tiếp xúc, trao đổi giữa Giản Chấn và Lục Phồn Tinh. Thấy Lục Phồn Tinh đi xuống rồi, hắn không khỏi sán lại gần anh bạn của mình, buông lời trêu chọc: “Tao bảo này, mày thấy phiền thật à? Mày chỉ mong quấn lấy chân cô ấy cả ngày 24 giờ ấy chứ?”
Giản Chấn coi Lí Âu như không khí.
“Ôi, sức mạnh tình yêu mà, những chuyện vớ vẩn trước kia không thích quan tâm, thì bây giờ lại quan tâm, trò vui không thích xem, bây giờ còn xem rất hăng say. Chậc chậc…”
Dưới lầu một, cuộc so tài uống rượu chính thức bắt đầu.
Hai bên đều đã quyết định tuyển thủ tham gia thi đấu, trọng tài chính là ông chủ quán bar. Các vị khách khác trong quán bar cũng chẳng còn lòng dạ uống rượu, nghe nhạc, tất cả đều tập trung lại để chờ xem trận tranh tài có sự chênh lệch khá xa về thực lực này.
Một bên toàn là nam, một bên toàn là nữ, đây chẳng phải đã quá rõ ràng rồi ư? Còn cần phải thi đấu nữa sao?
Nhưng cái đám ăn no rửng mỡ này lại nói muốn thi đấu.
Đấu thì đấu!
Mỗi người đều tự cho rằng đã dự đoán được kết quả trận đấu, bởi vậy lại cực kỳ mong chờ quá trình thi đấu. Liêu Kỳ làm chị cả dẫn đầu, ra sân đầu tiên. Lục Phồn Tinh đã bí mật dặn dò chiến thuật với cô ấy. Liêu Kỳ xưa nay luôn thông minh, đương nhiên là đã hiểu rõ trong lòng.
Nam sinh thi đấu với Liêu Kỳ là một anh chàng to cao, tửu lượng cũng rất khá. Quả nhiên, khi Liêu Kỳ uống được một nửa thì anh ta đã dốc ừng ực toàn bộ mười lăm cốc bia vào trong bụng, uống xong còn ợ một cái, vênh vang như một con gà trống thắng trận, nhìn thẳng vào Liêu Kỳ với vẻ mặt khıêυ khí©h.
“Vòng thứ nhất, ván đầu tiên, đội nam thắng!”
Liêu Kỳ giả vờ tỏ ra thất vọng, tức tối trở về hàng ngũ, không ít khán giả reo hò. Gã ‘Ếch xanh’ cười to nhất, chỉ hận không thể cho toàn thế giới biết, cô nàng Liêu Kỳ không biết Trời cao Đất dày đã thua cuộc, lại còn thua rất thảm hại.
Lục Phồn Tinh là người thứ hai ra sân.
Trước khi ra sân, cô vô thức ngước nhìn lên trên, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Giản Chấn. Anh ta giơ ly rượu về phía cô, dường như đang chúc cô mã đáo thành công.
Lục Phồn Tinh mỉm cười.
Quả nhiên, người đấu với cô là anh chàng lùn mặc áo sơ mi màu lam có thực lực mạnh nhất của đối phương. Chàng lùn rõ ràng là không coi cô ra gì, bình thường không có cơ hội khoe mẽ, hôm nay được rất nhiều cặp mắt nhìn vào, trong đó lại không thiếu những người đẹp, lúc này không tỏa sáng thì còn chờ đến lúc nào nữa.
“Cậu nhóc, hôm nay tôi uống cho đến khi cậu em quỳ xuống gọi bố luôn.” Lục Phồn Tinh chỉ vào hắn nói mấy câu vớ vẩn, diễn rất đạt vai nữ phụ não tàn.
“Ha ha ha, cô gọi tôi là bố thì còn nghe được.” Anh chàng lùn quả nhiên chẳng coi Lục Phồn Tinh ra gì: “Hôm nay bố cho con mở mang kiến thức, cái gì mới là ngàn chén không say.”
“Hê hê, chỉ nói suông mà không uống, cậu cứ chém tiếp đi!” Lục Phồn Tinh ra sức khinh thường hắn.
Anh chàng lùn quả nhiên bị cô khơi dậy lòng hiếu thắng mãnh liệt, trong tài vừa mới hô “bắt đầu” thì hắn đã nốc từng cốc bia. So ra thì, tốc độ của Lục Phồn Tinh chậm hơn nhiều, động tác uống của cô thậm chí còn có thể xem như rất tao nhã. Hình ảnh người đẹp uống rượu, đẹp thì đẹp thật, nhưng khi cô thong thả uống xong cốc thứ năm thì anh chàng lùn đã uống hết mười lăm cốc bia.
Các khán giả cười ồ, họ đều đang cười đội nữ bị áp đảo không thể tưởng tượng nổi.
Thấy anh chàng lùn đã uống rất nhiều, Lục Phồn Tinh tỏ ra lo lắng, bây giờ còn chưa đầy một phút rưỡi. Anh chàng lùn vì muốn chơi trội, thậm chí còn trút hết những cốc bia mà Lục Phồn Tinh chưa uống vào trong bụng. Đến lúc hết giờ, Lục Phồn Tinh uống sáu cốc, còn anh chàng lùn uống những mười tám cốc.
Người xem bắt đầu hoan hô người anh em uống siêu giỏi này.
Trên lầu, Giản Chấn lấy làm khó có thể tin được: “Thằng đần này là sinh viên của Học Viện bọn mình thật sao?”
Lí Âu cũng đen mặt, đau lòng nói: “Sau trận chiến này, tối nay Học Viện bọn mình sẽ nổi tiếng toàn trường với danh hiệu lũ ngốc cho xem.”
Cuộc tranh tài gay cấn vẫn tiếp tục.
“Hiệp hai vòng thứ nhất, đội nam thắng!”
Thua hai lần liên tiếp, khán giả bên dưới quả là sắp sôi trào đến nơi. Cánh nam giới huýt sáo, còn khán giả nữ khản cả giọng mà hô to “cố lên nào!”
Khởi đầu bất lợi, nhưng trong mắt năm cô gái lại lóe lên ánh sáng, nhất là Chu Khả Phàm trước đó vẫn luôn tỏ ra rất ủ rũ.
Đôi mắt cô ấy lấp lánh có hồn.
Chỉ có người trong nghề mới nhìn ra được, đây là đôi mắt chỉ những bợm nhậu mới có.
Cuộc tranh tài thực sự bắt đầu.
Người thứ ba ra sân là La Thi, cô và nam sinh bên phía đối phương có thực lực ngang nhau, hai người bám đuổi sít sao. Hết một phút rưỡi, hai người đều uống được số cốc bằng nhau, kết quả hòa!
Hiệp ba của vòng thứ nhất, tuy đội nữ chỉ hòa, nhưng tốt xấu gì cũng thắng lại được phần nào tôn nghiêm.
Bấy giờ, đội nam mới sực tỉnh, chưa biết chừng trong đội nữ thật sự cất giấu cao thủ. Bọn họ đã cử nam sinh có thực lực ra trận để đấu ván tiếp theo với Điền Vận.
Tiếc rằng, cậu ta gặp phải Điền Vận, người xưa nay vốn không có đối thủ.
Điền Vận không phải là cô ngốc khoe tửu lượng. Cô ấy hoàn toàn uống rượu bằng đầu óc, từ đầu chí cuối, cô ấy không uống lấy được. Trong thời gian một phút rưỡi, cô ấy luôn kiểm soát tiết tấu của mình, duy trì số lượng nhiều hơn nam sinh kia hai cốc. Tốc độ uống về sau của đội bạn chậm dần, Điền Vận còn dừng lại đợi cậu ta. Thử hỏi có ai chịu nổi sự áp đảo thực lực im lặng này? Tóm lại, sau khi thi đấu xong, nam sinh này tức gần chết, gạt hết cả chai bia xuống đất.
Điểm số nhanh chóng được san bằng thành hai đều.
Những tiếng cười nhạo trong quán bar liền biến mất không một dấu vết, mọi người đều lộ vẻ căng thẳng, không còn ai dám cười nhóm nữ sinh Lục Phồn Tinh là lấy chứng chọi đá nữa.
Sao trông mấy nam sinh kia mới giống trứng gà đáng thương nhỉ?
Hai người ngồi trên lầu chăm chú theo dõi toàn bộ các hiệp đấu. Giản Chấn khẽ cười, hỏi Lí Âu: “Nhìn ra chưa? Ai mạnh nhất?”
Lí Âu cũng đã nhìn thấy rõ, bèn chỉ vào Chu Khả Phàm sắp ra sân: “Phần lớn là cô này!”
“Ừ!” Giản Chấn chống cằm, “Át chủ bài đều là người ra sân cuối cùng, chỉ không biết cô ấy là át cơ hay át bích.”
Chu Khả Phàm nhỏ gầy ra sân, vóc người cô ấy không bắt mắt cho lắm, chỉ cao có 1m58, còn đối phương lại cao những 1m85. Chẳng có ai tin cô gái gió thổi một cái là bay như cô ấy lại có thể thắng được đối phương.
Mọi người đã sớm lo lắng thay cho Chu Khả Phàm.
Khi trong tài đang định tuyên bố bắt đầu so tài thì Chu Khả Phàm đột nhiên đưa ra yêu cầu: “Trọng tài, cho tôi một cái cốc to!”
Khán giả nghe xong đều sửng sốt, nhân viên phục vụ thì nhanh chóng cầm một cái âu đựng cơm to bự đến, sau đó trọng tài tuyên bố bắt đầu so tài. Nam sinh bên đội bạn đã uống điên cuồng nốc bia, nhưng với thời gian thi đấu ngắn như vậy mà Chu Khả Phàm ngồi đối diện vẫn chẳng hề rối loạn, thậm chí còn chậm rãi rót từng cốc bia vào cái âu đựng cơm.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Cô gái này đến từ đâu đấy? Vì sao dáng vẻ điềm nhiên như không của cô ấy lại có thần thái vương giả bễ nghễ thế này?
Nam sinh đối diện thậm chí còn kinh hãi đến nỗi sặc cả bia, trong lúc cậu ta bối rối, Chu Khả Phàm đã bưng cái âu đựng cơm to tướng kia lên, bắt đầu trút vào trong miệng. Cô ấy uống rất từ tốn, có một thứ cảm giác đẹp đẽ mà ung dung khi nhìn cô ấy uống bia, khoang miệng và cổ họng của cô phối hợp hoàn hảo, cứ như vậy uống cạn số bia trong cái âu mà không thừa lấy một giọt.
Lúc nam sinh uống cốc thứ năm, Chu Khả Phàm đã uống xong mười cốc. Lúc nam sinh kia vội vàng uống cốc thứ tám thì Chu Khả Phàm đã uống xong âu thứ hai, mười lăm cốc bia đã nằm gọn trong bụng cô ấy.
Người xem xung quanh đều há miệng, ngẩn tò te hết cả.
Chu Khả Phàm không nhận ra tửu lượng kinh người của mình khiến ai nấy đều sốc, chỉ thản nhiên lau bọt bia bên miệng, cảm khái: “Quá đã!”
Mặt Chu Khả Phàm không đỏ, bước chân vẫn vững vàng, sắc mặt bình thường đến nỗi khiến người ta lầm tưởng rằng ban nãy cô ấy chỉ uống có mười lăm cốc nước lọc. Quần chúng líu lưỡi trợn mắt nhìn, còn chưa lấy lại tỉnh táo từ trong nỗi khϊếp sợ to lớn.
Chẳng mấy chốc đã tiến vào vòng thứ hai.
Trải qua vòng đấu thứ nhất, đã không còn ai dám xem thường nhóm nữ sinh này nữa, đặc biệt là cô gái nhỏ con ra sân cuối cùng kia, thực lực của cô ấy quả là thâm hậu.
Trận so tài càng lúc càng đặc sắc, mọi người đều háo hức trông ngóng.
Đội nam sinh người nào người nấy mặt mày nghiêm túc, không còn tìm thấy vẻ khinh địch và kiêu căng vừa rồi nữa. Bọn họ biết rất rõ, nếu thua trong vòng đấu tiếp theo thì sau này đừng hòng ngẩng cao đầu nhìn mặt người khác ở trong trường.
Các nam sinh nghiến răng, vì danh dự của cánh mày râu, nhất định phải chiến thắng.
Vòng thi thứ hai là bài kiểm tra thể lực và ý chí của cả đội, bất cứ thành viên nào không hoàn thành được nhiệm vụ thì cả đội sẽ bị thua, về căn bản sẽ không có cuộc đấu đỉnh cao ở vòng thi thứ ba nữa. Mọi người đều muốn dựa vào vòng cuối cùng này để đè bẹp đối phương, cho nên đôi bên đều dốc sức uống.
Sau vòng hai, người nào cũng uống đầy một bụng bia. Có nam sinh còn đẩy đám đông, chạy vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo ngay sau khi trọng tài tuyên bố đã lọt vào vòng trong.
Đội nữ sinh đỡ hơn một chút, ngoại trừ tình trạng của La Thi hơi kém ra, Điền Vận và Chu Khả Phàm vẫn không thay đổi sắc mặt, cười hê hê nhìn đối thủ ngay gần đó. Anh chàng lùn mặc áo sơ mi màu lam trừng mắt nhìn Điền Vận, Chu Khả Phàm và Lục Phồn Tinh, tưởng chừng như lửa giận ngợp trời. Trong vòng thứ nhất, hắn rơi vào bẫy của đối thủ, uống quá nhiều, hiện tại trong bụng đã chứa ba mươi cốc bia, chống đỡ đến vòng cuối cùng là hoàn toàn dựa vào ý chí.
Nam sinh ‘Ếch xanh’ đi tới: “Sơn Ca, có ‘đỡ’ nổi không đấy?”
“Yên tâm, vòng tiếp theo, tao mà không cho cô ta say nằm bò ra thì cái tên Sơn Ca của tao viết ngược lại luôn.” Sơn Ca vỗ ngực bình bịch.
Rất nhanh đã đến vòng thi cuối cùng khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Lúc này trong quán bar đã chật như nêm cối, ngay cả trên lầu ban đầu vốn khá trống, nhưng bởi vì tầm nhìn tốt nên không biết đã đầy ắp người từ bao giờ.
“Ôi, nhìn kìa! Anh Giản đang ở trên lầu!” Có nữ sinh kinh ngạc kêu lên.
“Đi, bọn mình cũng lên lầu đi!”
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai cô gái ở phía sau, Lục Phồn Tinh vô thức ngẩng đầu lên, lại vừa vặn va vào ánh mắt của Giản Chấn. Anh ta cũng đang nhìn cô, còn nở nụ cười bên môi. Theo cách nói của Liêu Kỳ thì đó là ánh mắt của những người đàn ông chỉ có trong phim sεメ, ánh mắt mà phái nữ chỉ nhìn thôi đã lập tức mềm nhũn cả người.
Lục Phồn Tinh cảm nhận sau sắc “giai đẹp” làm hại người ta quá, người có ý chí kiên định như cô mà cũng không cưỡng lại nổi, bắt đầu choáng váng từng cơn.
Chu Khả Phàm là tuyển thủ duy nhất của đội nữ tiến vào vòng ba, tham gia trận quyết đấu đỉnh cao cuối cùng với Sơn Ca của đội nam.
Sơn Ca trông rất căng thẳng khi bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, và kết quả của sự căng thẳng là, cậu ta không nhịn được mà ợ một cái.
Khán giả bên dưới không ngớt cười vang, trọng tài phải lên tiếng can thiệp: “Trật tự hết cả đi! Trận đấu sắp bắt đầu rồi!”
“Đợi đã!”Người nói xen lời trọng tài vậy mà lại Chu Khả Phàm.
Mọi người đã không dám xem nhẹ cô gái có vóc dáng tầm thường này nữa, sau đó lại nghe thấy cô ấy nói tiếp: “Uống bia không có tính khiêu chiến cho lắm, có thể đổi thành rượu vang không?”
Khán giả liền xôn xao.
Mặt mày các thành viên của đội nam sinh cũng biến sắc.
Vương Ba Ba nhảy dựng lên như uống phải thuốc kí©h thí©ɧ: “Đổi đi! Đổi luôn! Thằng này trả tiền rượu! Cạn li đi, cạn chết bọn kia luôn!!!”
Vẻ mặt Sơn Ca trở nên rất khó coi, nhưng người ta là con gái đã nói muốn đổi, hắn đàn ông đàn ang ngại lại ngại ngùng không đổi. Tóm lại, không thể nhận thua trước mặt nhiều người như vậy được, đúng không? Vì thế, khi trọng tài hỏi ý hắn, hắn đành làm trái với lương tâm, thét to: “Đổi, đổi luôn! Ai không đổi thì người đó làm cháu!”
“Tớ thấy ông tướng này say rồi!” Lục Phồn Tinh thì thầm nói nhỏ với Liêu Kỳ.
“Sao cậu nhìn ra được?” Điền Vận tò mò, ghé sát Lục Phồn Tinh.
“Cậu ngẫm kỹ câu cuối cùng của hắn xem.” Lục Phồn Tinh cười gian manh, “Hắn đang chột dạ đấy!”
Trên quầy bar, nhân viên phục vụ đã đổi toàn bộ số bia, thay bằng những cái ly rỗng, sao đó rót đầy rượu vang vào. Hai người chơi có hai mươi ly rượu vang trước mặt, cho dù uống hết thì nhân viên phục vụ vẫn sẽ rót tiếp kịp thời.
Vòng đấu lần này là xem ai có thể uống được nhiều hơn, ai có thể uống được đến sau cùng.
Trận tranh tài cuối cùng đã đến hồi cao trào.